Đạo Quân

Chương 168: Con cái




Chương 168: Con cái
Edit : Luna Huang
Thiệu Tam Tỉnh ngập ngừng một chút, bất quá vẫn là đáp: “Vâng!”
Thiệu Bình Ba: “Bất kể Ngưu Hữu Đạo có đi Băng Tuyết các hay không, phái người thông báo cho Tống gia Yến Kinh, Tống gia hẳn là sẽ biết xử lý ra sao.”
Nói đến cái này, lửa giận trong lòng hắn lại trào lên, hắn không thể xác định bài đồng dao sẽ tạo thành ảnh hướng lớn như thế nào với phụ thân bên kia, việc này hiện tại thành vấn đề hắn để ý đến nhất, lúc làm việc đều phải chú ý thu liễm lại. Một khi bên này có tình huống gì ngoài ý muốn, thái độ của Đại Thiền sơn bên kia rất quan trọng, không xác định được Ngưu Hữu Đạo có đi Băng Tuyết các hay không, hắn không thể vận dụng người nhà, vạn nhất để người ta đi một chuyến vô ích, hoặc là xuất hiện gì đó ngoài ý muốn, lo lắng sẽ làm cho người ta có ý kiến đối với hắn 
Chuyện đồng dao vừa xuất hiện, hắn làm việc không thể không chú ý cẩn thận hơn.
Thiệu Tam Tỉnh: “Nhắc tới Tống gia Yến Kinh, có một chuyện này đang muốn báo cho Đại công tử, một trong những Đại thống lĩnh Yến Kinh, Vương Hoành, đã đem nữ nhi được gả cho Tống gia trở về nhà lại, Tống gia cũng viết văn thư đồng ý cho con gái hắn tái giá, Vương Hoành đã công khai việc này, Tống gia tại Yên Kinh bên kia hình như có chút không ổn.”
“Hả!” Thiệu Bình Ba ngoài ý muốn ngạc nhiên, nghĩ nghĩ, hơi ngập ngừng nói: “Tống Cửu Minh chính là tâm phúc của Đồng Mạch, Vương Hoành lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tống gia, xem ra trong triều đình Yến quốc đã xảy ra biến cố gì đó, không biết có liên quan đến việc Tống Long bị chết hay không, sai người tiếp tục chú ý đến việc này cho ta.”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh dạ, lại hỏi: “Vậy còn thông báo cho Tống gia chuyện này nữa không? Triều đình Yến quốc cũng muốn trừng trị tên đó, huống hồ thế lực triều đình Yến quốc còn mạnh hơn.”
Thiệu Bình Ba khẽ lắc đầu: “Chuyện ở dịch trạm, chi tiết tra khảo bắt người ta có chú ý, mấy tên điệp báo ti này được Yến quốc sử dụng rất cẩn thận, căn bản không bắt bọn hắn làm bất cứ việc gì khiến cho người khác nghi ngờ, chỉ là kín đáo truyền tin tức về mà thôi, Ngưu Hữu Đạo làm sao lại biết được tình huống dịch trạm rõ ràng như thế? Ta hoài nghi, phải chăng có người tiết lộ tin tức cho hắn. Triều đình Yến quốc người nhiều, miệng cũng phức tạp, chúng ta không biết rõ tình huống bên trong, vẫn nên để Tống gia đi xử lý thôi, dù gì Tống gia cũng biết rõ tình huống của Yến quốc hơn so với chúng ta.”
“Cũng đúng.” Thiệu Tam Tỉnh khẽ gật đầu.
“Còn có, gần nhất phương diện hộ vệ, an bài cẩn thận thêm chút nữa.” Mặt Thiệu Bình Ba lầm lầm, lên tiếng nhắc nhở.
Hết cách, bài đồng dao vừa xuất hiện, hắn bị đẩy lên đứng nơi ‘đầu sóng ngọn gió’, vô luận là Yến quốc hay là Hàn quốc, hay những người muốn diệt trừ Thiệu Đăng Vân ủng binh tự lập, sợ là sẽ để mắt tới hắn.
Việc này làm cho lòng hắn không biết có tư vị gì, Ngưu Hữu Đạo tùy tiện mấy thủ đoạn, liền tạo ra áp lực cho hắn đủ các phương diện, hắn lại chỉ có thể làm chút thương nhớ là làm sao truy sát Ngưu Hữu Đạo, để cho hắn có loại cảm giác lập tức phân cao thấp, cảm giác này hắn rất không thích.
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh dạ, thấy hắn không có việc gì phân phó nữa, nhắc nhở: “Đại công tử, đi tắm nhanh đi, đừng để thứ sử đại nhân phải đợi lâu.”

Thiệu Bình Ba lấy lại tinh thần, bước nhanh ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng tắm.
Đến phòng tắm, tự cởi sạch, vén màn che lên, dội nước trước cho sạch, lại bước vào bồn tắm ngâm.
Bên ngoài màn che, nha hoàn đi vào, đặt y phục ở đó.
Nha hoàn rời đi, một thân ảnh yểu điệu, một nữ tử mặc váy dài xanh biếc rực rỡ tiến đến.
Nữ tử tay ôm cổ cầm, đặt cầm ở trên bàn trong phòng tắm, rồi ngồi xuống bên cạnh, mười ngón tay thon dài khẩy lên khẩy xuống, tiếng đàn ‘tinh tong’ ưu nhã phát ra.
Trán cao, tóc mai bồng bềnh như mây, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, mặt luôn mỉm cười, đầy vẻ mê hoặc, nghiêng đầu, ngắm nhìn bóng người lờ mờ đang ngâm mình trong bồn tắm, ở đằng sau màn che.
Nữ tử tên là Tô Chiếu, cũng là biểu tỷ của Thiệu Bình Ba, xem như là một thành viên duy nhất trong Thiệu gia là tu sĩ.
Đang nhắm mắt ngâm mình ở trong nước, Thiệu Bình Ba nghe được tiếng đàn bèn mở mắt ra, quay đầu lại nhìn bóng người lờ mờ bên ngoài phía sau màn che, cười nói: “Chiếu tỷ trở về khi nào vậy?”
Tiếng đàn dừng lại, bóng người đứng dậy, giọng nói êm ái: “Vừa về Hàn quốc liền nghe được bài đồng dao gây bất lợi cho ngươi, bèn lập tức chạy về Bắc Châu, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thiệu Bình Ba hắt nước vỗ vỗ lên mặt, nói “Ngưu Hữu Đạo có nghe nói qua chứ? Chính là tên giết Yến sứ kia . . .” Đem tình huống kể lại đại khái.
Bóng người Tô Chiếu đi lui đi tới ở bên ngoài màn che, “Thằng Ngưu Hữu Đạo này quá ác độc!”
Thiệu Bình Ba: “Việc này không cần tỷ quan tâm, tỷ nên để giành tinh lực quan tâm đến việc đả thông Tề quốc cùng Vệ quốc bên kia, Bắc Châu nếu muốn tạo ra sự khác biệt, không thể thiếu số lượng lớn chiến mã và lương thảo được, chờ đến khi Bắc Châu vượt qua thiên tai khốn cảnh, tài chính dư dả, ta sẽ đích thân làm việc này. Chiếu tỷ, việc can hệ đến tương lai Bắc Châu, trách nhiệm của tỷ rất quan trọng!”
Tô Chiếu: “Biết rồi, nghe miết lỗ tai ta sắp ù đặc luôn rồi, ta vẫn luôn chú ý xử lý, chưa từng buông lỏng qua lúc nào, ngươi yên tâm đi.”
Tắm rửa xong, Thiệu Bình Ba đi tới trước bàn trang điểm bên ngoài ngồi xuống, Tô Chiếu phất tay cho nha hoàn lui ra, tự mình chải vuốt tóc giúp hắn.

“Đã lâu không gặp, có chuyện riêng tư gì ngoài công sự không, nói ta nghe chút?” Tô Chiếu mỉm cười hỏi.
Thiệu Bình Ba: “Quay về rồi sẽ nói sau, ta vừa mới trở về, còn phải đi sang chỗ phụ thân báo cáo.”
Tô Chiếu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi sẽ lấy ta sao?”
Thiệu Bình Ba: “Cần phải hoài nghi sao?”
Tô Chiếu: “Tốt, cho ta cái thời gian chính xác.”
Thiệu Bình Ba nhíu mày, “Tỷ đang nói đùa sao? Hiện tại cưới tỷ, một khi thân phận của tỷ công khai ra, làm sao còn có thể đi Tề quốc bên kia làm việc được nữa? Chẳng lẽ tỷ đã quên mất đại thù của dì dượng rồi?”
Tô Chiếu: “Ta thấy ngươi thích cô nàng Đường Nghi kia đi!”
Thiệu Bình Ba thở dài: “Đường Nghi là phụ nữ đã có chồng, ta theo đuổi nàng nhằm mục đích gì tỷ biết mà, giá trị của Triệu Hùng Ca còn cần ta nhắc lại lần nữa với tỷ sao?”
Tô Chiếu hơi chút ưu sầu cười cười, tay vẫn không ngừng chải, “Đạo lý ta hiểu, nhưng trong lòng ta không chắc chắn lắm, ta làm toàn chuyện dơ bẩn, một khi ngươi có được ngày đó, ngươi còn có thể lấy loại người như ta sao?”
Thiệu Bình Ba đưa tay ra, bắt lấy nàng vỗ nhẹ, nhìn nàng ở trong gương, nói “Không nên nghĩ nhiều, ta một mực vẫn chưa lập gia đình, là vì cái gì? Chiếu tỷ, đời này nếu phải tỷ ta sẽ không cưới!”
Tô Chiếu yếu ớt thở dài, “Chỉ mong được như vậy!”
Phủ thứ sử Bắc Châu, tắm rữa sạch sẽ Thiệu Bình Ba bước nhanh đi vào, quản gia phủ thứ sử Dương Song nghe thông báo bước ra, tự mình đón Thiệu Bình Ba đi vào.
Lúc hai người vừa đi vào vừa nói chuyện với nhau, một thiếu nữ thật xinh đẹp mặt tươi cười hớn hở bước từ hoa viên bên kia đi ra, tướng mạo giống với Thiệu Bình Ba mấy phần, chính là muội muội cùng một mẹ với hắn, Thiệu Liễu Nhi.

Vừa nhìn thấy đại ca xuất hiện, lập tức vẻ tươi cười của Thiệu Liễu Nhi thu lại, rất quy củ tỏ ra thục nữ bước tới, rõ ràng có chút sợ người đại ca này.
“Đại ca!” Thiệu Liễu Nhi khịu gối hành lễ, vừa thẳng dậy liền muốn bước sang bên cạnh chạy đi.
“Đứng lại!” Thiệu Bình Ba lạnh lùng ra lệnh.
Người Thiệu Liễu Nhi cứng đờ lại, sợ hãi rụt rè nói: “Đại ca có cái gì phân phó sao?”
Quản gia Dương Song mỉm cười, mấy huynh muội nhà này đều rất sợ người đại ca này.
Thiệu Bình Ba lạnh nhạt nói: “Nghe nói gần đây các ngươi làm ra cái gì ‘Thi Từ xã’, dường như ngươi cả ngày cùng vơi một đám tô son trát phấn đàn đúm với nhau, còn có ra dáng nữ nhi gia giáo gì nữa không hả?”
Thiệu Liễu Nhi: “Đại ca nói chuyện khó nghe quá, giao lưu thi từ ca phú thôi mà, làm sao lại thành đàn đúm rồi.”
Thiệu Bình Ba: “Thi từ ca phú có thể dùng làm cơm ăn hay có thể dùng ra trận giết địch hả? Cũng không nhìn lại một chút xem bây giờ là lúc nào, bao nhiêu bách tính Bắc Châu bụng ăn không no, các ngươi cả ngày ăn chơi đàng điếm, rêu rao khắp nơi, để bách tính nhìn vào nghĩ như thế nào?”
Thiệu Liễu Nhi: “Đại ca nói phải, về sau muội sẽ bảo bọn hắn thu liễm lại chút.”
Thiệu Bình Ba hơi nghiêng người dán sát lại trước mặt nàng, hỏi “Nghe ý tứ này của ngươi, là còn muốn tiếp tục ăn chơi trác táng với bọn hắn nữa đúng không?”
Thiệu Liễu Nhi thấp giọng lầu bầu: “Đại ca, làm gì ăn chơi trác táng đâu, thi từ ca phú chính là việc tao nhã, có thể bồi dưỡng tình cảm sâu đậm thêm, họ đều là mấy người cùng chung chí hướng cả mà.”
Thiệu Bình Ba: “Cùng chung chí hướng? Đúng là một con nhóc dốt đặc không biết sợ là gì, nếu ngươi không phải là nữ nhi của Thứ sử, thử xem coi còn có mấy tên còn chung chí hướng với ngươi, mỗi ngày được người tâng bốc rất vui vẻ đúng không? Về sau thành thà thành thật ở nhà đọc sách, viết chữ, học mấy thứ nữ nhân nên học đi, còn dám chạy loạn thử xem!”
Thiệu Liễu Nhi: “Nhị nương đồng ý rồi muội mới đi mà.”
Thiệu Bình Ba híp mắt: “Nghe nói gần đây ngươi và tên Đàm Diệu Hiển ở Thi Từ xã rất gần gũi? Lúc nào rảnh rỗi dẫn hắn tới gặp ta!”
Thiệu Liễu Nhi lập tức hoảng sợ nói: “Đại ca, đều là bằng hữu của muội, huynh chớ làm loạn!”
Thiệu Bình Ba: “Ta cho ngươi biết, nhân duyên đại sự nữ nhi nhà ta đều do phụ mẫu làm chủ, không phải do ngươi làm bừa, nếu ngươi không muốn hại hắn, liền tự quản lấy chính mình đi!” Dứt lời quay đầu bước nhanh đi khỏi.

Dương Song lắc đầu, đuổi theo.
Hốc mắt Thiệu Liễu Nhi đỏ lên, nước mắt ủy khuất chực trào quanh vành mắt.
Chính sự đường, nơi làm việc công của phủ thứ sử.
Lão nhị(con thứ 2) Thiệu gia Thiệu Vô Ba đang ở bên trong bàn bạc chính vụ cùng với mấy tên quan lại.
Lão tam Thiệu gia Thiệu Phục Ba trên người còn mặc áo giáp, đứng tựa ở cửa sổ, trong miệng ngậm phiến lá cây, hơi có chút nhàm chán nhìn ngắm ra ngoài cửa sổ, đột nhiên ánh mắt ngưng đọng lại, rời khỏi cửa sổ, đi tới chỗ Thiệu Vô Ba, giật tà áo Thiệu Vô Ba một phát nói, “Nhị ca, tới kìa, tới kìa.”
Cả đám người trong phòng cùng nhìn ra cửa ra vào, nhìn thấy Thiệu Bình Ba đang bước nhanh đến, cũng chưa tiến vào, mà là cùng với Dương Song rẽ sang một bên khác.
Đi gặp phụ thân đi, Thiệu Phục Ba hừ hừ nói: “Vân Giả Vương, Ba Chân Vương. . .”
Thiệu Vô Ba thúc cùi chỏ đụng hắn một cái, để hắn ngậm miệng.
Bên cạnh chính sự đường có một tòa lầu các, Thiệu Đăng Vân dáng người khôi ngô đang đứng ở bên trong lầu các, thấy được nhi tử đi tới dưới lầu, ánh mắt có chút phức tạp.
Nhớ lại năm đó, khi Ninh Vương vẫn còn sống, đứa nhi tử này lại nghĩ hết biện pháp khuyên hắn từ bỏ kinh thành phồn hoa, chủ động xin đi tới biên cảnh Bắc Châu đóng giữ, về sau Ninh Vương lâm nạn, triều đình thanh tẩy thuộc hạ cũ của Ninh Vương, nhi tử này lại thúc đẩy hắn khởi binh phản quốc, tránh thoát một kiếp, trở thành chư hầu một phương.
Lúc đó có phản hay không phản hắn rất do dự, là một tay Ninh Vương đưa hắn từ một Bách phu trưởng nho nhỏ, một đường đề bạt trở thành Đại tướng tay nắm đại quyền binh mã, thụ ân của Ninh Vương sâu nặng. Thứ yếu, sau khi phản quốc, địch quốc cũng chưa chắc có thể thiện đãi ngươi.
Nhưng mà khi chuyện xảy ra rồi hắn mới phát hiện, rất nhiều chuyện đứa nhi tử này đều đã chuẩn bị giúp hắn xong hết rồi.
Sau đó hắn mới ý thức được, từ lúc bắt đầu khuyên hắn rời đi kinh thành, đứa nhi tử này đã không xem trọng Ninh Vương rồi, vẫn âm thầm chuẩn bị cho một ngày này.
Đứa nhi tử này không giống hắn, mà giống người mẹ thông tuệ của hắn kia, thế nhưng người quá thông minh lại mau chết sớm, mẹ hắn mất sớm.
Chuyện bài đồng dao, hắn đã biết đến, sau khi nhìn qua nội dung đồng dao, cái gì Ba Bình Thiệu hắn trái lại không có lo lắng, ngược lại hắn hối hận năm đó không nên cưới thiếp, không nên lại sinh thêm hai đứa nhi tử nữa. Luận thông minh, tài trí và năng lực, đứa nhi tử này là người thừa kế tốt nhất rồi, nhưng hắn lo lắng chính là, một khi đứa nhi tử này lên nắm giữ đại quyền, thì có thể buông tha cho hai cái nhi tử còn lại kia của hắn hay không?
Chúc các bạn năm mới 2020 vui vẻ, thành công
Bận dọn dẹp nhà cửa nên chậm chương. Sẽ bù lại sau 🙂 Mọi người cứ bấm ủng hộ nhé. Thanks



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.