*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Mộc An có chậm hiểu thế nào đi nữa cũng nhìn ra vợ mình không vui. Nhưng sao cô lại buồn bực? Đang yên đang lành sao lại không vui, ai trêu cô à? Hay là công việc có gì không thuận lợi?
Hà Mộc An đi một vòng quanh bếp, đầu bếp Tra đã đưa người đi rồi, đồ ăn làm xong đều phân loại để trên bếp làm nóng, chỉ cần bày lên bàn là được.
Hà Mộc An nhìn qua rồi đi đến trước cửa phòng bếp: “Bây giờ ăn hả?” Hà Mộc An vẫn rất tự tin, không phải anh trêu chọc cô. Cái loại dỗ dành này căn bản không cần dùng sức, nói hai câu cô sẽ3thao thao bất tuyệt không ngừng oán giận. Nếu như cô không oán trách thì đi qua đặt tay lên tay cô, cô sẽ lập tức tủi thân bắt đầu làu bàu.
Hà Mộc An không ghét việc bao dung Diệu Diệu như vậy, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị. Những chuyện lông gà vỏ tỏi được cô nói ra giống như là chuyện rất lớn. Hà Mộc An không cho rằng Diệu Diệu sẽ xảy ra chuyện gì vượt ngoài dự liệu của anh. Nếu có dỗ dành chậm một chút cũng được.
Hạ Diệu Diệu ngồi nghiêm chỉnh trên sofa coi như không nghe thấy.
Hà Mộc An dừng lại nhìn cô, cũng chẳng bày tỏ sự không hài lòng. Anh2biết lực sát thương của mình nên đợi cô nhận lỗi hoặc đi qua ăn cơm là được.
Hạ Diệu Diệu lười để ý, anh tưởng anh là ai? Cô nhận sự dỗ dành của anh thì anh kiêu ngạo, không nhận thì lại nhìn chằm chằm không dời sao? Cứ nhìn đi chẳng có ai thèm để ý đến anh đâu.
Lại giở trò này, haha, trước đây đã dùng không ít lần rồi.
Hà Mộc An đứng ở đó một lúc thấy không có hiệu quả, vẫn là câu đó, đối với bà xã anh có sức nhẫn nại hơn đối với nhân viên nhiều. Một chiêu không được thì dùng chiêu thứ hai, nhất định sẽ có cái dùng được.
Hà Mộc An1co được duỗi được đi qua, ngồi xuống, bàn tay dày dặn, ấm áp giơ lên...
Hạ Diệu Diệu dịch về phía ngược lại với Hà Mộc An nửa mét, tay Hà Mộc An có làm thế nào cũng không tự nhiên rơi xống tay Hạ Diệu Diệu được, trừ phi anh không để ý đến dáng vẻ vươn người giống như nằm bò ra kia mà nắm lấy. Nhưng ý nghĩa của việc không nắm được tay quá khôi hài, không ai làm như vậy. Hà Mộc An cũng là người, anh chỉ có thể tự nhiên thu lại cánh tay định nắm lấy tay cô.
Nếu như đến lúc này mà Hà Mộc An còn không biết là vấn đề của mình1thì cái ghế tổng giám đốc của anh nên đổi chủ rồi. Thật ra anh cảm thấy cho dù không biết cũng chẳng liên quan gì đến năng lực làm việc.
Hà Mộc An không hề mặt dày cố chấp, sau khi thu tay, anh theo thói quen khoanh tay lại, ngồi trên sofa nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang sự uy nghiêm an ủi lòng người: “Sao thế?”
“...” Ha! Sao cô biết được làm sao? Lại còn hỏi sao thế? Nghe cái giọng điệu kìa, sao anh không đi tranh cử tổng thống đi.
“Lúc trưa anh tắt máy của em nên em không vui?” Đến giọng điệu cũng mang tính khẳng định, ngoài cái này ra anh không hề chọc đến1cô. Mặc dù anh cũng không biết việc này có gì mà khiến cô tức giận, cô không có việc gì cũng thường xuyên tắt điện thoại của anh. Có nhiều lúc bận đến lấy cớ cũng không thèm, cứ nói nói rồi cuối cùng chỉ còn tiếng tút tút. Nếu anh gọi điện tiếp thì cô sẽ nói là anh có phiền không? Em đang bận, nói xong liền tắt máy không đợi anh trả lời.
So sánh ra thì anh tốt hơn nhiều, còn lịch sự hỏi. Nhưng anh cũng biết, việc này bình thường không cần thiết phải phản đối. Anh nghe mấy người đàn ông làm ba nhiều năm ở phòng thư kí kể, lúc còn trẻ họ cũng từng oán trách như vậy, bây giờ có tuổi rồi được hỏi lại thấy không quen.
Đoán cái đã trúng, lại còn bị coi như không phải chuyện gì lớn mà nói ra, không nghi ngờ gì nữa, Hà Mộc An đang coi thường tính cách của cô. Cô tức giận lập tức đứng dậy về phòng, đóng cửa ầm một tiếng.
Hà Mộc An nghe thấy vội vàng chạy đến thì thiếu chút nữa thì cắm đầu vào cửa. Anh biết mình nghĩ nhiều rồi nên lập tức ổn định lại tinh thần, khôi phục dáng vẻ lúc nãy, bình tĩnh mở cửa đi vào: “Lúc ấy anh thật sự có việc.”
“...” Cô nằm trên giường nghịch điện thoại coi như không nhìn thấy anh đi vào.
Hà Mộc Anh đi đến bên cạnh cô, trong lòng thở dài, giọng nói đã dịu dàng hơn nhiều: “Tối ăn gì...”
“...”
Hà Mộc An vẫn đứng nhìn cô: “...”
Nhìn thì nhìn đi, cũng không phải cô chưa từng bị nhìn, trước đây anh cũng thích nhìn người ta như vậy. Nhìn đi, trời xinh cô đã xinh đẹp hơn người thì còn sợ gì anh.
Năm phút sau, Hà Mộc An rốt cuộc cũng đành nhả cục tức này ra, giọng nói cực kì dịu dàng: “Được rồi... Sau này không tắt cuộc gọi của em...”
Đây không phải là vấn đề tắt điện thoại, điện thoại chỉ là chất xúc tác thôi.
Hà Mộc An thấy cô không mở miệng thì định mặc kệ. Chỉ có chút chuyện này mà cô còn muốn gây sự đến mức nào, chẳng nhẽ tức anh được hai ba ngày? Mà hai ba hôm Diệu Diệu không thèm để ý đến anh, anh cũng chẳng có áp lực. Giọng nói có hay đến mức nào đi chăng nữa ngày nào cũng nghe vẫn sẽ không chịu nổi, thanh tịnh hai hôm coi như để điều chỉnh đi.
Nhưng mà giận quá sẽ hại thân, huống hồ bọn họ có quy ước. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu như anh không khiến cô tức qua đêm thì sau đó cô sẽ xin lỗi anh, chủ động tốt với anh. Ý nghĩa đằng sau chữ “tốt” này lúc tân hôn anh đã được hưởng không ít.
Hà Mộc An ngồi trên giường đang định vươn tay ra.
Hạ Diệu Diệu còn nhanh hơn chùm chăn mỏng lên cả chăn và người lăn vào một góc.
Hà Mộc An giơ bàn tay bị hẫng lên, nếu như là nhân viên nhà mình thì anh đã đuổi từ lâu rồi: “Anh đã nói sau này không thế nữa rồi. Em đừng gây sự nữa, đang mang bầu đó, xuống ăn cơm thôi.”
“...” Hạ Diệu Diệu nằm trong chăn không chịu ra.
Thật ra Hà Mộc An rất muốn cười, từ góc độ người ngoài cuộc nhìn vào thì nguyên nhân khiến cô tức giận rất buồn cười. Tâm tư của cô có khác nào Tư Mã Chiêu*?
(*) “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai cũng nhìn thấy”, chỉ một người không thể che giấu ý đồ của mình.
Đồng thời Hà Mộc An cũng không lo lắng, tất cả tin tức của Diệu Diệu anh đều nắm được. Anh cũng tự tin bản thân có thể dỗ dành được cô.