Đám Cưới Hào Môn

Chương 424: Hạ vũ là đầu gỗ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì sao? Sao lại thế? Dù đối phương có không thích ngoại hình như cô ta thì có thứ đồ xinh đẹp trước mắt, nhìn thêm vài cái cũng là điều thường tình. Vậy mà đến ý định muốn nhìn cô ta một cái, dường như đối phương cũng không có.
Sao thế này? Cậu làm như vậy là để lạt mềm buộc chặt? Nhưng cô ta không hề nhìn ra được loại ám thị đó từ ngôn ngữ cơ thể của Hạ Vũ.
Hạ Tiểu Thược sốt ruột, thầm trách Hạ Vũ đang làm cái gì, muốn gì? Đã cho cậu lý do rồi mà còn không qua đây, cứ phải đợi con gái nhà người ta làm gì đó mới được sao? Phiền phức nhất chính là loại đàn ông này.
Trong đầu Hạ Tiểu Thược lại3hình thành một loại khả năng khác. Hạ Vũ xuất thân không tốt nên không tự tin về bản thân. Sau khi đột nhiên giàu có thì vẫn như vậy, là loại người thực dụng khó gặp nhất cũng là loại người không thể nào có thành tựu gì lớn. Loại hình như này không có gì không tốt, ngược đối với phụ nữ mà nói không còn gì để tốt hơn.
Điều này có nghĩa, người đàn ông này dễ khống chế, không tự tin, đối với người phụ nữ cho mình lòng tin sẽ yêu đến chết đi sống lại. Nhưng... cậu tốt nghiệp từ trường danh tiếng, công việc tốt. Cũng không thể loại bỏ khả năng mắt cậu cao hơn đầu, tự thấy mình tốt hơn người khác, nếu như vậy thì sẽ2khó hơn.
Sẽ là loại đàn ông như vậy sao? Vậy có nghĩa là cô ta phải thay đổi đối sách. Tiểu Thược càng buồn bực hơn, vì một nhân vật phụ mà mất nhiều công sức như vậy thì có là ai thì cũng sẽ không vui vẻ.
Hạ Tiểu Ngư thấy bạn tốt mãi không đi thì vội vàng giục: “Mau lên đi, anh trai chị đưa mọi người về nhà. Nào, nhanh lên.”
Hạ Tiểu Thược tỉnh táo lại, không phải là không thể chịu thua mà chỉ là trong lúc tiến hành kế hoạch xảy ra sai sót như vậy khiến cô ta rất buồn bực. Nhưng cô ta không hề thể hiện ra ngoài, thậm chí lại còn đáng yêu hơn cả lúc vừa rồi: “Đến rồi đây, không phải là để chị lên1trước sao.”
Hạ Tiểu Ngư cười, cô vẫn luôn là người bé nhất trong nhà, đi làm tuổi tác cũng không lớn, đây là lần đầu tiên làm chị nên rất vui vẻ: “Chỉ biết dùng cái miệng ngọt ngào này!”
Hạ Vũ không hiểu cái này có gì đáng để vui, nếu như thiếu em gái thì không bằng làm tốt em gái của người khác.
Suốt cả quãng đường Hạ Tiểu Thược luôn chú ý Hạ Vũ, phát hiện ra thái độ của Hạ Vũ khi nói chuyện với cô ta và chị Diêu giống nhau, thậm chí là quá khách sáo. Cậu không hề vì bọn họ là bạn tốt của em gái nên phải chăm sóc hơn. Đây không còn là lịch sự duy trì khoảng cách với người khác giới mà là sự khách1sáo với người xa lạ.
Nhưng mà ngay cả Tiểu Ngư cậu cũng chẳng xoa đầu nói chuyện nhẹ nhàng, thì không thể hi vọng đối với bọn họ thế này thế khác được.
Điều này khác với những gì bản thân đã dự đoán nên Hạ Tiểu Thược hơi không vui. Chỉ dựa vào cái thân phận bạn của Hạ Tiểu Ngư, cô ta đến Hạ gia cũng chẳng có gì khác cả. Hạ Tiểu Ngư cũng không phải chưa từng có bạn bè, bạn bè bình thường cho dù có vô tình gặp được ngài Hà cũng sẽ không để lại ấn tượng gì trong lòng anh.
Bạn gái của Hạ Vũ, chính xác hơn thì là người Hạ Vũ thích mới khiến người của Hạ gia cân nhắc, đánh giá cô ta. Ngài Hà là anh1rể tất nhiên cũng nằm trong đó, đến lúc đó cô ta sẽ để lại ấn tượng trong lòng ngài Hà.
Vì vậy Hạ Tiểu Thược xốc lại tinh thần, không thể bỏ cuộc trước Hạ Vũ. Dù Hạ Vũ không thích cô ta nhưng nếu tiếp xúc thêm mấy lần hoặc cô ta ám thị trước cho cậu thì mọi chuyện có thể sẽ khác.
Loại chuyện như ám thị này cô ta không thừa nhận thì ai biết. Mặc dù làm như vậy rất mất giá, sau này còn để lại ảnh hưởng không tốt. Nhưng lúc này không thể không làm như vậy, nếu không thì không biết đến bao giờ Hạ Vũ mới chú ý đến cô ta.
Nghĩ đến việc chỉ vì đối phó với một người phất lên nhờ anh rể mà phải hi sinh như vậy thì Hạ Tiểu Thược không vui. Nhưng cô ta lại là người co được duỗi được.
Chị Diêu xuống xe trước, thất vọng chào tạm biệt Hạ Vũ.
Hạ Vũ khẽ gật đầu không mặn không nhạt. Một người làm anh như cậu nhiệt tình với bạn của em gái thì còn ra thể thống gì, huống hồ cậu cũng không bằng lòng.
Nơi Hạ Tiểu Thược ở chẳng khác gì nơi trước đây Hạ gia ở.
Bây giờ thành phố đã phát triển đến mức này, Hạ Tiểu Thược vẫn có thể ở được ở cái nhà bình thường như ổ chuột vừa bẩn vừa kém chất lượng. Mầm bệnh của thành phố chính là khu nhà kín mít, bố cục không hợp lý này, thậm chí phòng khách còn không đặt được một cái bàn ăn tử tế.
Hạ Tiểu Thược đột nhiên cười, không hề tự ti mà hoạt bát đầy sức sống nói: “Dừng ở đây đi, phía trước đường hẹp, xe không vào được, em tự đi được rồi. Cảm ơn chị Tiểu Ngư, cũng cảm ơn anh đã đưa em về.” Chỗ này còn cách nhà cô ta một quãng xa, bây giờ lại muộn như vậy thì xuất phát từ lịch sự Hạ Vũ sẽ nói đưa cô ta về.
Đoạn đường này đủ để cô ta nắm được Hạ Vũ.
Nếu như những người đàn ông từng trải lại có sự nghiệp thành công vừa hay đến tuổi hoài niệm quá khứ nhìn thấy trạng thái bây giờ của Tiểu Thược thì sẽ nhếch khóe môi, thương thay cho kẻ yếu hoặc là nói nhìn thấy hồi ức tươi đẹp hồi còn trẻ.
Nghĩ sâu hơn thì thậm chí cảm thấy cô gái này mặc dù xuất thân không tốt nhưng nhiệt tình lại cầu tiến, đầy sức sống, rất phù hợp với hình mẫu lý tưởng trước đây bọn họ hướng đến. Trước đây lúc còn trẻ bọn họ không có điều kiện theo đuổi những cô gái như vậy nên không nhịn được muốn dùng những gì đã trải qua, số tiền tài bọn họ tích lũy được để bù đắp tiếc nuối.
Nhưng Hạ Vũ là ai, cậu vừa mới dọn ra khỏi chỗ này nên chẳng cảm thấy ở chỗ này có điều gì đặc biệt.
Trong mắt cậu thì ở chỗ nào chẳng là chỗ để ở, hơn nữa những nơi như thế lại khiến cậu thấy thoải mái. Căn biệt thự kia không phải cậu mua, xe cũng không phải cậu mua. Cảm giác này không thể nào khiến cho một người muốn dựa vào năng lực của bản thân để người nhà sống tốt hơn thấy vui vẻ.
Cậu càng không cảm thấy con gái một giờ đêm đi trên đoạn đường vòng vèo này có gì nguy hiểm, chị cậu trước đây vẫn hay đi đấy thôi. Hạ Tiểu Ngư mắc bệnh công chúa sợ tối, cho dù là mấy giờ cũng kéo cậu dậy đi tiễn, trong mắt cậu chính là gây sự.
Vì vậy Hạ Vũ cũng tùy tiện gật đầu một cái, ừm một cái rồi giẫm chân ga đi mất.
Hạ Tiểu Thược đứng ở chỗ cũ ngây người nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.