Đạo Quân

Chương 166: Rất khó tiêu hóa




Chương 166: Rất khó tiêu hóa
Edit : Luna Huang
Đọc cái gì thế? Cái gì mà một viên đường hai viên đường? Đám người mờ mịt, bất quá đều phát hiện sắc mặt Thiệu Bình Ba có chút không đúng.
Thiệu Bình Ba mới đầu cũng là bị một viên đường hai viên đường hấp dẫn, sau đó phát hiện không đúng, sau khi xem xong, từ từ ngẩng đầu lên hỏi quản gia: “Đây là thứ gì?”
Quản gia Thiệu Tam Tỉnh nói: “Đồng dao, 
Đồng dao? Thiệu Bình Ba đã hiểu, trách không được trong đó có chêm vào cái gì một viên đường hai viên đường, làm hắn không biết thứ này là thể từ tả cái gì, còn tưởng là có thâm ý khác, hóa ra là đồng dao, lại hỏi: “Ở đâu ra?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đây là bài đồng dao do đám trẻ con ở mấy khu vực phía Bắc sông Đại Giang hát xướng lưu truyền khắp đầu đường cuối xóm, người của chúng ta phát hiện chép lại truyền về.”
“Phía Bắc sông Đại Giang hát xướng lưu truyền khắp . . .” Trái tim Thiệu Bình Ba hung hăng co thắt lại một cái, khó mà tiếp nhận nổi tràng cảnh thứ này được hát xướng lưu truyền khắp đầu đường cuối xóm, chầm chậm cúi xuống nhìn lại nội dung trên tờ giấy.
Đồng dao này rõ ràng đang nói Thiệu gia là Bắc Châu Vương, Hàn quốc không có biện pháp bắt bọn hắn thế nào, mà Yến quốc cũng không biết làm thế nào bắt bọn hắn luôn. Cái này cũng không quan trọng, cũng xem như là sự thật, mấu chốt của vấn đề là phần sau của đồng dao, nói phụ thân Thiệu Đăng Vân ở Bắc Châu chỉ mặt ngoài, đương gia chân chính làm chủ chính là Thiệu Bình Ba hắn!
Càng chết là, thế mà có người lấy tên của hắn ra làm văn chương, ba chữ Thiệu Bình Ba vẻn vẹn chỉ là đảo ngược lại một chút, kết hợp toàn bộ ý tứ bên trong đồng dao, lập tức biến thành hắn muốn diệt cha!
Danh tự phản(đảo) thứ tự một cái, lập tức không hẹn mà hợp với ý ‘phản’, (làm) phản! Hắn gọi là ‘Ba’, tình cờ trùng hợp thêm Bình(san bằng) sau cái họ ‘Thiệu’ của phụ thân, kết hợp lại, cái danh tự này ý cảnh chứa đầy ‘sấm ngôn’ trong đó, tru tâm thiệt! Không biết phụ thân nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào đây?
Thậm chí còn có một điểm đáng sợ hơn, đồng dao cái thứ này tự nhiên có tính truyền xướng, sẽ cứ khuếch tán lan truyền ra mãi, Thiệu Bình Ba hắn sẽ trở thành tiêu điểm của Bắc Châu, hắn thường đứng sau lưng phụ thân từ giờ đã sắp được mọi người tập trung để ý tới rồi, không khéo mấy thế lực nhằm vào Bắc Châu muốn thay đổi mục tiêu, trọng điểm nhằm vào hắn, người muốn diệt trừ phụ thân không khéo cũng sẽ dời đầu mâu nhắm vào hắn, làm không tốt bên trong gia tộc cũng sẽ có người đi lấy chuyện này làm văn chương cho mà coi.
Đây là một màn âm mưu từ đầu đến cuối đều nhắm vào hắn!
Người làm ra cái này, tâm tư ác độc, để hắn có chút không rét mà run!

Những người khác còn chưa hiểu rõ nội dung trên tờ giấy kia đến tột cùng là cái gì, đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy, nhưng là Đường Nghi có chú ý tới, nữ nhân tổng luôn là người tinh tế hơn, chú ý tới trong ánh mắt Thiệu Bình Ba lóe lên sự âm u xen lẫn với phẫn nộ.
Đường Nghi hơi có giật mình, loại ánh mắt đáng sợ này làm cho người ta phải sợ hãi, vô tình làm cho nàng liên tưởng đến lời nói của Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba rất nguy hiểm!
Rốt cuộc Thiệu Bình Ba đã hiểu rõ vì sao trước đó quản gia có sắc mặt như thế, hiển nhiên cũng ý thức được hậu quả nghiêm trọng trong đó, hắn cấp tốc bình ổn lại tâm tình, lạnh lùng hỏi: “Thứ này xuất hiện từ khi nào?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Theo thám báo bố trí ở phía Bắc sông báo lại, trước đó cũng không có nghe thấy, khoảng cỡ hai ngày trước, đồng dao này đột nhiên bộc phát ra ngoài. Thám báo cố ý tìm tới mấy tiểu hài hỏi, có tiểu hài nói là có người cho kẹo rồi bảo hát, có tiểu hài thì là thấy những tiểu hài khác hát nên cũng đi hát theo. Thám báo căn cứ theo manh mối đi điều tra, chỉ tra ra được mỗi mấy người thu tiền của người làm việc, không tìm thấy thủ phạm phía sau màn.”
Những người khác vẫn là không hiểu bọn hắn đang nói cái gì, đồng dao làm sao? Đang lan truyền thông tin bất lợi cho bên này sao?
Đã lan truyền khắp rồi, Thiệu Bình Ba cũng biết việc này sẽ không gạt được những người khác, những người này vừa ra khỏi cửa có lẽ đều sẽ biết được, cố dấu dấu giếm giếm cũng vô dụng, chi bằng tỏ ra thoải mái, đưa tờ giấy trong tay ra, để bọn hắn tự xem lấy.
“Địa đồ!” Thiệu Bình Ba hô một tiếng, quản gia lập tức sai người đi lấy địa đồ đem tới, trải ra trước mặt của hắn.
Thiệu Bình Ba đứng dậy, nhìn chằm chằm địa đồ hỏi: “Thứ đó lấy được ở chỗ nào?”
Quản gia chỉ chỉ vài khu vực, “Đầu tiên xuất hiện là ở huyện Đàn An, sau đó cơ hồ nhanh chóng khuếch tán ra các huyện xung quanh.”
Thiệu Bình Ba chầm chậm nhắm mắt lại.
Đám người truyền tờ giấy cho nhau xem, từng người hiểu rõ được ý tứ trong bài đồng dao, đều hãi hùng khiếp vía, đây rõ ràng là muốn ly gián quan hệ cha con Thiệu gia mà, muốn đẩy Thiệu Bình Ba vào chỗ chết a!
“Hai ngày trước. . .” Thiệu Bình Ba lẩm bẩm, chải vuốt một vài sự kiện gần đây, một lúc lâu sau, chậm rãi mở mắt, phun ra một cái danh tự, “Trương Tam!”
Đám người sững sờ, Thiệu Tam Tỉnh không biết gì cả, hỏi: “Đại công tử nói ai vậy?”

Thiệu Bình Ba hừ hừ cười lạnh nói: “Nếu như ta đoán không sai, chuyện này hẳn là do tên Trương Tam hỏa thiêu tửu lâu kia làm.”
Đường Nghi kinh nghi bất định hỏi: “Đại công tử, dựa vào cái gì kết luận là Trương Tam làm?”
Thiệu Bình Ba: “Gần đây nhất cũng không có xảy ra chuyện gì đáng nghi cả, cũng chỉ có tửu lâu bị hỏa thiêu là đột ngột phát sinh, tiếp theo sau là đồng dao xuất hiện, ngoài ra, về thời gian và khoảng cách cũng trùng khớp nữa, tám chín phần mười chính là hắn.”
Một điểm cơ bản đánh giá trọng yếu khác mà hắn không nói ra, tửu lâu bị đốt, hắn bị người ta nhìn thấu tâm tư, hắn ý thức được người động thủ mang đến cho hắn áp lực, ý thức được đối phương nguy hiểm, người có thể cho hắn có loại cảm giác này, lại xuất ra thủ đoạn âm tàn như vậy, ngược lại là có thể ăn khớp.
Đường Nghi lại hỏi: “Đám Trương Tam có vài người, vì sao Đại công tử nhận định chính là tên Trương Tam, mà không phải là một ai khác trong những người đó?”
Thiệu Bình Ba bình tĩnh nhìn nàng, “Ở dưới loại tình huống này, còn dám hỏa thiêu tửu lâu mới chạy trốn, không có kẻ cầm đầu là hắn đánh nhịp, không có khả năng làm ra chuyện như vậy. Nhìn xem tuổi của mấy người đó liền biết, mấy tên lớn tuổi lại lấy Trương Tam nhỏ tuổi làm đầu lĩnh, một tên nhỏ tuổi lại có thể ước thúc được mấy tên lớn tuổi hơn, như thế nào là người đơn giản?”
Hắn quay người trở về lại chỗ ngồi ngồi xuống, khóe miệng chợt lộ ra vẻ tự giễu, “Nói đến, là ta có mắt không tròng, cự nhiên đi cường thỉnh một ‘tôn chân thần’ tới làm đầu bếp, sợ là chọc giận người ta, người ta trở tay một phát liền cho ta đẹp mắt, trước đốt tửu lâu để cho ta hít bụi, sau lại tới một bài đồng dao để cho ta từ từ hưởng thụ, đúng là để cho ta có thụ thiệt, uy lực dai dẳng, rất khó tiêu hóa . . . Lần này chân chính là đụng phải cao thủ không tầm thường, tên Trương Tam này thật không đơn giản!”
Tô Phá và Đường Tố Tố quay mặt nhìn nhau, mắt đều có vẻ kinh nghi bất định.
Đường Nghi trố mắt, khó có thể tin, đây thật là do Ngưu Hữu Đạo làm? Ngưu Hữu Đạo có thể làm ra bài đồng dao như vậy sao?
Hỏa thiêu tửu lâu thì nàng có thể tin, nhưng làm đồng dao cái thủ pháp cao cấp như vậy, thậm chí nghĩ thôi nàng cũng không dám nghĩ tới, thật sự là không thể tin được chiêu này là do Ngưu Hữu Đạo làm ra!
Thậm chí càng làm cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là, Thiệu Bình Ba là ai? Phía trên thì liên kết các phái, bên trong thì xử lý quân vụ, bên dưới xắp sếp đời sống cho dân chúng thuận lợi, trẻ trung khoẻ mạnh, là người có năng lực không phải dạng vừa, trong những người nàng nhận biết, trong những người cùng độ tuổi, không người nào sánh bằng, cộng thêm ngọc thụ lâm phong, khí độ ung dung, là người phong độ nhẹ nhàng trong những người tài giỏi!
Huống chi còn có gia thế bối cảnh mạnh mẽ, loại người này có thể gọi là hoàn mỹ, theo nàng biết, có không biết bao nhiêu nữ tử xem Thiệu Bình Ba như là tình nhân trong mộng.

Đối mặt với loại người này theo đuổi, nếu không phải bản thân đã xuất giá, lòng đã có thuộc về, Đường Nghi cảm thấy sợ là ngay cả chính nàng cũng rất khó cự tuyệt loại nam nhân hoàn mỹ này, tựa hồ tìm không ra nam nhân nào ưu tú hơn so với vị này cả!
Thế nhưng người nam nhân này cự nhiên lại đánh giá Ngưu Hữu Đạo cao như thế, còn khen Ngưu Hữu Đạo là cao thủ không phải bình thường nữa, tự nhiên là không phải là khen tu vi của Ngưu Hữu Đạo, mà là khen tài trí của Ngưu Hữu Đạo!
Đường Nghi có loại cảm giác như là đang nghe nhầm vậy, đây quả thật là đang nói Ngưu Hữu Đạo ư? Cái đầu bếp cầm đao cắt thịt ở trong phòng bếp, cái thiếu niên lười nhác nằm dưới cây hoa đào, lại là cao thủ thật sự như lời Thiệu Bình Ba nói sao?
Bỗng nhớ lại, trong Đào Hoa Nguyên, thiếu niên thành thục không xứng với tuổi, thơ của thiếu niên, thơ của Tống Diễn Thanh, từng màn từng màn hiện ra trong đầu.
Chính nguyên nhân này mới làm cho nàng kinh nghi, nếu mà Ngưu Hữu Đạo thật sự lợi hại như Thiệu Bình Ba nói như vậy, vậy điều Ngưu Hữu Đạo phán chắc ở trong phòng bếp là …, tên Thiệu Bình Ba này rất nguy hiểm . . .
“Mọi người đi đường bôn ba vất vả, ta phải đi tắm rửa sau đó còn muốn sang phục mệnh với thứ sử đại nhân nữa!”
Thiệu Bình Ba đứng lên mở miệng tiễn khách.
Đám người lúc này nhao nhao chắp tay cáo lui.
Một đám ra khỏi phòng, phần lớn là hộ vệ ở trong Lăng Ba phủ, cũng không cần phải rời khỏi phủ.
Mấy người Đường Nghi thì không giống thế, chưởng môn một phái thì không có khả năng cứ ở trong nhà người ta được, bình thường còn phải xử lý sự vụ môn phía của mình, thêm nữa lại là nữ nhân, huống chi Thiệu Bình Ba công khai theo đuổi, ở trong nhà người ta đích xác là không thích hợp, nàng nhất định phải tránh tị hiềm.
Trên đường rời khỏi, Tô Phá nhỏ giọng hỏi một câu, “Chẳng lẽ là hắn làm thật sao?”
Đường Nghi và Đường Tố Tố im lặng, khó mà chắc chắn.
Đường Nghi nhớ tới lời Triệu Hùng Ca có nói, Đông Quách Hạo Nhiên sẽ không thu đồ đệ đệ bậy bạ, làm như thế tất có nguyên nhân!
Trong lòng Tô Phá lại thổn thức, nếu như Ngưu Hữu Đạo thật có tài trí như vậy, trước mặc kệ thủ đoạn có phải là ác độc không, đối với Thượng Thanh tông bây giờ mà nói, muốn chấn hưng lại là phải cần người có năng lực dẫn đường như này, nếu như năng lực của Ngưu Hữu Đạo thật sự cao như Thiệu Bình Ba đánh giá, vậy bọn hắn đã làm cái gì thế này? Vốn nên là người dẫn đường cho Thượng Thanh tông lại bị bọn hắn liên thủ đuổi chạy mất … …
“Hoàng tiên sinh, Lâm tiên sinh, xin dừng bước, Đại công tử cho mời!”

Hoàng Đấu, Lâm Hồ, đệ tử Đại Thiền sơn, Đại Thiền sơn cũng là thế lực sau lưng chống đỡ cho Thiệu Đăng Vân, hai người phụ trách an toàn cho Thiệu Bình Ba.
Hai người vừa mới tiến tới Nguyệt môn, liền được Thiệu Tam Tỉnh chạy ra gọi lại, mời vào lại lần nữa.

Nguyệt Môn
Trở lại chính sảnh, thấy Thiệu Bình Ba vẫn ngồi ngay ngắn ở tại chỗ, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt yên lặng.
Hai người đến gần chắp tay: “Đại công tử có gì phân phó?”
Đang nhắm mắt Thiệu Bình Ba chậm rãi hỏi: “Ai còn nhớ rõ lúc trên bến tàu ở bờ sông, Trương Tam nói gì với Đường Nghi không?”
Hai người nhìn nhau, hơi suy nghĩ một chút, Hoàng Đấu nhớ lại nói ra: “Tên kia có nói một câu hơi vô lễ, ta trái lại có ấn tượng, hắn vừa thấy Đường Nghi liền nói ‘tốt một cái mỹ nhân’, sau khi bị Đại công tử cảnh cáo, hắn lại hỏi Đại công tử, Đường Nghi có phải là khách quý Đại công tử muốn mở tiệc chiêu đãi hay không, sau đó còn khen Đại công tử và Đường Nghi rất xứng đôi.”
“Khen? Hiện tại xem ra là trào phúng!” Thiệu Bình Ba nhàn nhạt lên tiếng.
Hoàng Đấu hồ nghi, “Trào phúng?”
Thiệu Bình Ba từ từ mở mắt ra, “Tỉ mĩ chải vuốt mọi dữ kiện lại một lần, ta nghĩ ta đã biết hắn là ai, hắn hẳn là tên Ngưu Hữu Đạo kia!”
Hai người kinh ngạc, Lâm Hồ: “Vị phu quân của Đường Nghi Ngưu Hữu Đạo kia sao? Đại công tử, dựa vào đâu nói như vậy?”
Thiệu Bình Ba: “Ở bến tàu đột nhiên vô lễ với Đường Nghi, ba người Thượng Thanh tông lại không ai có phản ứng, lúc ấy ta đã cảm thấy phản ứng của ba người khi nhìn thấy hắn có chút dị thường rồi. Đằng sau, ba người lại lần lượt tiến vào phòng bếp, hẳn là đi gặp hắn đi, điều này nói rõ, không phải chỉ một người biết hắn, mà là cả ba người đều biết hắn.”
“Bên ngoài có lời đồn đại về quan hệ của Đường Nghi và Ngưu Hữu Đạo hẳn là các ngươi đều có nghe qua đi, bị Thượng Thanh tông giam lỏng 5 năm, cưỡng chiếm chức chưởng môn, còn muốn giết hắn, tuổi còn nhỏ mà có thể từ trên tay Thượng Thanh tông chạy ra được một mạng đã là không đơn giản. Giết người của Tống gia còn có thể sống đến bây giờ có thể đơn giản sao? Tại Kim Châu giết sứ thần Yến quốc còn có thể toàn thân trở ra, thì lại càng không đơn giản. Sau đó, Thương Triều Tông liên hiệp với Kim Châu, chuyện này cùng với việc hắn xuất hiện tại Kim Châu chả nhẽ không có liên quan gì sao? Đủ loại ‘không đơn giản’ vào chung một chỗ, vậy trước mắt, có thủ đoạn kia nhằm vào ta cũng không tính là ngoài ý muốn. Kể từ đó, ta có lý do hoài nghi, Thương Triều Tông nhanh chóng quật khởi rất có thể có liên quan đến hắn. Một điểm trọng yếu nữa, là tuổi tác, tuổi của Ngưu Hữu Đạo tương đồng với tuổi của tên Trương Tam kia, đủ các loại nhân tố có mối liên hệ với hắn đều có khả năng phù hợp, ngoại trừ Ngưu Hữu Đạo ra còn có thể có người khác sao? Kể từ đó, một màn trên bến tàu đều có thể giải thích thông suốt!”
(Luna: Chội chội công nhận anh thịt kho giỏi ghê, mới 1 chương đã đoán được hết rồi. Lại thật bái phục tác giả, ngay cả cái tên thôi ổng cũng thiết ra được một cục, não ta không đủ dùng rồi)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.