Ba tờ linh phù màu vàng không rõ công hiệu, đại khái là đòn sát thủ mà Tiền Dung Danh nói. Qua Nghiêm Tùng, Lý Thanh Sơn biết linh phù cũng phân chia phẩm chất, ba tờ linh phù này tuy màu vàng nhưng có linh quang mạnh hơn so với lá linh phù trên người Lý Thanh Sơn kia, ít nhất nó cũng là hạ phẩm hoặc trung phẩm, hắn vẫn chưa đủ nhãn lực để phẩm định thứ linh phù này.
Người giang hồ bình thường có thể dùng tiền mua linh phù làm linh khí, mà phần lớn chúng là tạp phẩm, chính là do người vừa học Luyện Khí hoặc tân thủ chế ra. Linh phù linh khí có phẩm giai chân chính thì người thường khó mà lấy được, cũng khó dùng được, ít nhất phải cắn chót lưỡi phun máu thì cố lắm mới thôi phát được linh phù hạ phẩm.
Cuối cùng không phải mang theo mấy thứ linh tinh trên người nữa, ngoài chiếc nhẫn Tu Di không mang vào được, Lý Thanh Sơn bỏ hết toàn bộ gia sản vào trong Bách bảo nang. Kiểm tra tài sản thêm bạc của Tiền Dung Danh nữa, hắn có tất cả tám vạn lượng ngân phiếu, vài tờ linh phù, ba bình Ngưng Khí đan, thuốc chữa thương linh tinh hắn không tính.
Nhưng thứ trân quý nhất ngoài nhẫn Tu Di mà hắn có không phải là những thứ này, mà là một viên yêu đan lấy từ con chuột đại tướng ở núi Thương Mang. Huyền Nguyệt đương nhiên là không cần nên để lại cho Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn không biết dùng như nào, cũng không dám ăn loạn nên cất nó vào trong bình nhỏ. Hắn lại lấy ra ngắm nhìn một lúc rồi mới bỏ vào trong Bách bảo nang, cuối cùng bỏ Bách bảo nang vào trong ngực.
Cảm giác tài sản nhiều lên thật không tệ, Lý Thanh Sơn bị dẫn ra sát tính, đang nghĩ xem có nên làm thì làm đến cùng, đi tìm Tiền Dung Chỉ kia chặt cỏ tận gốc. Không thể không nói, giết người cướp của rất dễ gây nghiện. Vì sao loài người không ngừng phát động chiến tranh, đó là bởi vì cướp đoạt của kẻ khác bao giờ cũng luôn nhanh hơn tự mình làm ra.
Nhưng chẳng mấy chốc mà hắn bỏ qua ý nghĩ này, thật sự không phải là nhân từ nương tay mà là hắn lo lắng nếu làm vậy thì sát tính sẽ nổi lên, giết luôn cả nam tử phòng bên kia, cướp lấy đồ của y.
Hắn hoàn toàn có thực lực này, thậm chí không cần giải phóng yêu lực mà chỉ cần liên thủ với Tiểu An là làm được. Ở một phương diện ngươi thèm muốn thứ đồ trên người người khác, ở phương diện khác ngươi lại có thực lực để cướp lấy, có bao nhiêu người có thể áp được tham niệm ở trong lòng.
Mặc dù có “Linh Quy Trấn Hải quyết” trấn áp, trong lòng hắn như có bản năng nguyên thủy giống hệt yêu ma đang giục hắn phải làm như vậy, nhưng làm theo bản năng không phải là con đường hắn muốn đi. Hắn đang không ngừng giành lấy thực lực hùng mạnh, cũng đang không ngừng học cách khống chế năng lượng đó, để không bị mất đi bản tâm của mình.
Đồng thời hắn cũng ý thức được một chuyện khác, người có thực lực hùng mạnh rồi sẽ trở nên đáng sợ cỡ nào. Đại khái như Tiền Dung Danh vậy, thuận tay giết Lý Thanh Sơn lại không phải trả bất cứ cái giá gì, dễ dàng xả giận quả là tự nhiên như ăn cơm uống nước.
Đạo tu hành của nhân gian giới này hung hiểm còn hơn cả trên núi Thương Mang. Lý Thanh Sơn thu thập đáp tạp niệm đó lại, chỉ cần Tiền Dung Chỉ kia không chọc đến hắn thì không sao, nếu dám đến thì hắn sẽ giết luôn, giờ chẳng cần phải hao tâm tổn trí đi tìm.
Hắn ôm xương cốt và quần áo trên đất lên rồi đi ra ngoài cửa định quăng xương xuống sông, hủy thi diệt tích, vừa mở cửa ra đã thấy tên đàn ông mặt đen ở phòng bên kia đang khó tin nhìn hắn, rồi lại nhìn xương cốt trong tay hắn.
-Khéo vậy!
Lý Thanh Sơn hơi ngẩn ra rồi lập tức cười chào hỏi, sau đó vòng qua người y rồi ném cái túi kia xuống dòng sông đen như mực, thoải mái như không phải đang vứt xác người mà là đang thưởng thức cảnh đêm. Đây không phải vì tâm trí hắn hơn xa người bình thường, mà là thong dong không sợ hãi do có thực lực.
Tên đàn ông mặt đen kia cứng ngắc cả người, nắm chặt nắm tay lại rồi lại buông ra, nhìn Lý Thanh Sơn với ánh mắt đã không còn chút khinh miệt nào mà tràn đầy cảnh giác, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Y vẫn canh giữ một góc tối ngoài cửa để thừa cơ hội đánh lén, nhưng người đi ra ngoài không phải là Tiền Dung Danh mà là tên Lý Thanh Sơn vốn phải chết như y tưởng tượng, kia cũng không cần phải nghĩ xem bộ xương kia là của ai. Nhưng dưới tình huống mình bị đánh lén cũng rất khó một kích tất sát, đây là Luyện Khí sĩ còn hung mãnh hơn sư tử hổ báo gấp bội.
Y rất muốn hỏi sao Lý Thanh Sơn lại làm được, nhưng thấy Lý Thanh Sơn tươi cười lại chẳng nói ra lời. Đáng sợ hơn là hiện giờ y cũng không cảm thụ được khí tồn tại trên người Lý Thanh Sơn, bởi vì những cái không biết mới là đáng sợ nhất.
Vứt xong, Lý Thanh Sơn quay lại nói với tên đàn ông mặt đen kia:
-Huynh đài tên là gì?
Nam tử mặt đen không dám khinh thường nữa, cẩn thận đáp:
-Điêu Phi.
Y cảm thấy hiện giờ Lý Thanh Sơn khác hẳn lúc ban ngày, trên người thiếu niên này như cất giấu thứ gì đó rất đáng sợ. Đương nhiên, có khi đó cũng chỉ là ảo giác.
Lý Thanh Sơn nói:
-Huynh cũng đi Gia Bình thành làm Ưng Lang vệ?
-Dạ!
-Trùng hợp vậy, ta cũng thế!
Điêu Phi tinh thần căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với mọi công kích.
Nhưng hiển nhiên là Lý Thanh Sơn không định làm gì mà tiếp tục bắt chuyện:
-Lần này Ưng Lang vệ định tuyển mấy người?
-Ba!
-Ít vậy sao.
Điêu Phi im lặng.
Lý Thanh Sơn vốn định hỏi thêm nhiều hơn nhưng thấy đối phương phòng bị thế kia nên chỉ nhún nhún vai rồi về phòng.
Điêu Phi bỗng nói:
-Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?
Đến Gia Bình thành rồi, có lẽ thiếu niên này sẽ là kình địch.
-Lý Thanh Sơn!
Dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó, Điêu Phi nghĩ một lúc mà vẫn không nhớ ra mình nghe thấy cái tên này ở đâu. Y cũng trở lại phòng mình, rồi đêm đó không hề ngủ, lúc nào cũng cảnh giác.
Trở lại phòng rồi, Lý Thanh Sơn chợt nghĩ rồi mở cửa sổ ra, nhìn ra phía xa thì thấy một bóng người thừa dịp thuyền đến gần bờ liền nhảy xuống, rơi lên bãi cát rồi nhanh chóng biến mất trong rừng rậm. Nhìn thân hình thì người kia đúng là Tiền Dung Chỉ.
Lý Thanh Sơn không khỏi cảm thán, cô gái này tâm cơ quyết đoán cũng không tệ, chắc là Tiền Dung Danh không trở về khiến ả ta thấy không đúng, không điều tra hay chất vấn gì mà trực tiếp nhảy khỏi thuyền bỏ chạy.
Lắc đầu không nghĩ việc này nữa, Lý Thanh Sơn lấy ra một bình Ngưng Khí hoàn. Vừa mở ra, hắn thấy bên trong có ba viên, mỗi viên đều to bằng long nhãn, hắn lấy ra một viên bỏ vào miệng rồi bắt đầu tu hành.
Quả nhiên có đan dược phụ trợ, tốc độ tu hành đã nhanh hơn một ít. Dược lực bổ sung chân khí, chân khí lưu chuyển trong cơ thể, thời gian trôi nhanh, một viên Ngưng Khí hoàn liền được luyện hóa hết. Lý Thanh Sơn lại lấy một viên nữa ra rồi nuốt vào.
Nếu Luyện Khí sĩ khác mà thấy thì thể nào cũng phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, nào có ai ăn đan dược như ăn kẹo thế kia. Ngoại đan tuy có thể tăng tốc độ tu hành lên rất nhiều nhưng cũng không phải cứ ăn linh đan diệu dược là có thể trở thành cao thủ, phải có thiên phú, nỗ lực, sư thừa, thậm chí là cả may mắn, không thể thiếu được thứ nào.
Hơn nữa dùng đan dược cũng có giới hạn, không phải là có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu rồi tất cả chuyển thành công lực được, nếu không thì Luyện Đan sư đều là cường giả cái thế rồi. Chín viên Ngưng Khí hoàn của Tiền Dung Danh này vốn là lượng dùng cho ba tháng, mỗi mười ngày dùng một viên rồi từ từ luyện hóa dược lực.
Đây là gia tộc coi trọng, dùng tốc độ nhanh, nếu là tốc độ bình thường thì nửa tháng dùng một viên để đảm bảo không lãng phí dược lực, nào có ai ăn như Lý Thanh Sơn.
Bởi vì dược lực của một viên Ngưng Khí hoàn căn bản không có khả năng ở lại trong cơ thể hắn mười ngày, hắn phải giành giật từng giây từng phút chuyển nó thành chân khí, nếu chậm hơn sẽ bị yêu đan cướp mất rồi chuyển thành yêu khí, cam đoan không hề lãng phí chút nào.
Tất nhiên là Lý Thanh Sơn không biết điều nà, hắn còn phấn chấn cảm thấy quả nhiên ăn thuốc thì luyện công nhanh hơn một chút. Khi hắn ăn viên Ngưng Khí hoàn thứ bảy, thuận lợi luyện “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” đến tầng thứ hai, bởi vì có nhẫn Tu Di tinh luyện chân khí nên hắn vốn chẳng cảm thấy có bình cảnh gì.
Hắn đứng dậy, cảm nhận chân khí tinh thuần đến cực điểm đang chảy trong cơ thể, toàn bộ thân thể dường như cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Cất đi hai viên Ngưng Khí hoàn còn lại, với thính giác nhạy bén hắn nghe được một tiếng động lớn truyền đến từ chỗ xa xa. Trên thuyền cũng náo loạn, mơ hồ có nhiều người hô:
-Đến Gia Bình thành rồi!
Lý Thanh Sơn vội đi ra ngoài cửa nhìn thì thấy boong tàu bên dưới đã đầy người, mà phía trước sông bị một ngọn núi lớn ngăn trở, tạo nên một chỗ ngoặt.
Khi lướt qua chỗ ngoặt kia, một tòa thành trì hùng vĩ tọa lạc giữa non nước hiện ra trước mắt Lý Thanh Sơn. Chính xác mà nói thì đó không gọi là thành trì, bởi vì nơi này không hề có tường thành, trông càng giống thành thị ở hiện đại.
Nơi này là nơi hai con sông lớn giao nhau, nước sông Y hợp vào Thanh Hà. Gia Bình thành được mở ra hai bên bờ con sông lớn này, nhà cửa san san, nhà lầu, tháp cao, chùa miếu, đạo quan kéo ra bốn phương tám hướng trên vùng đất này. Nhìn ra ngoài nữa là những vùng điền dã mênh mông ánh vàng, những đàn chim bay tự do bay lượn trên bầu trời xanh phía trên thành thị.
Lý Thanh Sơn chưa từng nhìn thấy thành trì cổ đại, nhưng hắn tin tưởng tòa thành thị trước mắt này so với những nơi phồn hoa nổi tiếng thời cổ đại như Hàng Châu Dương Châu còn phồn thịnh và rộng lớn hơn. Không có tường thành chứng minh người thống trị tự tin tuyệt đối, không cần dựa vào một đám đất đá để bảo vệ mình.
Chỉ có những thành nhỏ như Khánh Dương mới có tường thành để phòng ngừa một vài sơn tặc đạo phỉ tấn công. Thành lớn chân chính đều không xây tường thành, bởi đây là thành thị do Luyện Khí sĩ thống trị. Nếu quả thật kẻ địch có thể tạo thành uy hiếp với thành thị thì không phải là một bức tường đất đá có thể ngăn cản được, trái lại còn ảnh hưởng tới sự phát triển của thành thị.
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng hiểu được vì sao Diệp Đại Xuyên có thể làm Huyện úy ở đây mà lại vui mừng như vậy. Làm một tên tiểu lại ở đây còn mạnh hơn ở Khánh Dương thành nhiều lắm. Thanh Hà phủ thành thống lĩnh toàn bộ Thanh Hà phủ sẽ phồn hoa thế nào, hắn không thể tưởng tượng được. Vậy Như Ý quận thành sẽ là dạng gì?
Tất cả ở trước mắt này khiến hắn hiểu được nơi này không chỉ đơn giản là thế giới cổ đại, sự tồn tại của Luyện Khí sĩ đã ảnh hưởng sâu sắc tới thế giới này, làm cho nó giống như trong truyền thuyết, như được phủ lên một màu sắc thần kỳ.
Thuyền rồng cập bến, Lý Thanh Sơn nhảy xuống thuyền theo mọi người. Hắn còn đang nghĩ xem nên hỏi Điêu Phi hoặc ai đó xem Ưng Lang vệ ở đâu, nhưng tới đây rồi mới biết là không cần thiết.