*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao cũng đã nói rồi thì nói thêm một câu cũng chẳng sao: “Em là người phiền phức đến từ hành tinh phiền phức.” Chỗ nào thanh tịnh thì đi chỗ đó.
Hà Mộc An có tố chất tâm lý tốt nên không bật cười hay mắng chửi, vẫn rất nghiêm túc phối hợp với cô: “Rốt cuộc là sao vậy... Sau này anh để em tắt trước...” Lời hứa này có cũng như không!
Hà Mộc An lại đẩy cô.
“...” Hạ Diệu Diệu bất động, cô có ngốc mới để mình rơi xuống.
Hà Mộc An lại đẩy.
“Đẩy, đẩy, đẩy, đẩy cái gì mà đẩy!” Hạ Diệu Diệu vì sự mềm mỏng của Hà Mộc An mà càng làm tới, tính tình khó chịu hơn lúc nãy rất nhiều. Cô bỏ chăn ra, đẩy anh vào phòng sách, thuận tiện khóa luôn cửa lại.
Hà Mộc An nhìn cánh cửa phòng sách3bị khóa, thôi chết rồi sao anh lại quên mất một câu là được voi đòi tiên nhỉ? Lúc này Hà Mộc An thật sự không muốn quan tâm đến cô nữa, có thời gian đó sao không đi làm việc gì có ý nghĩa hơn đi. Nếu như bây giờ anh đạp cửa về núi Hà Quang, Hạ Diệu Diệu nhất định sẽ đuổi theo tìm cách xin lỗi. Nếu đoán sai thì hơn ba mươi năm qua anh sống lãng phí rồi.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, thời gian yêu đương ba năm trước chính đã khiến tính cách cô trở nên không thể chấp nhận được.
Hà Mộc An đứng ở cửa phòng sách đầu hàng: “Diệu Diệu, em không phiền... anh mới phiền, anh nghĩ em là vợ anh nên mới tùy tiện một chút... Anh đến từ hành tinh phiền phức được chưa...”
Buồn nôn2quá, lúc mình nói thì không thấy gì nhưng lúc người khác nói ra thì da gà da vịt nổi hết, ngại quá!
“Em biết anh quan tâm đến em mà, đừng gây sự nữa... Em cứ như vậy anh sẽ thấy không yên tâm...”
Nếu như nhắc đến lời đường mật thì Hà Mộc An chính là thiên hạ đệ nhất, còn có thật lòng hay không thì không tính.
Hà Mộc An nói mà không hề tập trung, một chút cũng không, chỉ vì có tình cảm nên anh mới đồng ý bỏ thời gian và sức lực ra đối phó với Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu mở mạnh cửa ra: “Quan tâm? Anh đừng nói dễ nghe như vậy, còn không biết anh quan tâm đến ai đâu.” Chỉ biết nói mồm, nói mồm ai chẳng biết. Đừng biến cô trở thành người không hiểu chuyện như thế.
Hà Mộc An1nghi hoặc: “Sao thế?” Mở cửa là được rồi, mặt hơi khó coi cũng không sao, nói ra trong lòng sẽ thoải mái hơn.
“Anh nói xem.” Hạ Diệu Diệu nhìn anh.
Hà Mộc An nghiêm túc nghĩ, nhưng thật sự không nghĩ ra: Sao thế?
Hạ Diệu Diệu nhìn dáng vẻ của anh là vui rồi: “Nhiều quá, không nhớ ra đúng không?”
“...” Hà Mộc An cẩn thận nhìn cô, nhanh chóng nghĩ xem việc nào có khả năng khiến cô tức giận.
Hạ Diệu Diệu không để anh suy nghĩ quá lâu: “Mấy hôm nay anh sống rất tự do bên ngoài phải không?”
Hà Mộc An hiểu rồi, nhưng không hề có việc này: “Cái này... hình như... không đúng...” Cơn ghen này khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
“Nếu như em thấy anh cười thì em đập rụng hết răng anh...” Hạ Diệu Diệu nhìn chằm chằm anh.
Hà Mộc An lập1tức nghiêm túc.
“Anh không biết? Cũng phải thôi, nào có cần anh biết đâu. Đợi anh biết thì người bên dưới đã diễn kịch được một năm rồi.”
“Xin cho anh một vài lời chỉ điểm.”
“Anh đừng tỏ ra mình vô tội như vậy, chuyện Đàm Ngữ anh quên rồi hả? Cho dù anh có quên rồi thì đám anh em cùng cấp bậc chỉ mong muốn cuộc sống về đêm của anh càng phong phú thôi. Trái tim, thân thể mạnh khỏe...”
Hà Mộc An nghe vậy thì vẻ mặt khó coi: “Anh biết rồi, sau này anh sẽ chú ý, sẽ không để người khác hiểu lầm như vậy.”
“Cái người đỡ anh ra khỏi khách sạn là ai?” Hạ Diệu Diệu khoanh tay trước ngực, cổ vũ bản thân mình dũng cảm trừng mắt với anh.
“Chị Đào bộ phận thư kí, con đang học lớp hai.”
“Con học lớp hai thì1sao? Nói cái này có ý gì?” Mẹ của con học lớp hai thì không thể nhìn trai đẹp nữa à.
Cứ coi như anh miệng tiện đi: “Tình cảm hai vợ chồng rất tốt, lúc chị ấy đưa anh lên xe thì chồng chị ấy cũng đến đón. Anh không để chị ấy đỡ anh, chỉ là lúc đi qua cửa đứng hơi gần, hôm đó là Lục lão gia và ông nội mời khách.”
Hạ Diệu Diệu không vui dời ánh mắt, buồn bực vì biết mình gây sự vô cớ: “Được rồi, anh đi ăn cơm đi, em...”
Hà Mộc An lập tức nắm lấy cánh tay đang định đóng cửa của cô, vẻ mặt dịu dàng, kiên định nói: “Cùng nhau ăn, em không ở đó anh không ăn nổi.”
“...”
Hà Mộc An kéo cô ra, cẩn thận đưa cô đến bên cạnh bàn ăn, chăm sóc chu đáo đến mức tự mình đi bê đồ ăn bày lên bàn. Sau khi ngồi xuống anh cầm bát lên nghĩ gì đó lại nói với Diệu Diệu: “Việc này chắc nghẹn trong lòng cũng mấy hôm rồi, lần sau em cứ nói luôn. Tức quá hại thân thể anh phải làm thế nào đây.”
“Hà Mộc An, em yêu anh.”
“Anh biết rồi, ăn đi.” Anh vừa nói vừa gắp cho cô miếng cà.
Lời ngon tiếng ngọt cô cũng biết nói, nhưng vẫn muốn xả cơn tức trong lòng ra: “Sau này anh ít tiếp xúc với đám phụ nữ kia thôi. Giữa ban ngày ban mặt không biết tránh hiềm nghi à? Bản thân anh đàng hoàng thì ai dám lời ra tiếng vào. Chuyện Đàm Ngữ không phải là anh tìm người ta nói chuyện trước sao? Nếu không thì sao đám người kia dám nghĩ nhiều.”
“Anh...”
“Ăn cơm của anh đi, lần sau không được thế nữa.”
Hà Mộc An cân nhắc một chút rồi cầm đũa lên yên lặng ăn cơm.