Đại Thánh Truyện

Chương 112: Mới Vào Ưng Lang





Ở trên ngọn núi thành Bắc có một con thiết ưng được đúc từ sắt đen đang dang đôi cánh dài hơn mười trượng, đáp trên một đài đá cao tới mấy trượng và nhìn xuống Gia Bình thành mà không hề có ý che dấu, giống như tuyên ngôn kiêu ngạo rằng tòa thành thị này do Ưng Lang vệ giám thị và bảo vệ. Cho dù ngươi có là người trong giang hồ hay Luyện Khí sĩ, tất cả đều phải cẩn thận trước con hùng ưng này.
Lý Thanh Sơn xuống thuyền, không nói hai lời liền đi thẳng lên ngọn núi. Phía dưới con thiết ưng giương cánh kia là một mảnh kiến trúc lầu đài, đó là chỗ ở của Ưng Lang vệ. Hắn đi rồi, Điêu Phi mới xuống thuyền rồi đi theo sau, ánh mắt y đã trở nên kiên định lại. Cho dù Lý Thanh Sơn có ẩn giấu thực lực thế nào cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm trở thành Ưng Lang vệ của y.
Lý Thanh Sơn đi dọc theo thềm đá chỉnh tề với bóng rừng dày đặc hai bên, gần như là che phủ cả bầu trời bên trên. Ngọn núi này cũng không cao lắm, chỉ tầm trăm trượng, không thể sánh với được núi lớn trong Thương Mãng sơn mạch, nhưng từ đây quay đầu nhìn xuống Gia Bình thành dưới chân núi thì lại có cảm giác mênh mông khác hẳn.
Cuối thềm đá là một tảng đá cao lớn có ba chữ “Ưng Lang Vệ” được viết rất tùy ý, khi lưới qua nó sẽ thấy một quảng trường rộng lớn với trung tâm chính là con thiết ưng kia. Nhìn từ xa thì không biết, đến gần mới cảm nhận được uy thế của con thiết ưng này, đặc biệt là đôi mắt nó kia như đang rình người, trông thật sống động. Bệ đá dưới chân nó cũng viết tám chữ to “Ưng thị thiên hạ, Lang cố cửu châu”.
Ưng thị thì không cần phải giải thích gì nhiều, giống như hùng ưng bay lượn trên bầu trời quan sát mặt đất. Mà lang cố là miêu tả một loại tư thái, người bình thường nếu bị ai đó gọi từ sau thì tất sẽ xoay người lại nhìn, chỉ quay đầu chứ không xoay người, đó chính là tướng lang cố, kẻ có tướng này thường giả dối đa nghi.
Tám chữ này chẳng những có hào khí ngất trời, mà còn miêu tả chức năng của Ưng Lang vệ vô cùng tỉ mỉ sâu sắc. Lý Thanh Sơn tuy không hiểu được thư pháp, nhưng cũng lập tức nhìn ra tám chữ này và ba chữ “Ưng Lang Vệ” kia là từ tay một người, nó có một loại khí thế hùng bá bát hoang, hoành tảo thiên hạ không thể vẽ được, so với bức tượng con thiết ưng còn chấn nhiếp tâm hồn con người hơn rất nhiều.

Lý Thanh Sơn còn chưa kịp nhìn kỹ thì một thiếu niên mặc áo xanh đã đến:
-Ngươi cũng tới hưởng ứng lệnh triệu tập Ưng Lang vệ à?
Lý Thanh Sơn không cảm nhận được bất cứ võ công hay dấu hiệu luyện khí gì từ người gã, như vậy đây chính là thị giả hoặc người chiêu đãi ngoại tộc, nhưng trên người gã lại mang mùi vị di sử khí, quả nhiên là quan thất phẩm trước cửa Tể Tướng. Lý Thanh Sơn đáp:
-Đúng vậy.
Người hầu áo xanh nghi ngờ đánh giá Lý Thanh Sơn một chút, thấy hắn thản nhiên nên nói:
-Đi theo ta!
Rồi gã dắt Lý Thanh Sơn đến trước một tòa đại điện:
-Vào đi, mọi người đều ở trong! Ngươi vào thì nhớ đăng ký danh tính tu vi trước.
Lý Thanh Sơn bước vào trong điện, nhất thời có rất nhiều ánh mắt nhìn hắn, mỗi ánh mắt đó đều sắc bén như đao kiếm.
Lý Thanh Sơn chỉ thấy trong điện có hơn hai mươi người, có nam có nữ, có già có trẻ, tốp năm tốp ba, có kẻ lại ngồi một mình, ai nấy đều là Luyện Khí sĩ. Bọn họ nhìn Lý Thanh Sơn, phần lớn là với ánh mắt không tốt, có kẻ nhíu mày cười nhạo, có kẻ lại vui vẻ chỉ trỏ nghị luận, có kẻ thì khinh thường liếc một cái rồi lập tức dời mắt, cũng có một hai người thì nghi hoặc nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn nhìn thấy nhiều Luyện Khí sĩ như vậy, trong lòng bỗng thấy kích động khó nói rõ được. Cuối cùng cũng được tiếp xúc đến quần thể người tu hành của thế giới này.
Tuy thực tế là Huyền Nguyệt đã mang hắn đi tiếp xúc một lần, nhưng những người đó đều hùng mạnh như quái vật vậy, thành ra khiến hắn cảm thấy như mình tuyệt vọng nhìn lên, khoảng cách quá lớn nên không thấy chân thật. Hiện giờ thấy những người này rồi, hắn mới chân chính nhìn thẳng thậm chí là nhìn xuống.
Lý Thanh Sơn thấy trên tường đại điện có treo mười mấy cái mộc bài, có viết tên trên đó. Hắn liếc qua một cái rồi lập tức bước tới chiếc bàn dài ở góc sáng sủa trong điện. Một vị sứ giả áo xanh đang cúi đầu viết, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi:
-Tên tuổi, lai lịch, sư thừa, tu vi, nhớ kỹ, không được giấu diếm gì, nếu bị tra ra…
Người này không nói tiếp, nhưng ý uy hiếp kia dù không nói cũng đủ hiểu. Lý Thanh Sơn lúc này mới hiểu được tại sao những người đó lại ở đây, rõ ràng là muốn biết tin tức về đồi thú.
Lý Thanh Sơn vốn định lấy ra tấm lệnh bài Huyền Lang đi gặp Huyền Ưng lĩnh Trác Trí Bá kia rồi trực tiếp gia nhập Ưng Lang vệ, nhưng chẳng thấy một tên Ưng Lang vệ chân chính nào mà chỉ gặp được vài tên người hầu mặc áo xanh tiếp đón, hắn liền bỏ qua ý định đó. Hắn đang định đứng đây quan sát đã, dù sao thì sớm hay muộn gì cũng có thể thấy chính chủ. Hắn tin chuyện lớn như vậy, Trác Trí Bá sẽ không thể không trực tiếp xuất hiện.
-Lý Thanh Sơn, Luyện Khí tầng một…
Lý Thanh Sơn nói.
Lý Thanh Sơn vừa nói ra tu vi của mình thì nghe được vài tiếng cười nhạo.
-Luyện Khí tầng một mà dám hưởng ứng lệnh triệu tập của Ưng Lang vệ, tiểu tử này ngu thế chứ!
-Về nhà bú sữa đi thôi, đây không phải nơi ngươi nên đến.
-Thật sự hắn chỉ có Luyện Khí tầng một sao? Ta nhìn qua thấy không giống lắm, không phải là nói dối đấy chứ!

-Báo sai tu vi, cách chết không xa.
Người trong đại điện này thấp nhất cũng là tu vi Luyện Khí tầng hai, nếu có tư chất Luyện Khí Tiên Thiên, phần lớn sẽ khổ tâm tu hành, đột phá tầng hai rồi mới rời núi. Còn nếu tu luyện nội công mà đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cũng sẽ chuyển hóa nội lực thành chân khí, cố gắng đột phá cảnh giới tầng hai. Cho nên kẻ hành tẩu trên đời này ít có Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng một.
Sứ giả áo xanh ghi lại thông tin kia cũng ngẩng đầu lên:
-Thật sự? Không phải Luyện Khí sĩ thì không thể báo danh.
Gã tuy không phải Luyện Khí sĩ, nhưng ở trong Ưng Lang vệ đã lâu nên có nhãn lực không tệ. Gã thấy Lý Thanh Sơn vốn không hề giống Luyện Khí sĩ.
Lý Thanh Sơn bỗng hiểu được một loại tệ đoan của mình, trải qua sự hiểm ác của núi Thương Mãng, hắn đã dùng “Linh Quy Trấn Hải quyết” thu lại toàn bộ khí tức trên người, đó đã gần như một loại hành vi bản năng, cho dù là luyện ra chân khí rồi cũng như vậy.
Yêu khí thì đương nhiên là phải trấn áp lên, tuyệt đối không thể để lộ ra chút nào. Nhưng với chân khí thì không cần cẩn thận như vậy, tức thời hiện ra thân phận Luyện Khí sĩ thì mới có thể tránh khỏi không ít rắc rối.
Vì thế, khí tức cả người hắn biến đổi, chân khí không bị liễm lại nữa mà được phóng ra tự nhiên, hiện ra thực lực Luyện Khí tầng một.
Nhưng lại dẫn tới những tiếng cười vang. Ngay cả mấy người nghi ngờ nhìn hắn cũng thu hồi ánh mắt lại, không để ý tới Lý Thanh Sơn nữa. Không biết là đáng sợ, cho nên con lừa mới có dọa lui con hổ, nhưng khi lừa dùng hết ba chiêu thì đó là lúc kiềm lư kỹ cùng Kiềm lư kỹ cùng: có một chút khả năng ít ỏi mà đã dùng hết không còn gì nữa



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.