Đám Cưới Hào Môn

Chương 315: Hôn lễ (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Nhị lão gia thẩm thở dài trong lòng, bây giờ không có thì ông cũng không sốt ruột, thời gian và sự tích luỹ có thể giúp nhà họ Cao có thể có một ngày như vậy
Ông nhàn nhã cầm tách trà, trong lòng vô cùng rõ ràng, tán thành quyết định lần này của Cao Trạm Vân, cho dù là suy nghĩ thông suốt thế nào thì cũng phải luôn suy nghĩ cho gia tộc, đó là một đứa trẻ ngoan, gia đình vẫn sẽ bảo vệ nó như cũ, Cao nhị lão gia cầm điện thoại lên: “Phải thêm vài người vệ sĩ đi theo qua đó.” Không thể bạc đãi đứa trẻ đó.
“Chị Hai, em đã nói Diệu Diệu là đứa trẻ tốt số, chị cũng là người mẹ tốt số, chị xem,3biệt thự này trông thật đẹp biết mấy, em và em rể chị còn chưa từng thấy qua biệt thự nào đẹp như vậy, ủa, còn Diệu Diệu đâu, đến lâu như vậy rồi không thấy con bé đi ra, Diệu Diệu..
Diệu Diệu...”
“Được rồi, kêu cái gì!” Bà Hạ mặc một bộ sườn xám ngắn tay, mái tóc dùng một chiếc trâm búi nhẹ lên đưa mắt nhìn em gái: “Đi ra ngoài mua đồ rồi, xem dáng vẻ của em, nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ gì.” Mắt phải nhìn xa một chút, phải tính toán tỉ mỉ, thời đại nào rồi, còn cái thói quen của người dưới quê.
Cô Vĩ cũng không để ý, ngược lại cười ha ha, vô cùng nịnh nọt: “Em làm gì được tốt số như chị, sinh1ra một đứa con gái giỏi giang như vậy.” Nói xong, mắt bà ta liền phát sáng lấp lánh, kích động tiếp tục nói: “Chắc chị còn chưa biết, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, ai ya, em chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đây đúng thật không phải đám cưới của người bình thường, giống như tướng quân cưới phu nhân trong truyền hình vậy, đúng là mở mang tầm måt.”
Vĩ Tiểu Lộ vô cùng hưng phấn, có chút nịnh nọt chị Hai, biết được tin cháu gái sắp kết hôn, lại gả cho một người rất giàu có, bà ta không phải chưa từng nghĩ tới dựa vào đó mà kiếm chác chút đỉnh, nhưng nhìn thấy hoành tráng như vậy, lại có chút khiếp sợ.
Với chút khôn vặt của mình, bà ta3thật sự không nghĩ ra được gì, cũng không biết phải làm sao, chỉ sợ có gì không đúng làm cho người ta cười chê, cháu gái của bà ta nào có đơn giản là gả cho người giàu có, là gả cho ông trời mà: “Hi hi.”
Bà Hạ khinh thường nhìn em gái, nhưng suy cho cùng cũng là em trong nhà, vẫn là thương trong lòng: “Gả cho người tốt thế nào cũng là cháu gái của em, Lục Minh đâu, lần này thi cử thế nào rồi?”
Vi Tiểu Lệ ngượng ngùng: “Những người học hành đến nơi đến chốn trong gia đình chúng ta đều ở trong nhà chị hết rồi, đừng nhắc đến con em nữa.” Vĩ Tiểu Lệ dùng dáng vẻ ngưỡng mộ sờ tách trà người giúp việc vừa đưa, những3lá trà xanh non nằm trong tách, đến người không biết thưởng trà như bà ta còn không nỡ uổng, Vĩ Tiểu Lệ đột nhiên cảm thấy càng không tự nhiên hơn: “Có gì chị hỏi Diệu Diệu xem còn thiếu thứ gì không, em làm cho con bé.”
“Em tưởng rằng nhà chúng ta còn như trước kia sao, còn phải để em làm chăn đắp.” “Tay nghề của em tốt nha.”
“Được rồi, em cứ làm cho Tiểu Minh đắp đi.” Điều kiện nhà của anh chị em bà đều bình thường, lúc đó điều kiện trong nhà không tốt nên cái gì có thể tiếp tế được thì tiếp tế, sau đó xảy ra chuyện, mấy chị em này cũng có cho tiền, nhưng điều kiện thì cũng chỉ có hạn thôi, nên cũng chỉ có9thể giúp đỡ đến đó.
Vĩ Tiểu Lệ thận trọng đặt tách trà xuống, bàn tay thô ráp không dám chạm vào thứ gì, sợ làm hỏng những đồ vật này: “Cái đó..
chị, em tìm chị có việc...” “Biết là em sẽ không có việc gì mà đến mà, nói đi.” Bà Hạ uống một ngụm trà, nhìn em gái của mình
Vĩ Tiểu Lệ xoa tay, có chút ngại ngùng mở miệng, nhưng nghĩ lại cháu gái đã gả cho người tốt như vậy, việc này đối với chị ấy mà nói không phải là dễ như trở bàn tay hay sao: “Là như này, chị cũng biết thành tích học tập của Tiểu Minh rất bình thường, trường đại học cũng là một trường rất bình thường, cháu nó sắp thực tập rồi, em muốn nhờ chồng của Diệu Diệu sắp xếp cho một công việc...” Nói xong bà ta tha thiết nhìn chị mình, đây mới chính là mục đích của bà ta.
Bà Hạ trừng mắt nhìn bà ta: “Tôi cũng biết là không có chuyện gì tốt.”
Vĩ Tiểu Lệ thấy vậy liền cảm thấy có khả năng, lập tức tiến đến cầu xin: “Chị Hai, em cũng biết là con của em không có bản lĩnh, em rể của chị cũng vậy, chỉ làm lao động chân tay, chúng em cũng chỉ có một mình Tiểu Minh, đều muốn thằng bé được sống tốt, chị Hai, chị giúp em hỏi với, chị Hai...”
“Được, được, càng già càng...” Bà Hạ còn chưa nói xong, chị Tần liền đi qua: “Phu nhân, có em gái bà đến.” Trà trong miệng Vĩ Tiểu Lệ như muốn phun ra ngoài
Bên ngoài đã có âm thanh náo nhiệt truyền đến.
“Chị Hai! Em đã nói là Diệu Diệu nhà chúng ta tốt số, quả nhiên, bị em nội trúng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.