Chương 173: Ta coi ngươi là nam nhân được hay không?
Edit : Luna Huang
“Được cái gì mà được chứ?” ‘Ẻo lả’ vung tay áo hất ra, lại đưa tay ra nói, “Lấy kim phiếu ra!”
Phụ nhân nhíu mày, nói đùa cái gì vậy, có tiền đi nữa cũng không chơi kiểu này, sắc mặt rốt cục trầm xuống, giọng nói mang theo chút cảnh cáo, “Công tử, đừng náo nữa!”
“Ngươi. . .” Đồ ẻo lả tức giận muốn bộc phát, bỗng nhiên quay người lại, chìa tay ra với hai hán tử trung niên nói, “Đưa kim phiếu cho ta!”
Một người thì trầm mặc để đối phó, một người thì bình tĩnh nói: “Công tử, trên người chúng ta không có mang nhiều tiền như vậy.”
“Các ngươi . . .” Hai hàm răng trắng đều xinh đẹp của ẻo lả nghiến chặt, quay đầu lại tiếp xúc với ánh mắt cười như có như không của Ngưu Hữu Đạo, dưới cái nhìn của nàng, nó tràn đầy trào phúng, phảng phất như đang nói, đã không có tiền còn lớn giọng cái gì chứ?
Mà lại nhìn người ta xuất thủ xem, cái gì cũng không cần, ném ra một đống kim phiếu chỉ vì mua cái thanh tịnh mà thôi, lập tức phân cao thấp.
Hồi tưởng lại lời mình nói hồi nãy, mặt ẻo lả đỏ lên, có cảm giác như là tự rước lấy nhục, xấu hổ giận dữ không chịu nổi, nhưng cũng không thể làm gì được ba người đi theo cùng.
Ẻo lả bỗng hướng về Ngưu Hữu Đạo hét lên: “Bản công tử không mang trên người nhiều tiền mặt như vậy, cho thiếu trước được không? Hôm nào nhất định trả lại cho ngươi!” Câu nói này ngay cả chính nàng cũng chột dạ, người ta vốn chẳng quen biết ngươi, thậm chí ngươi là ai cũng không biết, nói thiếu một số tiền lớn như vậy chẳng phải là nói bừa.
Không có cách, lỡ nói huênh hoang quá, không thu lại được, chỉ đành hi vọng đối phương cự tuyệt, để mình dễ bề tìm đường lui.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Lấy bút mực giấy nghiên cho hắn viết xuống phiếu nợ đi!”
Lôi Tông Khang lập tức đi tìm dịch trưởng mượn bút mực giấy nghiên.
Phụ nhân kia nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Vị bằng hữu này, công tử chúng ta còn trẻ tuổi không hiểu chuyện . . .” Nói đến đây, nhìn lại thấy tuổi tác của đối phương tựa hồ cũng không chênh lệch lắm với công tử nhà mình, dùng từ ‘còn trẻ tuổi’ tựa hồ có chút không nói nổi, bất quá vẫn tiếp tục nói, “Có chỗ nào đắc tội cũng mong tha thứ cho, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng làm quá phận!”
Trong lòng nàng hiểu rõ, vị công tử nhà mình chịu không nổi kích thích này, thực sự sẽ viết phiếu nợ, vì một miếng ăn mà thiếu nợ 100 vạn kim tệ, không phải làm bừa thì là gì, quay đầu, mấy tùy tùng bọn hắn trở về nhà, không đảm đương tốt trách nhiệm trông nom cũng khó mà giao nộp, xem bộ dạng người ta cũng không giống như là người sợ ngươi quỵt nợ a.
Đồ ẻo lả tức thì quay sang nàng quát: “Ai không hiểu chuyện hả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói rồi, chúng ta không phải là tạp dịch, từ lúc mới gặp thì chính vị công tử này của các ngươi mới hùng hổ dọa người, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều tự biết. Nghe ý tứ trong lời nói này của ngươi, ngược lại thành chúng ta là đang cố ý gây chuyện đúng không? Tốt thôi, tùy các ngươi, đến tột cùng là muốn thế nào, các ngươi tự đưa ra biện pháp xử lý, ta tiếp lấy là được!”
Phụ nhân đưa tay ra nhấn xuống đầu vai ẻo lả, thi pháp áp chế không cho nàng động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn, miễn cho nàng lại tiếp tục quấy rối, rồi hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Mọi người không oán không cừu, liền dừng lại ở đây đi, thế nào?”
Lúc này Lôi Tông Khang đem bút mực giấy nghiên đưa tới, Ngưu Hữu Đạo lại phất phất tay, ra hiệu đem trả lại, không cần nữa.
Lôi Tông Khang im lặng, đành phải đem đi trả lại.
Ngưu Hữu Đạo: “Vị đại tỷ này nói chuyện còn coi như là biết phân rõ phải trái, ta cũng không phải là người không nói đạo lý, tốt, việc này coi như xong! Ta vẫn là câu nói kia, đi là đường, gặp nhau là bằng hữu, ta mời khách!”
Hất cái cằm về phía đống kim phiếu ở trên bàn, nói “Đừng để những thứ phàm tục này làm người ta buồn nôn, dọn dẹp chút đi.”
Lại nghiêng đầu qua nói: “Nếu vị công tử này chê chúng ta bẩn, vậy thì đi làm thêm một nồi nữa, nhớ khách khách khí khí mang qua cho người ta đó.”
“Vâng!”
Hắc Mẫu Đơn tiến lên đem đống kim phiếu cất vào, Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lưỡng thì quay trở lại phòng bếp.
Thấy mọi chuyện đã qua, phụ nhân trừng mắt lên, nhìn chằm chằm ‘đồ ẻo lả’ vẫn đang còn muốn giãy dụa, có vẻ như muốn nghiêm khắc cảnh cáo lần nữa, sau đó mới buông lỏng ‘ẻo lả’ ra, chắp tay với Ngưu Hữu Đạo nói: “Vậy cho ta cảm ơn trước.”
Ai ngờ ẻo lã lại dậm chân phang cho một câu, “Các ngươi muốn ăn thì cứ việc ăn, ta mới không thèm ăn mấy thứ rẻ rách này!” Dứt lời phất tay áo bỏ đi, vừa đi vừa thở phì phò, tự hồ như bị ủy khuất lắm lắm.
Phụ nhân im lặng, người muốn ăn chính là ngươi, người ta đồng ý, ngươi lại không ăn? Làm cái quỷ gì vậy!
Nàng quay qua Ngưu Hữu Đạo cười khổ, bất quá bớt được một đứa quấy rối, cũng dễ nói chuyện hơn nhiều, “Không cần phiền phức làm thêm một nồi như vậy đâu, một chậu thịt này của các ngươi hình như cũng vừa mới đem lên đúng không, nếu như không phiền, chúng ta cùng ngồi chung luôn được không?”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, quay mặt qua phân phó: “Thu dọn một chút.”
Hắc Mẫu Đơn và Đoàn Hổ lập tức dọn dẹp mấy cái bát đũa của bọn hắn xuống, lau sơ qua, rồi ra đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo, nhường chỗ cho mấy người.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời ngồi, “Thịt kho tàu, mời nếm thử!”
Phụ nhân cũng ra hiệu hai vị hán tử trung niên cầm chén đũa của mình tới, ba người đều cùng ngồi xuống, cũng không khách sáo, vừa nãy đã kiểm tra thịt này không có việc gì rồi, ba người lần lượt đưa đũa ra gắp thịt nếm thử.
“Quả nhiên là mỹ vị hiếm thấy.” Một hán tử trung niên mở miệng khen, vị còn lại cũng gật đầu tán thành.
Ngưu Hữu Đạo cũng đi theo gắp mấy đũa.
Nếm thử vài miếng xong, phụ nhân hỏi: “Không biết tôn tính đại danh của công tử, là người phương nào?”
Có thể chủ động cùng ngồi chung một bàn, chính là muốn tìm hiểusâu cạn của bên này a.
Ngưu Hữu Đạo: “Lý Tứ, không có gốc gác, tán tu du lịch tứ phương mà thôi.”
“Tán tu?” Phụ nhân nhìn thủ hạ sau lưng hắn, lại nghĩ tới hắn mới nãy tiện tay lại ném ra đống tiền, bèn cười nói: “Nhìn Lý công tử cũng không giống như tán tu bình thường ha!”
Ngưu Hữu Đạo hài hước nói: “Vị công tử nhà các ngươi nhìn cũng không giống nam nhân lắm ha.”
Phụ nhân than vắn thở dài nói: “Tiểu thư bị trong nhà nuông chiều sinh hư, chẳng biết thế sự, trong nhà cho nàng đi ra ngoài để thấy chút sự đời, chúng ta thì đi kè theo bên cạnh. Tiểu thư thích quậy phá, không hiểu chuyện, công tử không cần để ở trong lòng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chính bởi vì ta nhìn ra nàng là nữ nhân, nếu không hôm nay sợ là đã không quá dễ chịu.” Ngụ ý là ta đây không thèm so đo với nữ nhân.
Phụ nhân mỉm cười, hỏi: “Không biết công tử có tu vi gì?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Không tính là gì, Trúc Cơ kỳ mà thôi, còn ba vị?”
Ba người nhìn nhau, nhìn hắn còn trẻ như vậy, tu vi đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ rồi? Cảm giác người này càng thêm không đơn giản.
Phụ nhân nói: “Lúc chúng ta còn ở độ tuổi như công tử, thì còn đang ngập lặn ở Luyện Khí kỳ a, hiện tai xem như là cố lếch được lên tới Kim Đan kỳ đi.”
Đều là Kim Đan kỳ ư? Mấy người Hắc Mẫu Đơn âm thầm kinh hãi, cũng không biết cái nữ nhân giả nam nhân đó đến tột cùng có lai lịch gì, cư nhiên có tới ba Kim Đan kỳ đi hầu theo bên cạnh du ngoạn.
Mấy người phát hiện vừa rồi Đạo gia quả thực là đang đùa với lửa a, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, chỉ sợ một người đối phương thôi cũng đã thu thập được bọn hắn.
Ngưu Hữu Đạo trái lại vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đều là cao thủ hết nhỉ, coi bộ tại hạ ở trước mặt mấy vị có chút không biết trời cao đất rộng rồi a.”
Phụ nhân: “Chỉ bất quá mấy lão già chúng ta lớn tuổi hơn công tử quá nhiều thôi, đợi một thời gian nữa, tu vi công tử vượt xa chúng ta là không vấn đề gì.”
“Hy vọng đi!”
Một lúc sau, Lôi Tông Khang lại bưng thêm một chậu thịt lên, lần đầu tiên ăn món này ba người trái lại cũng không tỏ ra ngán.
Song phương trò chuyện một hồi, phụ nhân tự xưng là Bùi nương tử, hai hán tử trung niên một người gọi Lưu Phong Hải, một người gọi là Sài Phi, về phần cô nàng ẻo lả kia, đối phương chỉ tiết lộ là họ Hạo, chỉ nói chừng đó, cũng không muốn đề cập nhiều.
Lần đầu gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn truy vấn ngọn nguồn mà phạm vào kiêng kị, đối phương cũng đồng dạng, cũng không truy vấn quá nhiều.
Lần đầu gặp mặt có rắc rối không được vui lắm, ngồi xuống ăn ăn uống uống một trận xong, lúc giải tán mọi người ai cũng vui vẻ.
Chào tạm biệt nhau xong, mọi người ai nấy trở về lại phòng của mình.
Đưa mắt nhìn theo ba người Bùi nương tử rời đi, mấy người Hắc Mẫu Đơn lại nhìn sang Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thoải mái rời đi, hồi tưởng lại việc hắn ném tiền trước đó, trong đó ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, chân chính minh bạch cái gì là giữa người và người có chênh lệch . . . . . .
Phòng của dịch trạm nơi đây cũng không giống với phòng dịch trạm trước kia ở qua, chỗ khác biệt lớn nhất là giường, phía dưới giường có thiết kế cái lò sưởi, ngủ ở trên chắc chắn là rất ấm áp dễ chịu rồi.
Gian phòng cao cấp còn có bể tắm, phía dưới cũng có lò lửa, có thể duy trì nhiệt độ nước tắm.
Bên ngoài đất trời lạnh lẽo, nằm ở trong phòng ngâm nước nóng, cũng là một loại hưởng thụ, bên cạnh vẫn là để một bầu rượu và một thanh kiếm như cũ.
Hắc Mẫu Đơn gõ cửa đi vào, đang ngâm mình ở trong bể tắm Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý nữa, cũng lười đi che che dấu dấu, suốt đoạn đường này hắn cũng đã tập thành thói quen với mấy hành động của nữ nhân này luôn.
Nhưng mà lần này lại có thứ không ở trong thói quen của hắn là, bên cạnh có thanh âm loạc xoạc truyền tới, Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ngó lại, bắt gặp Hắc Mẫu Đơn đang cởi áo tháo dây lưng ở bên cạnh, từng kiện y phục trượt xuống rơi trên sàn nhà, ngay cả cái yếm đồ lót gì đó cũng cởi ra luôn, ở ngay trước mắt hắn cởi hết sạch trơn.
Thân mình ấy uyển chuyển, chỗ tròn trịa thì mượt mà, chỗ uyển chuyển thì duyên dáng, tư thái trước lồi sau lõm toàn bộ hiện ra lung linh, quả nhiên giống như nàng nói rất có ‘diệu’.
Ngưu Hữu Đạo cảnh giác nói: “Ngươi làm gì đó?”
Hắc Mẫu Đơn rút cây trâm gài tóc trên đầu ra, lắc đầu nhè nhẹ một phát làm cho mái tóc dài bung ra, rủ xuống bờ vai, xinh đẹp, vũ mị, rồi nhấc chân lên bước vào trong bể tắm hắn đang ngâm, ở ngay tại đối diện hắn, mặc cho bầu ngực cao vút rung rung mà chầm chậm ngồi xuống, đem một thân da thịt màu lúa mì ngâm vào trong bể nước ấm áp, thoải mái nhắm mắt thở ra một hơi thật dài, rồi mở mắt ra, tỉnh bơ như ruồi nói: “Cả một bể nước như thế, một mình ngươi ngâm quá lãng phí, tiện thể cho ngươi mở rộng tầm mắt luôn, tiện nghi ngươi rồi, ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều.”
Hai chân đang co lại chậm rãi duỗi ra bằng nhau, lồng vào chân của Ngưu Hữu Đạo.
“Ta nghĩ nhiều á? Ngươi đây rõ ràng là đang câu dẫn ta!” Ngưu Hữu Đạo từ từ nâng chén lên môi, nhìn chằm chằm phần ngực không ở trong nước của nàng, trêu chọc nói: “Ta coi ngươi là nam nhân được hay không?”
Hắc Mẫu Đơn lườm trắng mắt, “Đã sớm biết ngươi có ‘bệnh’ mà!”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, một hơi uống cạn sạch, cầm cái chén trong tay nghịch nghịch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể man diệu của Hắc Mẫu Đơn dần dần mê võng. (hoang mang)
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ tới những chuyện rất lâu rất lâu trước kia . . .”
“Ngươi với Đường Nghi đã từng có quan hệ nam nữ ấy sao?”
“Một nữ nhân như ngươi cứ mãi quan tâm cái này làm gì? Không có.”
“Không có? Các ngươi không có động phòng à?”
“Lên sân khấu diễn cho người khác nhìn thôi.”
“Vậy ngươi đã từng có quan hệ nam nữ với những nữ nhân khác hay chưa?”
“Khó mà nói.”
“Cái gì mà gọi là ‘khó mà nói’, có chính là có, không có chính là không có.”
“Vậy chính là có đi, từng có với rất nhiều nữ nhân, có người so với ngươi càng đen hơn, còn có người tóc vàng mắt xanh, đủ loại người, nhiều đến chính mình cũng không đếm hết.”
“Xùy, nhiều tới đếm không hết cơ á? Ngươi chém vừa thôi, ngươi được bao tuổi mà nói đếm không hết hả? Không có cứ nhận là không có, cũng không ai chê cười ngươi. Tóc vàng mắt xanh cũng chém ra được, cùng với yêu quái làm ở trong mộng à?”
“Nói rồi ngươi lại không tin. Ta nói ngươi nha, ngươi chơi kiểu này, về sau ta có miệng cũng nói không rõ.”
“Muốn nói rõ làm cái gì, Đạo gia, hình như ngươi tựa hồ cũng không quan tâm tới cái này nha.”
“Đúng là ta không để ý, nhưng ta với ngươi không có kết quả, ngươi làm thế này tự hỏng thanh danh của mình, sau này không tính tái giá sao?”
“Không tái giá! Đã bị hành hạ đau đớn qua một lần rồi, lại bị ủy khuất nữa thì ta sẽ rất khổ sở, có cái danh phận kia quấn lấy, bị ủy khuất lại vẫn cứ phải nhịn lấy. Mấy năm qua, ta đã trải qua nhiều trắc trở rồi, không muốn lại phải chịu ủy khuất trong chuyện này nữa, những chuyện khác có lẽ ta không làm chủ được, nhưng là có lấy hay không lấy. . . Một đường gian khổ đi tới, điều duy nhất ta có thể làm chủ thì vì cái gì lại không sống cho cao ngạo một chút chứ? Gặp được ai ưa thích liền ưa thích, không ưa thích liền quay đầu lờ đi, tốt biết bao nhiêu!”
“Hình như có chút đạo lý.”
Hai người cứ ngâm mình trong nước như vậy, ngươi một câu ta một câu tán gẫu . . . . . .
——————————————————————————————————————
(Luna: @@ nên nói thế nào nhỉ, tạm thời bỏ qua đoạn đó đi. Vì sao không có ai bình luận chung với ta hết vậy???)