Đạo Quân

Chương 167: Khả năng




Chương 167: Khả năng
Edit : Luna Huang
Hoàng Đấu cùng Lâm Hồ đều sửng sốt, dường như đã dần dần nghĩ ra, chầm chậm gật đầu.
Hoàng Đấu đột nhiên phì cười: “Đại công tử, hắn vừa hỏa thiêu tửu lâu, vừa lại làm ra thứ này nhắm vào ngài, xem ra là do Đại công tử tỏ tình với Đường Nghi, làm cho hắn thẹn quá hóa giận rồi.”
Thiệu Bình Ba: “Ngươi xem thường hắn rồi, loại người này nếu thật sự có ý muốn đem Đường Nghi đi, tự nhiên sẽ có biện pháp mang đi, quả quyết vất Đường Nghi chạy, có thể thấy được rằng đối phương không có tình cảm gì với Đường Nghi, nguyên nhân cũng có thể là do Thượng Thanh tông đối xử với hắn như thế đi. Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi bọn hắn còn có danh phận phu thê, tư sắc của Đường Nghi như thế nào, mọi người đều không phải mù, dù biết ta đang dây dưa với Đường Nghi, hắn cũng quả quyết bỏ Đường Nghi chạy, không làm ra bất luận điều gì dây dưa với Đường Nghi, loại người này rất lý trí, cũng vô cùng máu lạnh . . . Người này rất nguy hiểm!” 
Hắn từ từ đứng dậy, “Ở tuổi này đã có bản lãnh như thế, đợi một thời gian sau tất thành họa lớn, không thể giữ được!”
Lâm Hồ: “Người đi kinh thành đang trên đường.”
Thiệu Bình Ba: “Đang muốn nói chuyện này, rút người đi kinh thành về thôi, thân phận là giả, còn hi vọng hắn thật sự làm như lời hắn nói sao?”
Hai người ngẫm lại cũng đúng, khẽ gật đầu.
Hoàng Đấu hỏi: “Nếu Đại công tử nhất định phải diệt trừ hắn, đầu tiên là phải tìm ra hắn đã, nhưng thế lực bên ngoài Bắc Châu của chúng ta rất mỏng, trời đất bao la, không biết đường đi của hắn, cũng không biết hắn muốn đi đâu, e là rất khó tìm được hắn.”
“Hắn chạy đến Hàn quốc để làm gì?” Thiệu Bình Ba chợt hỏi một câu, lại tựa hồ như đang tự hỏi, tiếp tục trầm tư, chắp tay đi tới đi lui ở trong sảnh.
Hoàng Đấu và Lâm Hồ quay mặt nhìn nhau, vấn đề này khó quá, mới gặp mặt tên kia được một lần, chưa biết gì nhiều về hắn, quỷ mới biết hắn chạy Hàn quốc để làm gì.

Sau một lúc im lặng, Thiệu Bình Ba từ từ nói: “Có một chỗ, có khả năng hắn sẽ đi tới đó, nhưng ta không dám khẳng định.”
Hoàng Đấu, Lâm Hồ cơ hồ đồng thanh hỏi, “Chỗ nào?”
Thiệu Bình Ba bỗng dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Ta có hỏi hắn là ‘Gia Cát Tầm bảo hắn đi kinh thành xử lý chuyện gì ?’, còn nhớ rõ hắn trả lời như thế nào sao?”
Hai người nhìn nhau, vừa rồi không phải nói Ngưu Hữu Đạo sẽ không đi kinh thành sao? Hiện tại lại đổi thành chuyện liên quan đến Gia Cát Tầm làm gì?
Nhưng vị công tử này có tài trí phi phàm, thường nhân không thể so sánh, thường để cho hai người rất bội phục, cho nên Hoàng Đấu rất tự giác thuận theo mạch suy nghĩ của hắn trả lời: “Nhớ rõ, nói là bởi vì chuyện của dịch trạm, muốn thay mặt Gia Cát Tầm đi đến kinh thành bẩm báo tường trình.”
Thiệu Bình Ba quay người đi trở về, lại hỏi: “Chuyện xảy ra ở dịch trạm, các ngươi cũng biết đi?”
Lâm Hồ gật đầu: “Lúc ở kinh thành Đại công tử cũng đã nói, phía Bắc Châu bên này cũng nhận được tin tức của kinh thành bên kia gửi tới, dịch trạm có giấu gian tế Yến quốc. Bắc Châu cũng không thể dễ dàng tha cho gian tế Yến quốc tồn tại, tự nhiên là muốn phối hợp với triều đình thanh lý. Nghe nói lục quốc đều đi thanh lý gian tế Yến quốc giấu trong dịch trạm, việc này mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, kì thực động tĩnh không nhỏ, hẳn là đã tạo thành tổn thất không nhỏ cho Điệp báo ti Yến quốc.”
Thiệu Bình Ba đứng thẳng ở trước mặt hai người: “Hắn nói tin tức là Gia Cát Tầm từ Triệu quốc điều tra được, sau đó truyền lại cho Hàn quốc, các ngươi cảm thấy có phải là hắn nói dối để lừa ta hay không?”
Vấn đề này thuận theo mạch suy nghĩ của hắn mà giải thích, không khó tìm ra đáp án, Lâm Hồ: “Hẳn là sẽ không, lúc ấy hắn đã biết thân phận Đại công tử, nếu đi giả mạo người của Gia Cát Tầm, lúc nói ra vấn đề gì đó, cũng không dám nói xạo, vạn nhất Đại công tử biết rõ tình hình, chẳng phải là sẽ bị xuyên thủng, hắn đâu còn có thể giả mạo được nữa, tự nhiên là muốn nói chút gì đó đáng tin tưởng.”
Thiệu Bình Ba hơi dang hai tay ra, “Mấu chốt của vấn đề này là, ngay cả ta cũng không biết tin tức đó là do Gia Cát Tầm tại Triệu quốc truyền về cho Hàn Kinh . . . Cũng có thể lý giải, liên quan đến tin tức tình báo giữa các quốc gia với nhau, giữ bí mật là chuyện bình thường, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo làm sao mà biết được? Biết ở dịch trạm có chuyện bắt giữ người thì ta có thể hiểu được, nhưng chuyện Gia Cát Tầm truyền tin tức về thì làm sao hắn biết? Chẳng lẽ tin tức cơ mật thế này mà Gia Cát Tầm không biết giữ bí mật sao, có thể đi truyền lung tung sao?”
Hoàng Đấu, Lâm Hồ cùng ngẫm nghĩ.

Thiệu Bình Ba vỗ tay bộp một cái, nói “Lại nhìn lại tin tức kinh thành truyền cho chúng ta, có độ chính xác nhất định, đều là mấy tên trong thời gian gần đây cài vào dịch trạm, dựa theo khoảng thời gian này đi liên hệ với Ngưu Hữu Đạo, vậy chuyện này liền có ý tứ. Ngưu Hữu Đạo, gián điệp Yến quốc, thời gian cài vào, giữa ba cái này là có mối liên hệ với nhau!”
Lâm Hồ bừng tỉnh đại ngộ, bật thốt lên: “Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ, chọc giận triều đình Yến quốc, triều đình Yến quốc điều động người ở các dịch trạm ven đường làm tai mắt tìm kiếm hắn, muốn thu thập hắn!”
Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu, “Quay trở lại xét chuyện hắn biết việc Gia Cát Tầm mật báo.”
Hoàng Đấu liền nói ngay: “Có khả năng chính là hắn liên hệ với Gia Cát Tầm!”
Thiệu Bình Ba: “Chỉ sợ còn không chỉ là liên hệ với mỗi Gia Cát Tầm đâu, hẳn là còn liên hệ với sứ thần các nước khác nữa, đây chính là nguyên nhân vì sao các quốc gia gần như đồng thời ra tay. Lúc hắn giết Yến sứ, sứ thần các quốc gia cơ bản đều ở tại đó, nên cùng chư sứ có nhận biết, tìm tới cửa truyền cái tin tức là không khó. Còn có, chư quốc tranh hùng, mỗi bên đều ôm mục đích xấu xa, mặc kệ quốc gia nào biết được tin tức này, không có gì đặc biệt đều sẽ không đi thông báo cho nước khác biết, tình huống do mình tự nắm rõ là được, ước gì nhìn thấy người ta xuất hiện tại vạ đâu, các quốc gia cùng lúc ra tay, vấn đề chính là ngay ở đó.”
Lâm Hồ cười ha ha, “Vậy thì càng có thể xác định là do Ngưu Hữu Đạo làm rồi, Yến quốc động thủ với hắn, hắn phản kích trả thù rất bình thường!”
Thiệu Bình Ba quay người chắp tay dạo bước tiếp, khẽ thở dài một hơi, “Trở tay một kích, xé nát tấm lưới Yến quốc giăng ra, ngay cả Yến quốc cũng ăn phải thua thiệt trên tay hắn, các ngươi còn dám xem thường hắn sao?”
Lâm Hồ lập tức không cười được nữa, thần sắc hai người đều trở nên nghiêm túc, rốt cục ý thức được vì sao Đại công tử  nói người này rất nguy hiểm!
Hai người cũng hiểu vì sao Đại công tử kiêng kỵ người này như vậy, thái độ của người này đối với bên này bất thiện, đích xác không phải chuyện gì tốt, hồi sau chỉ vì chuyện đồng dao này, sợ là đầy đủ cho công tử ‘gặm nhấm’ một hồi!
Hoàng Đấu hơi chần chừ hỏi: “Đại công tử, mấy việc này thì có liên quan gì đến hướng đi của hắn đâu?”

Thiệu Bình Ba từ từ đi đến ghế ngồi xuống, “Sao lại không có liên quan? Biết triều đình Yến quốc muốn đối phó hắn, ngươi cảm thấy hắn nên đi đâu là an toàn nhất?”
Hoàng Đấu: “Hoặc là tìm nơi ẩn nấp trốn tránh, hoặc là về Thương Triều Tông bên kia trốn.”
Thiệu Bình Ba: “Nhưng hắn cũng không có làm như thế, biết rõ triều đình Yến quốc muốn đối phó hắn, nhưng hắn chẳng những không trốn, còn ở bên ngoài chạy loạn, thậm chí chạy xa như vậy, chạy tới Hàn quốc luôn, hắn đến Hàn quốc để làm gì?”
Hoàng Đấu, Lâm Hồ nhìn nhau im lặng, cái này thật là không dễ đoán.
“Bất chấp nguy hiểm tiến lên, chỉ có thể nói là hắn có chuyện cần phải làm! Hiểu rõ nguyên nhân, lại đi quan sát tổng thể thế cục của hắn, mọi thứ đều có dấu vết để lần theo. Năng lực của hắn chúng ta đã biết được, xuất hiện tại Kim Châu tuyệt không phải ngẫu nhiên, chuyện đằng sau thiên hạ đều biết, Thương Triều Tông liên hợp với Kim Châu, mượn thế Kim Châu nhất cử chiếm lấy quận Thanh Sơn, như vậy hắn đi Kim Châu để làm gì? Tám chín phần mười là đi trợ giúp Thương Triều Tông, thúc đẩy liên hợp với Kim Châu.”
“Phụ thân ta là thuộc hạ cũ của Ninh Vương Thương Kiến Bá, đối với nhi tử của Ninh Vương Thương Triều Tông vẫn chú ý, ta nghe phụ thân nói qua, Hải Như Nguyệt Kim Châu đã từng có một đoạn tình yêu nam nữ với Ninh Vương, nhưng Ninh Vương đã chết, nhắc lại tình cũ không khỏi quá gượng ép, bằng cái này thôi không đủ để để Hải Như Nguyệt xuất binh hỗ trợ! Sự tình liên lụy đến cả hai nước, Hải Như Nguyệt mạo hiểm làm như vậy, nhất định nàng cũng phải cân nhắc cho Kim Châu, nếu không nàng cũng không khống chế được Kim Châu.”
“Theo lý thuyết, Thương Triều Tông yếu thế như vậy, Hải Như Nguyệt không có khả năng xuất binh hỗ trợ, cho nên muốn thuyết phục Hải Như Nguyệt, hẳn là điều rất khó khăn, bằng năng lực của Ngưu Hữu Đạo, có thể xuất hiện tại Kim Châu cũng không có gì lạ. Sự thật chứng minh, trước đó, chuyện không ai nghĩ tới thế mà lại xảy ra, một cái Kim Châu to như vậy, cự nhiên lại đi liên hợp với một cái huyện nho nhỏ của Thương Triều Tông.”
“Là nguyên nhân gì để Hải Như Nguyệt đồng ý xuất binh? Lại đem sự tình chải vuốt lại một lần, Ngưu Hữu Đạo thúc đẩy liên hợp, Thương Triều Tông bên kia sắp khai chiến, hắn không trở về bên Thương Triều Tông, ngược lại mặc cho việc giết Yến sứ tạo thành nguy hiểm mà ở bên ngoài chạy loạn, biết rõ triều đình Yến quốc xuất thủ, còn muốn chạy tới Hàn quốc, cái này rất không bình thường!”
” Trình tự các điểm đáng ngờ trong chuyện này là như vậy, Ngưu Hữu Đạo dùng phương thức gì thúc đẩy liên hợp? Hải Như Nguyệt vì cái gì đồng ý xuất binh? Ngưu Hữu Đạo vì cái gì mạo hiểm chạy đến Hàn quốc? Xét về thời gian và khoảng cách đến xem, các điểm này kỳ thật có liên hệ rất chặt chẽ, mà ba điểm đáng ngờ trên đều phải có điều kiện thì mới có thể hình thành. Như vậy chúng ta đưa thêm một cái điều kiện chưa biết vào, rồi liệt kê lại trình tự một lượt, Ngưu Hữu Đạo xuất ra điều kiện để thúc đẩy liên hợp, Hải Như Nguyệt tiếp nhận điều kiện đồng ý xuất binh, Ngưu Hữu Đạo đến Hàn quốc, có phải có đáp án rồi không?”
Lâm Hồ tiếp lời: “Ngưu Hữu Đạo là thực hiện điều kiện mà đến Hàn quốc!”
Hoàng Đấu khẽ gật đầu.
Thiệu Bình Ba hỏi: “Điều kiện gì có thể làm cho Hải Như Nguyệt tiếp nhận mà cần phải đến Hàn quốc? Thực hiện điều kiện gì, mà người bình thường không xử lý được, phải cần tu sĩ đi, không phải Thương Triều Tông bên kia không có tu sĩ, tại sao phải cần Ngưu Hữu Đạo mạo hiểm chạy tới Hàn quốc? Bên người Hải Như Nguyệt cũng không phải không có tu sĩ, việc gì mà ngay cả tu sĩ bên cạnh Hải Như Nguyệt cũng không làm được, phải cần Ngưu Hữu Đạo đích thân đi?”
“Nghĩ đến cái này, ta nhớ tới một sự kiện, nhi tử của Hải Như Nguyệt hình như mắc phải bệnh kỳ quái, nghe nói di truyền từ cha nó!”

Lâm Hồ: “Thiên Âm Tổn Mạch!”
Hoàng Đấu: “Xích Dương Chu Quả!”
Hai người gần như đồng thời thốt ra, lời nói không giống nhau, nhưng nội dung là cùng chỉ một loại.
Người chú ý tới Hải Như Nguyệt cũng không ít, không phải bởi vì mỹ mạo của nàng, mà là bởi vì bệnh của nhi tử nàng sẽ quyết định việc Kim Châu có thể bị đổi chủ hay là không.
Thiệu Bình Ba: “Đem chuyện này kết hợp vào, phần lớn bí ẩn tựa hồ cũng dễ dàng giải thích, rất có thể là, Ngưu Hữu Đạo muốn đi Đại Tuyết sơn, tới Băng Tuyết các cầu Xích Dương Chu Quả!”
“Cái này. . .” Hoàng Đấu hồ nghi nói: “Bằng thân phận địa vị của Hải Như Nguyệt cũng không xin được, hắn đi có tác dụng sao?”
Thiệu Bình Ba: “Đây chính là nguyên nhân ta không dám khẳng định, đồ còn chưa tới tay, làm sao Hải Như Nguyệt dễ dàng xuất binh như thế được? Có phải là ta đã phán đoán sai rồi hay không, có thể Ngưu Hữu Đạo chỉ là tạm thời đi vòng qua Hàn quốc thôi hay không ?”
Lâm Hồ: “Mặc kệ hắn có phải hắn đi tới đó hay là không, đã biết có khả năng này, Đại công tử lại muốn diệt trừ hắn, chúng ta cứ việc phái người tới đó là được rồi.”
Thiệu Bình Ba lắc đầu, “Chuyện này ta đã có an bài khác, hiện tại ở chỗ này ta có chuyện muốn làm phiền hai vị, bài đồng dao kia vì sao mà có, hai vị đều tận mắt chứng kiến, mong rằng hai vị báo cáo lên cho Đại Thiền sơn bên kia biết rõ.”
“Dễ nói!” Hoàng, Lâm hai người đáp ứng, nhìn nhau, đều biết bài đồng dao này đủ khiến cho vị này đau đầu một trận.
Đợi cho hai người rời đi rồi, sắc mặt Thiệu Bình Ba trầm xuống, nghiêng đầu liếc qua quản gia Thiệu Tam Tỉnh đang đứng im khoanh tay ở một bên, nói “Tiểu hài tử không ngoan ngoãn, có lỗi lầm gì đó thì không tránh khỏi, nhưng người lớn cũng nên đi ra quản quản một chút. An bài một số người chạy tới mấy khu vực có lưu truyền hát đồng dao, tạo ra chút gì đó có thể khiến cho người ta khủng hoảng, dùng dao dừng dao!”
Cho dù biết trong phạm vi thế lực nơi này loại đồng dao này khó mà khuếch tán ra được, nhưng hắn vẫn phải nghĩ biện pháp khống chế lại một chút, tóm lại không thể để khuếch tán ra cho trẻ con khắp thiên hạ đều hát đi!
(Luna: Thôi đi, hai ông đều nguy hiểm như nhau mà cứ chê nhau nguy hiểm =.= mà công nhận kiểu suy luận này ghê gớm thật, chỉ là ta cảm thấy có hơi nhanh vì vậy có dự cảm không hợp lý cho lắm, có ai thấy giống ta hơm)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.