Đám Cưới Hào Môn

Chương 316: Hôn lễ (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em rể là thật thà, sao lại nói người ta mồm miệng vụng về.” Vĩ Tiểu Lệ cũng tiếp lời: “Đúng vậy, còn tốt hơn chị đòi gả Diệu Diệu cho cái người không đâu gì đó nhiều.” “Xem em nói kia, chị mà biết Diệu Diệu có mối tốt hơn thì làm sao làm mai như vậy.” Sau đó bà ta trịch thường nhìn em gái: “Tiểu Lệ cũng ở đây sao, đến làm gì?”
“Còn làm gì, thăm chị Hai!” Vĩ Tiểu Lệ xem thường người chị này của bà ta.
Vĩ Tiểu Hoa đâu thèm để ý đến em gái, nhưng nếu là những người tốt hơn bà ta thì bà ta đều thích, đương nhiên rồi, giống như cháu gái của bà ta thì bà ta càng thích,3hữu ích hơn nhiều gả cho cái người quản lý xưởng kia: “Diệu Diệu đâu? Cháu gái của tôi đang ở đâu?”
Bà Hạ nghe đến đau đầu, giọng có chút bực bội: “Ra ngoài rồi!”
“Aiz, ra ngoài mua để rồi phải không, Diệu Diệu nhà chúng ta đúng là tốt số, chị nhìn bên ngoài xem, náo nhiệt như mừng năm mới, khắp thành phố đều một màu đỏ, còn không phải là Diệu Diệu nhà chúng ta thích thứ gì thì lấy thứ đó sao, đúng là gá vào chỗ tốt, em nghe nói là gả cho tổng tài một tập đoàn gì đó, nghe nói là có bản lĩnh hơn cái tay quản lý xưởng kia nhiêu.”
Bà Hạ càng xem thường bà ta, tên quản lý xưởng đó1làm sao có thể so sánh với con rể của bà, nhưng em gái lớn của bà vốn là như vậy, thích thể hiện, mặc dù không thích, nhưng người ta tự có sự nghiệp kinh doanh riêng, biết cách làm cho người ta lót đường sẵn cho mình mà không hề thấy ngại, nếu không thì làm sao có thể bảo Diệu Diệu gả cho cái tên goá vợ kia: “Đừng nhắc đến tên quản lý xưởng của em nữa!”
“Đúng, đúng, trên đường qua đấy em và lão Thiết thấy bên ngoài vô cùng náo nhiệt, em nói là nhà chúng em gả cháu gái không ai tin, ha ha, chị nói có tức cười không, sau này họ sẽ phải tự vả vào mặt mình.” Vĩ Tiểu Hoa3vừa nói, vừa trịch thượng nhìn chị Tần đang đứng ở một bên nói: “Bà, gọt cho tôi trái táo, tôi đến lâu vậy rồi mà bà không thấy sao.”
Nói xong bà ta lại nhìn chị Hai: “Người làm như vậy chị phải chỉnh đốn, thật là làm mất giá Diệu Diệu nhà chúng ta!” Chị Tần cầm lấy trái táo trên bàn, không vui không giận mà gọt táo.
Bà Hạ nhìn thấy vậy, cảm thấy mặt mũi của mình đều bị em gái làm cho mất sạch, người giúp việc trong biệt thự đều là Hà Mộc An mời đến, thân thích nhà bọn họ như thế nào không phải rất nhanh đều sẽ truyền đến tại Hà Mộc An hay sao, xem ánh mắt nông cạn của những3người này, sau này còn không phải sẽ làm liên luỵ đến con gái bà, làm cho con gái bà mất mặt ư?
Bà Hạ không còn cảm giác thành tựu khi có người nhờ vả bà khi nãy nữa, cảm thấy người em này thật là...
Vĩ Tiểu Hoa cắn miếng táo, đôi mày khi nãy con hơi nhíu lại lúc này mới dãn ra cười hi hi khen: “Ngon, lượng nước vừa đủ, chị Hai, chúng ta đều là người một nhà, em cũng không khách sáo mà nói thẳng với chị, chính là công việc của lão Thiết nhà bọn em, chị xem cháu gái có thể giúp đỡ cho...” “Con bé vẫn còn chưa kết hôn!”
Vĩ Tiểu Hoa bị doạ, lập tức tỉnh táo lại: “Không phải là9lập tức sẽ kết hôn sao, dượng của nó có công việc tốt thì cháu gái cũng sẽ có thể diện hơn không phải sao, em đây còn không phải là muốn tốt cho cháu gái, chị nhìn em, hét lên với em làm gì.”
Vĩ Tiểu Lộ nghe vậy, cũng muốn nhắc đến công việc của Tiểu Minh, cháu gái sẽ có thể diện hơn, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của chị Hai, bà không có lá gan nói ra, trong lòng vô cùng sốt ruột, không được đồng ý với chị ấy mà quên đi bà! Như vậy không được! Bà Hạ rất tức giận, xem xem, đều là những người gì đây, con gái bà còn chưa kịp hưởng phúc đã muốn đến đây kiếm chác, sợ là không được bao lâu nữa thôi thì anh chị em nhà lão Hạ cũng sẽ đến đây đòi tiền thôi! Cho dù là người không tham lam, thấy người ta có, bản thân không có trong lòng cũng sẽ suy nghĩ!
“Các cô không sợ mất mặt” Vĩ Tiểu Lệ cảm thấy mất mặt, nên bà ta không dám lên tiếng, nhưng bà ta nhất định sẽ không từ bỏ
Vĩ Tiểu Hoa lại không cảm thấy như vậy: “Cái này thì có gì mà mất mặt, chị, chị nghĩ xem, Diệu Diệu nhà chúng ta gả cho người như vậy sau này không phải cũng cần dựa vào nhà mẹ sao, chúng ta tốt thì con bé sau này sẽ càng có thể diện hơn không phải sao, em đây là muốn tốt cho Diệu Diệu.” “Vĩ Tiểu Hoa, cô xem tôi là đồ ngốc sao! Cô là vì ai trong lòng cô hiểu rõ! Mắt nhìn nông cạn như vậy còn muốn kiếm chác từ người khác.” “Chị nói như vậy là không đúng rồi..
chúng ta đều là người một nhà, lúc đầu khi chị và anh rể gặp chuyện, em là người đầu tiên xuất hiện, đối với chị không tệ, Diệu Diệu em cũng xem như con gái mà thương yêu, năm đó quần áo
mà con bé mặc đều là của em cho.” “Đều là đồ thừa của con gái cô!” “Đồ thừa thì sao! Đồ thừa thì không nhận ân tình này sao! Những năm qua bọn em có bao giờ nhờ chị cái gì, Diệu Diệu có bản lĩnh rồi chị liền muốn qua cầu rút ván sao..
em nói cho chị biết...” “Cô nói tôi cái gì! Cô là cái thá gì..
Không phải là muốn...”
Hạ Diệu Diệu cùng Khả Tín trở về, người trong phòng khách đã bắt đầu cãi nhau, giọng lanh lảnh của dì Ba cùng với giọng đã lâu không mắng người hoà vào nhau, tiếng này lớn hơn tiếng kia! Ai cũng không muốn nhường ai: “Di Ba? Di út?”
Vĩ Tiểu Hoa nghe vậy lập tức chỉnh lại đầu tóc, bỏ mặc chị Hai mình ở một bên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lập tức mỉm cười: “Diệu Diệu về rồi, xem Diệu Diệu nhà chúng ta càng ngày càng đẹp.” Vừa nói bà ta vừa chạy bước nhỏ qua, kéo lấy tay Diệu Diệu thân thiết như mẹ ruột
Hạ Diệu Diệu cười ha ha: “Hai dì đến cũng không gọi điện báo trước với cháu một tiếng, cháu sẽ đi đón hai dì, dì Ba còn chưa uống nước phải không, dì đừng chỉ lo cãi nhau với mẹ cháu, nước vẫn phải bên uống.” “Uống nước cái gì chứ! Không biết ăn hết mấy trái táo rồi!” Sắc mặt Vĩ Tiểu Hoa đột ngột vô cùng khó coi, nhưng ngại có Diệu Diệu ở đây nên không tiện trở mặt: “Con xem cái tính tình quái gở của mẹ con, còn không biết mà sửa đi, đã tuổi này rồi mà còn như vậy.” “Cô nói ai có tuổi!” Vĩ Tiểu Lệ vội vàng chạy đến phía sau Diệu Diệu, biểu thị sự vô tội của bản thân, bà ta thật sự rất vô tội, lúc nãy hai chị cãi nhau, một tiếng bà cũng không nói, thật đó.
Mắt nhìn thấy hai người họ lại sắp cãi nhau, Hạ Diệu Diệu đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Được rồi! Trước mặt nhiều người như vậy, muốn chứng tỏ mình rất có thể diện có phải hay không.” “Diệu Diệu nói đúng, con xem dì thật ngốc, cho người ta xem trò cười rồi
Diệu Diệu này, con qua đây ngồi đi, dù có chuyện muốn nói với con.”
Vĩ Tiểu Hoa làm như mình là người trong nhà, không đếm xỉa đến chị Hai, vô cùng gần gũi kéo Diệu Diệu ngồi lên sofa, giống như đây là nhà của bà ta, đang nhiệt tình tiếp đón cháu gái: “Là thế này, dượng của cháu muốn đổi việc, dượng của cháu thì cháu biết rồi đấy, là thợ rèn cấp chín đó, đi đâu làm công cũng sẽ có người giành lấy, dì nhớ đến chúng ta là người nhà, cho dù có thế nào cũng phải nghĩ trong nhà trước, cháu xem cháu có thể sắp xếp cho dương của cháu chức vụ gì.”
Bà Hạ không chờ Diệu Diệu trả lời, trực tiếp châm chọc: “Lần đầu tiên tôi mới thấy người da mặt dày như vậy.”
Vĩ Tiểu Lệ vô cùng khâm phục trình độ mặt dày của chị Ba nhà mình.
Hạ Diệu Diệu nắm lại tay của bà ta, hận không thể đập đầu bà ta xuống đất, nói: “Dì, công việc của dượng đang tốt sao phải đổi chứ, con thấy dượng vô cùng thích hợp môi trường làm việc ở nhà xưởng đó, gần đây lại đang được cất nhắc lên vị trí chủ nhiệm nhà máy, tốt biết mấy.”
“Tốt cái gì mà tốt, cháu không biết việc đó rất mệt lại không kiếm được bao nhiêu tiền sao, dì biết hiện tại cháu rất có bản lĩnh, cháu giúp cho dương của cháu đi, để dượng của cháu vào làm trong nhà xưởng lớn, dì nghe nói lương thâm niên ở những nhà xưởng lớn lên đến năm sáu trăm ngàn tệ, Diệu Diệu, cháu không được vong ân phụ nghĩa, lúc nhỏ dượng của cháu thương cháu nhất.”
“Dạ, cháu chỉ là một biên tập, không hiểu công việc của dượng, cháu cảm thấy công việc của dượng hiện giờ rất tốt.”
Vĩ Tiểu Lộ nghe vậy lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là công việc của Tiểu Minh có khả năng hơn, Diệu Diệu cháu xem có thể giúp em nó tìm một công việc hay không, chúng ta cũng không biết nó thích hợp làm gì, cũng không cần vào công ty tốt, chính là tìm trong vài công ty làm ăn được, tìm đại một công ty nào cũng được.” “Tuỳ tiện tìm một công ty? Em cũng dám nói ra, Tiểu Minh biết làm gì, sớm đã bị em chiều hư rồi, không làm được gì ra hồn...” “Chị nói ai! Tôi nhìn chị lâu lắm rồi!”
“Sao! Chị nói sai hay sao, chị vẫn còn đang nói, em qua đây nói cái gì...” Mắt nhìn hai người dì của mình sắp cãi nhau, Hạ Diệu Diệu đột nhiên đứng dậy, lạnh mặt nói: “Con thấy hơi mệt, năng lực của con có hạn, vấn đề nhỏ con giúp được nhất định sẽ giúp, giúp không được con không thể nào hứa được, con là gả cho người ta không phải là dựa vào núi vàng, đừng đánh giá quá cao năng lực của con, con lên trước đây.” Vĩ Tiểu Hoa, Vĩ Tiểu Lệ nhìn thấy cháu gái đi rồi, đột nhiên có chút không vui, còn nói cái gì không phải ngồi trên núi vàng, bên ngoài đã náo nhiệt như vậy rồi, xem bọn họ bị mù sao.
Nhưng ai bảo người ta gả cho người tốt như vậy, họ phải nghe những lời này cũng không sao, cùng lắm thì lần sau lại đến, không cho thân thích kiểm chác còn cho ai kiếm, tương lai chẳng lẽ không ai kiểm
Tìm anh rể nói chuyện trước, để Diệu Diệu suy nghĩ cũng tốt
Sau khi nghĩ thông, Vĩ Tiểu Hoa cười hị hị đứng dậy, nhìn người chị vừa cãi nhau với mình với vẻ mặt vô cùng ngọt ngào mà chào hỏi rồi kéo theo chồng mình đi về.
Vi Tiểu Lệ vô cùng phẫn nộ khi bị chị mình lấn lướt cũng đi về
Bà Hạ vô cùng tức giận, khi nghèo thì không ai tìm tới, đến lúc phú quý thì thân thích có xa đến mấy cũng đến tìm, sau này chẳng lẽ ngày nào cũng có người đến tìm, những thân thích trước kia từng giúp đỡ họ chắc giờ đang rất vui mừng!
Thế này thì đâu phải là kết hôn, là kết thù mới đúng!
Hà Mộc An xem xong quyển “Kế hoạch sau hôn nhân”, tiện tay vứt qua một bên, tiếp tục công việc.
Tối hôm nay anh phải cùng cả nhóm của mình tham gia một cuộc họp tầm cỡ quốc tế, cuộc họp này bao gồm sáu nhà kinh doanh quốc tế lớn nhất, nó có liên quan đến sự phát triển trong ba năm tới của Tập đoàn Hoà Mộc, vô cùng quan trọng.
Lần này anh ra nước ngoài, không đơn giản chỉ là lo lắng Diệu Diệu sẽ đổi ý, mà thật sự là có việc
Sau khi kết hôn anh còn phải quy hoạch tài chính, trong vòng hai tháng, anh dường như không có thời gian bên cô
Thật sự đáng tiếc
Nhưng sự bận rộn của hai tháng đổi lấy những gì anh mong muốn, vẫn là một việc mua bán có lời
Thư ký Trần yên lặng nhặt lấy quyển “Kế hoạch sau hôn nhân” bị vứt vào thùng rác bỏ lại vào hòm tại liệu của ngài Hà.
Quyển “Kế hoạch sau hôn nhân” này viết rất chi tiết về lịch trình sắp xếp của phu nhân tương lai, khi nào có con thứ hai, tháng nào khám thai, sinh con ở đâu, áp dụng phương pháp nào, giới tính của đứa trẻ, thời gian cho con bú là bao lâu, cùng với quy hoạch công việc trong một năm, vô cùng chi tiết.
Sau đó thì mang thai con thứ ba, lúc mang thai sẽ ăn gì, uống gì, con sinh ra phải có sức khỏe thể nào, thời gian gặp con mỗi ngày, trong hoạt động với người thân cô sẽ có vai trò thể nào, đến khi toàn bộ kế hoạch kết thúc, mỗi năm đều phải đưa ra một bản kế hoạch mới cho một năm, để đảm bảo cho sự phát triển của gia tộc
Thư ký Trần đóng hòm tài liệu lại, không lấy gì làm lại với việc này, Hà phu nhân là vị trí có được vinh dự tối cao, nhất cử nhất động đều phải được tính toán kỹ lưỡng, không phải là tạo áp lực cho người trong cuộc, mà là để bảo vệ tốt cô ta.
Cuộc hội ngộ tọa đàm vừa kết thúc, lúc này đang là giờ trà chiều, mặt trời đã xuống núi, nhà nhà bắt đầu lên đèn, bắt đầu đi ngủ
Hà Mộc An xoa huyệt Thái dương, trong phòng chỉ còn một mình, anh nhấp một ngụm cà phê đậm, mở máy tính, chuẩn bị cho công việc ngày thứ hai
Báo cáo công việc thường ngày của Hà phu nhân được gửi sang, Hà Mộc An đột nhiên cười, cảm xúc căng thẳng cả ngày nay có chút thư giãn, chưa bắt đầu tập trung làm việc đã thả lỏng ra, chầm chậm mở văn bản...
Nửa tiếng sau, Hà Mộc An thông báo cho bộ phận thư ký, sắp xếp lại chuyến bay, chuẩn bị về nước.
Sáu tiếng sau, Hà Mộc An mặc âu phục màu đen cùng với đoàn luật sư của mình xuất hiện ở sân bay, đoàn người hiên ngang bước đi, trong thời gian ngắn phá vỡ không gian yên tĩnh trong đêm ở sân bay
Anh kết hôn là để làm cho Diệu Diệu vui, không phải là làm cho cô thêm phiền
Cửa xe đóng lại, mười chiếc xe tư nhân rời khỏi sân bay.
“Ngài Hà, chúng tôi đã thông báo cho tất cả người nhà họ Hạ, toàn bộ người có liên hệ với Vĩ gia, tổng cộng có ba mươi sáu người đều đang chờ ở khách sạn Tây Đại, ngày nghỉ một chút rồi qua đó hay là trực tiếp qua đó.” Hà Mộc An mang theo hộp đựng mắt kính, giọng nói trầm thấp: “Trực tiếp qua đó.” Anh dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, những văn bản cần xử lý trong bốn mươi giờ tới đã được xử lý hết trên máy bay, anh phải tranh thủ nghỉ ngơi trên đường từ sân bay đến khách sạn, còn phải ứng phó với cuộc họp đang chờ bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.