*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
...
Hạ Vũ là một người rất yêu gia đình, dù tan làm đã sáu bảy giờ tối thì cậu cũng cố gắng trở về nhà mỗi ngày. Như vậy cậu có thể ở nhà nhiều hơn, giúp cha mẹ làm việc. Mặc dù bây giờ nhà cũng không có việc gì cần cậu giúp đỡ nhưng cậu đã quen rồi.
Chiều thứ Sáu công ty mở cuộc họp. Lúc Hạ Vũ ra khỏi công ty đã rất muộn rồi, đi đến trung tâm thì trời gần sáng.
Lúc được thông báo đi đón Hạ Tiểu Ngư, Hạ Vũ vốn đang bình tĩnh lập tức nổi trận lôi đình: “Muộn thế này rồi mà nó còn chưa về nhà?” Từ trước cậu đã không thích cô em gái này rồi, cho dù có nghe lời như thế nào thì cũng vậy thôi.
Bà Hạ nghe vậy thì3không vui: “Mày hét cái gì, cũng không phải không nói với mọi người trong nhà. Công ty nó có người mới nên mở tiệc chúc mừng, đã nói mấy lần cũng kéo dài mấy hôm chưa tổ chức. Không phải nó chưa nói, mày đừng luôn nghĩ em gái mình không tốt như thế.”
Hạ Vũ cau mày, cậu nói một câu mà mẹ cậu nói mấy câu liền, từ trước đến nay đều như vậy nên đã quen rồi: “Địa chỉ?”
Bà Hạ nói địa chỉ của một quán bar.
Hạ Vũ nhìn thấy thì mặt càng đen hơn, con gái con đứa nửa đêm đi quán bar. Cậu không hề có ý kiến về vấn đề giới tính, cũng không nói con gái không được đi bar. Nhưng không nhìn thời gian xem, bây giờ là mấy giờ rồi, giờ này đàn ông2đi quán bar cũng không phải người tốt lành gì.
Hạ Vũ quay đầu, xe là do chị gái mua cho cậu sau khi kết hôn được một tháng. Dòng xe này được sản xuất trong nước nhưng giá cả không hề thấp chút nào. Cậu chỉ lái lúc về nhà còn ở công ty thì không chạm vào.
Ngoài cửa quán bar Dạ Bất Lạc.
Má Hạ Tiểu Ngư hơi hồng, những người khác đều đã đi rồi chỉ còn ba người bọn họ. Bởi vì là chị em nên mới yên tâm đến đây, cô có bóng ma tâm lý với những chỗ như thế này: “Mọi người yêu tâm, mặc... mặc dù muộn rồi... nhưng anh trai em sẽ đến đón mọi người... Chúng ta không thể gọi... gọi taxi... nguy hiểm…”
Ba người phụ nữ đều cười, cũng không biết cười vì cái1gì.
Hạ Tiểu Ngư, chị Diêu và Hạ Tiểu Thược đứng trong gió đêm, Hạ Tiểu Ngư ổn định lại tinh thần rồikể cho bọn họ nghe về chuyện nguy hiểm ở quán bar lúc cô mười bảy tuổi: “... Bọn chị không biết đâu, đến tận bây giờ, mỗi lần mơ thấy dáng vẻ của người đàn ông đó, em đều giật mình tỉnh lại...”
Hạ Tiểu Thược căng thẳng nhìn cô, không quên bình luận những câu đại loại như: Vậy mà lại có chuyện như vậy? Những việc chị từng trải qua phong phú quá! Chị của chị thật tốt với chị!... Còn khuyến mãi thêm vẻ mặt đầy hâm mộ.
Hạ Tiểu Ngư kiêu ngạo, chị gái cô không còn gì để nói, chị cô làm chủ gia đình lại không ham quyền. Trước đây cô cảm thấy chị cô quá tốt1tính còn bây giờ thì đương nhiên chị cái gì cũng tốt: “Chị ấy... bỏ hết tất cả... cho... cho bọn em...”
Hạ Tiểu Ngư cũng biết chị gái cô thật sự tốt với bọn họ.
“Nếu như em cũng có một người chị thì tốt quá...” Cô gái bé nhỏ, dịu dàng, xinh đẹp đứng dưới ánh trăng cảm thán một câu, rất dễ khiến cho người bên cạnh xúc động.
Chị Diêu bị làm cho xúc động, cẩn thận véo khuôn mặt như quả đào của cô ta, thấy rất đau lòng, họ đều là những đứa trẻ vất vả: “Bọn chị không phải là chị em sao... Sau này em chính là em gái của bọn chị, ai dám bắt nạt em thì nói tên của chị.”
Hạ Tiểu Thược cực kì vui mừng, “Đúng vậy, đúng vậy”, lại còn mang theo sự cảm1động, gật mạnh đầu: “Hai người đều là chị của em, sau này ba người chúng ta cùng nhau cố gắng, đồng cam cộng khổ...”
“Được.” Ba cô gái uống hơi say cười thoải mái, thu hút ánh mắt của những người vô tình đi qua.
Từ xa Hạ Vũ đã nhìn thấy Hạ Tiểu Ngư lảo đảo ở chỗ đó, rất muốn xoay người bỏ lại em gái. Còn về người qua đường thưởng thức mỹ nhân, ánh trăng, mùi rượu thoang thoảng, cậu chẳng thưởng thức nổi.
Nếu hỏi Hạ Vũ rằng, người cậu ghét nhất là ai thì chính là người như Hạ Tiểu Ngư, loại phụ nữ không có việc gì hay sinh sự, không chịu thua kém lại luôn cho rằng mình rất xinh đẹp.
Chị Diêu biết xe của Hạ Vũ, cũng biết bà Hạ nói lúc nữa Hạ Vũ đến đón Tiểu Ngư. Cô rất chờ mong được gặp cậu, anh trai của Tiểu Ngư rất đẹp trai, rất có khí chất. Người đàn ông chỉ cần không xấu, sự nghiệp thành công lại có xe đẹp để đi thì có thể đẹp trai đến một trình độ mới. Không phải bởi vì vật chất mà là vì sự nỗ lực của người đàn ông ẩn trong đó.
Chị Diêu lập tức ngượng ngùng lại rụt rè đứng như thục nữ.
Hạ Tiểu Thược là ai, chưa từng gặp Hạ Vũ nhưng lúc này cũng đoán được ai đến rồi. Huống hồ điểm chính của màn kịch hôm nay chính là vì cậu, nếu không thì cô ta đã không đẩy buổi liên hoan nên tổ chức từ lâu đến ngày hôm nay mới tổ chức.
Hạ Tiểu Thược cúi đầu vén sợi tóc ra sau tai lộ ra góc nghiêng xinh đẹp yêu kiều lại trẻ trung. Cô ta không hề kì thị tâm tư của mình, dù người khác có coi thường thì chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.
Hạ Vũ chính là cây cầu tốt nhất để tiếp xúc với Hạ gia, tình bạn của Hạ Tiểu Ngư quá mỏng manh không có sức thuyết phục. Cô ta không muốn làm bạn gái của Hạ Vũ, chỉ muốn chơi trò ái muội, không cự tuyệt rõ ràng sự theo đuổi của Hạ Vũ cũng không nói chấp nhận.
Nếu như Hạ Tiểu Ngư bởi vì Hạ Vũ thích mình mà dùng danh nghĩa bạn bè mời mình đến nhà để cho bà Hạ nhìn, thì cô ta hoàn toàn có thể vì đại nghĩa coi như không biết và bày tỏ rõ ràng với chị Cả nhà họ Hạ là mình không có ý gì với Hạ Vũ.
Nếu như vận may tốt thì ngài Hà cũng ở đó, như vậy thì anh cũng nên nghiêm túc liếc mắt nhìn cô ta đúng không?
Hạ Tiểu Thược vừa nghĩ đến khả năng đó thì má hơi hồng, trong lòng ngọt ngào, ánh trăng hòa lẫn cùng màu rượu khiến càng cô ta xinh đẹp mê li hơn.
Hạ Vũ mày cau nhưng vì ngại có bạn bè của Tiểu Ngư ở đây nên cố tỏ ra bình thường. Cậu không hề coi trọng đám bạn của Tiểu Ngư, cái gọi là vật họp theo loài ứng lên người Hạ Tiểu Ngư thì không sai mà.
Đừng nói nhìn người con gái xa lạ bên cạnh Hạ Tiểu Ngư một cái, cho dù vô tình liếc qua cậu cũng không muốn liếc. Người có khuôn mặt nhìn qua càng yếu đuối, càng xinh đẹp hơn em gái cậu thì khả năng rất cao là còn cao ngạo, còn khó hầu hạ hơn cả em gái.
Hạ Vũ đã sớm đến cái tuổi nhìn phụ nữ rồi, trước đây bởi vì điều kiện không cho phép nên cậu không suy nghĩ nhiều. Bây giờ cho phép rồi thì quan niệm thẩm mĩ đã hình thành. Cậu thích kiểu người như chị gái, cảm thấy người phụ nữ cùng chung sống lớn tuổi hơn cậu là tốt nhất, có kinh nghiệm cuộc sống.
Thật ra ở điểm này cậu đã được tính là có vấn đề rồi, những người đàn ông thích kiểu chị gái đều hơi… biến thái.
Còn kiểu như Hạ Tiểu Ngư, haha! Có cho một tia sét đánh chết cậu, cậu cũng không thưởng thức nổi. Cũng giống như việc cậu cảm thấy Hạ Tiểu Ngư xấu xí, tính cách không tốt, học hành lại không nỗ lực mà suốt ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung. Suy cho cùng cái loại phụ nữ này không thành thực, nói cái gì mà có xinh hay không xinh, quả thật là không thể nuốt nổi.
Trong tình huống không biết gì, Hạ Tiểu Thược đã bị hai mươi năm trước đây của Hạ Tiểu Ngư liên lụy, Hạ Vũ căn bản không thích loại hình như cô ta.
Thật ra có hơi oan uổng cho Hạ Tiểu Thược, khả năng sinh tồn của Hạ Tiểu Thược cao hơn Hạ Tiểu Ngư nhiều, có IQ như chị gái cậu.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Hạ Vũ vẫn tỏ ra hơi quan tâm trước mặt bạn của em gái, bây giờ Tiểu Ngư cũng không hay gây sự giống như trước đây, ít nhiều cậu cũng để ý đến việc em gái uống say.
Hạ Tiểu Ngư có tâm trạng rất tốt, cực kì hưng phấn: “Anh, giới thiệu cho anh chị em tốt của em.” Nói xong cô liền ôm lấy chị Diêu: “Chị Diêu của em. À em quên mất, anh từng gặp chị ấy rồi.” Cô lại hưng phấn nói: “Không sao, không sao. Giới thiệu cho anh một người anh... chưa từng gặp... Tiểu Thược muội muội của em.”
Nói xong cô còn tự tỏ ra hạnh phúc: “Có phải rất xinh không? Rất đáng yêu! Em cảnh cáo anh, đây là bạn em, không được bắt nạt cô ấy, càng không thể thích bạn của em.” Vừa nói cô vừa trượng nghĩa ôm lấy hai người bạn tốt, nhìn anh trai bằng ánh mắt cảnh cáo.
Hạ Tiểu Thược ngượng ngùng đỏ mặt khẽ véo Hạ Tiểu Ngư, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Chị nói lung tung gì vậy...”