Lý Thanh Sơn đi vào phòng, ăn viên Ngưng Khí hoàn còn lại rồi luyện hóa nó. Nhưng “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” này càng lên cao thì tu hành càng khó, ăn vào hai viên đan dược rồi, cảm giác tăng trưởng đã không còn rõ ràng nữa. Đương nhiên, không thể không nói đến chuyện yêu đan và nhẫn Tu Di cũng đoạt đi để rèn luyện. Nhưng hắn lại không biết, hắn đi rồi thì Tiền Dung Chỉ cũng vào đại điện, thấy Điêu Phi liền cúi đầu để che dấu đi hận ý trong mắt. Sau đó nàng ta cũng đi ghi danh, nàng ta tưởng Điêu Phi giết chết Tiền Dung Danh, kẻ có thể giết chết Luyện Khí sĩ đương nhiên là mạnh hơn Luyện Khí sĩ, nhưng nàng ta cũng không chất vấn gì.
Điêu Phi dù biết là bị oan nhưng cũng không giải thích, làm vậy như thể là mình sợ nàng ta vậy.
Giữa trưa, Lý Thanh Sơn đi vào hậu đường thì thấy người đã ngồi gần hết. Chiếc bàn gỗ hoa lê tinh xảo có thể soi cả người, không biết làm sao lại truyền ra mùi hoa nhàn nhạt. Tất cả cửa sổ đều mở rộng, ngoài cửa sổ là cảnh sắc lâm viên đẹp đẽ như tranh phong cảnh, thanh tu lịch sự tao nhã tới cực điểm.
Từng món mỹ thực được bưng lên rồi đặt đầy trên chiếc bàn dài, mặc ọi người tự dùng như là tiệc đứng ở kiếp trước, nhưng đồ ăn lại cực kỳ ngon, có thể so với bữa tiệc thời mãn Hán trong truyền thuyết kia. Lý Thanh Sơn đi ra khỏi Khánh Dương thành, dọc theo đường nếm không ít tay nghề của các đầu bếp, nhưng so với đầu bếp Ưng Dương này quả đúng là như kẻ đang học việc vậy, rất nhiều nguyên liệu quý hiếm được nấu thành các món ăn và bày lên bàn.
Lý Thanh Sơn càng hiểu được vì sao nhiều Luyện Khí sĩ lại muốn gia nhập Ưng Lang vệ, chưa bàn đến những thứ khác, riêng khía cạnh ẩm thực này đã được hưởng thụ như là đế vương rồi. Hắn ăn uống bất nhạc diệc hồ, lại đưa đến không ít ánh mắt xem thường. Rất nhiều Luyện Khí sĩ đều xuất thân từ môn phái gia tộc, đương nhiên thấy những thứ đó nhiều. Dù Lý Thanh Sơn đã cố khống chế sức ăn để làm ình có vẻ giống nhân loại, nhưng vẫn bị một đám người thầm khinh thường là quỷ chết đói.
Lý Thanh Sơn đang ăn một món ăn không biết làm từ loại cá gì thì Điêu Phi ngồi xuống trước mặt hắn, tổ chức lại ngôn ngữ:
-Liễm Khí thuật của huynh thật inh, ta ngay từ đầu cũng không nhìn ra.
Có lẽ tin vào quy định mà Ưng Lang vệ đặt ra, không ai dám vi phạm nên giờ trông y có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều, không còn cảnh giác phòng bị mấy nữa.
Lý Thanh Sơn cười nói:
-Hơn phân nửa là vì quá yếu ấy chứ!
Điêu Phi khẽ giật giật khóe miệng, có thể không tiếng động giết chết một tên Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng hai, lại còn biến gã thành một bộ xương khô đầy khủng bố, thế mà là yếu sao? Y hoài nghi Lý Thanh Sơn tu công pháp ma đạo cho nên mới không muốn cho người khác biết. Đáng thương Tiền Dung Danh kia, thật sự coi người ta là quả hồng mềm để nắm, cuối cùng mất cả mạng.
Lý Thanh Sơn nói:
-Nhìn dáng vẻ của huynh, không phải là lần đầu tiên đến đây đúng không!
Điêu Phi nói:
-Thật biết nhìn, đây là lần thứ hai ta đến.
Sau đó y liền im lặng.
Lý Thanh Sơn nói:
-Đúng rồi, huynh có Ngưng Khí hoàn không?
Điêu Phi đáp:
-Đương nhiên là có, làm gì vậy?
Ngưng Khí hoàn là ngoại đan mà Luyện Khí sĩ thường sử dụng nhất, trân quý thì cũng rất trân quý, nhưng cũng rất thông thường.
Lý Thanh Sơn lau miệng rồi đẩy đồ ăn ở trước mặt ra một bên:
-Bán cho ta một ít được không?
Điêu Phi nói:
-Nếu là bạc thì thôi.
Quả nhiên không ngoài những gì Lý Thanh Sơn nghĩ, đối với Luyện Khí sĩ mà nói thì vàng bạc thế tục đã không còn mấy ý nghĩa nữa.
Lý Thanh Sơn nói:
-Đương nhiên không phải là bạc, là Linh phù.
-Cái gì!
Điêu Phi khiếp sợ, không có Luyện Khí sĩ nào lại không mang theo một tờ linh phù. Vì tham gia cuộc tỷ thí này, y đã chuẩn bị đầy đủ nhất có thể, đó là đòn sát thủ của Luyện Khí sĩ, thậm chí là tính mạng thứ hai. Trước khi tỷ thí lại bán linh phù, thật giống như trước khi ra chiến trường lại bán binh khí, quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Lý Thanh Sơn lấy toàn bộ linh phù ra khỏi Bách bảo nang, bày lần lượt từng cái ra bàn, hắn rất tin tưởng vào an ninh trật tự của Ưng Lang vệ:
-Thế nào?
Lập tức không chỉ Điêu Phi mà mọi người trong đường đều bị hấp dẫn.
Điêu Phi hô hấp hơi chậm lại, ngoài hai lá linh phù tạp phẩm thì các thứ khác đều là hạ phẩm, hiếm có nhất là một tờ linh phù trung phẩm Lôi Kích phù, đây chính là thần vật chuyển bại thành thắng ở thời khắc mấu chốt! Ngay cả tu sĩ Luyện Khí tầng ba mà chỉ nhất thời vô ý cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí là bị tiêu diệt ngay lập tức.
-Một viên Ngưng Khí hoàn một tờ.
Diêu Phi lập tức giơ tay lấy linh phù. Chỉ cần có chúng, y có thể chắc chắn thắng.
Lý Thanh Sơn thu đám linh phù lại, mỉm cười nói:
-Giá đó có vẻ hơi thấp.
-Ta ra mười lăm viên Ngưng Khí hoàn mua toàn bộ linh phù của ngươi.
Một tên Luyện Khí sĩ áo xanh bên cạnh bỗng nhiên mở miệng. Gã còn trẻ tuổi, lại mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn là biết xuất thân từ thế gia.
Lý Thanh Sơn buông tay nói với Điêu Phi:
-Thấy chưa, có người nâng giá kìa.
Hắn lựa chọn giao dịch trước mặt mọi người là vì hắn không biết giá.
Nhưng vị Luyện Khí sĩ này còn chưa nói hết thì có Luyện Khí sĩ khác nói:
-Ta ra mười lăm viên Ngưng Khí hoàn, chỉ mua tờ linh phù kia của ngươi.
Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc nhìn tờ linh phù trong tay, mặc dù biết loại linh phù này có linh khí nồng đậm nhất, nhưng không ngờ nó lại đánh giá nhiều Ngưng Khí hoàn như vậy.
Rất nhiều Luyện Khí sĩ vây lại, mắt ai nấy đều lóe lên tia sáng. Lý Thanh Sơn tin tưởng rằng nếu đây không phải là trong Ưng Lang vệ, kết cục hiện tại của hắn chính là bị vây đánh, mà giờ thậm chí không ai dám to tiếng mắng nhiếc, thậm chí mấy tên Luyện Khí sĩ cười nhạo Lý Thanh Sơn ban nãy cũng có hai kẻ mặt dày cùng đến.
Tên Luyện Khí sĩ xung đột với Lý Thanh Sơn kia thì khẽ mắng một tiếng “Ngu xuẩn”, mà trong lòng thì lại nghĩ độc ác hơn:
-Không có đám linh phù đó, ta coi ngươi chết như thế nào.
Gã đâu biết Lý Thanh Sơn tính toán gì, hắn vốn không định tham gia cuộc tỷ thí này, có lời đồng ý của Vương Phác Thực, hắn có chăng đầu óc bị nước vào mới không lợi dụng. Mà trên người Lý Thanh Sơn cũng đã nhiều đòn sát thủ, mấy tờ linh phù này cũng không là gì, đổi thành đan dược rồi nhanh chóng biến thành năng lượng cho bản thân mới là thứ quan trọng nhất.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, nói to:
-Mọi người hãy yên lặng chút! Những tờ linh phù này ta muốn bán hết, nhưng là cho người trả giá cao. Một tay giao đan, một tay giao phù, già trẻ không gạt, đầu tiên là tờ Thanh Phong phù này…
Hắn cầm linh phù trong tay, dựa theo mức linh khí từ yếu đến mạnh, chia ra làm cấp bậc, ấy thế mà hắn lại mở hội đấu giá ngay tại đây.
Sứ giả áo xanh trong nội đường đều nhìn nhưng không ai nhúng tay, nhưng bọn họ cũng chưa từng thấy có ai lại đi bán linh phù ở nơi này.
-Ta ra một viên Ngưng Khí hoàn.
Lập tức có người trả giá.
-Hai viên.
Lý Thanh Sơn nói:
-Còn ai trả giá cao hơn không?
Hỏi một lúc mới có người ra giá ba viên, sau không ai trả giá nữa. Xem ra linh phù tạp phẩm cũng không được Luyện Khí sĩ coi trọng, hắn nhận lấy ba viên Ngưng Khí hoàn rồi giao linh phù cho Luyện Khí sĩ kia.
Kỳ thật giá của tờ linh phù này đã hơn xa giá bình thường. Lúc bình thường, nó có thể đánh giá một viên Ngưng Khí hoàn là rất khó được rồi, bởi vì ai cũng rõ, so với những vật ngoài thân đó, đan dược tăng cao thực lực bản thân mới là vương đạo.
Nhưng ngay lúc này tình hình lại ngược lại, Ngưng Khí hoàn có nhiều hơn nữa cũng không thể lập tức tăng thực lực, mà có thêm một tờ linh phù, cho dù là tạp phẩm thì cũng có thể tăng lên ít thực lực trong chớp mắt, trong trận tỷ thí sau coi như nắm chắc thêm một phần. Nếu như mình không mua thì đối thủ sẽ mua, và nó sẽ trở thành công cụ giết chết mình, cho dù là linh phù tạp phẩm cấp thấp nhất cũng có thể là ngọn cỏ đè sụp lạc đà.
Một phương diện là tiền đồ tốt đẹp khi gia nhập Ưng Lang vệ, một bên là thảm trạng thua và chết, thật sự không phải do bọn họ không dùng hết toàn lực.
Khi Lý Thanh Sơn bán linh phù hạ phẩm, không khí dần nóng lên, số lượng Ngưng Khí hoàn cũng bắt đầu đột phá năm viên. Khi Lý Thanh Sơn bán hết linh phù rồi, chỉ còn dư lại tờ Lôi Kích phù trung phẩm thì trong tay hắn đã có gần năm mươi viên Ngưng Khí hoàn. Hắn phát hiện ra Ngưng Khí hoàn cũng có to có nhỏ, rất nhiều viên chỉ nhỏ như củ lạc, một cái bình sứ có thể đựng được hơn mười viên.
Thì ra luyện đan dược ra cũng không phải viên nào cũng tròn, mà là hình cao cao. Luyện Đan sư lại dựa theo tiêu chuẩn rồi chế thành dược hoàn. Luyện Đan sư không đủ trình độ sẽ luyện ra thuốc có dược tính yếu, để cam đoan thuộc tính nhất trí đủ tiêu chuẩn của Ngưng Khí hoàn, sẽ phải chế dược hoàn lớn hơn một chút.
Có rất nhiều Luyện Khí sĩ từ đầu đến cuối đều không ra giá, đến khi Lý Thanh Sơn lấy ra tờ linh phù trung phẩm cuối cùng, ánh mắt mới đột nhiên sáng lên.
-Mười viên Ngưng Khí hoàn.
-Hai mươi.
-Hai mươi lăm.
Giá tăng vọt lên chỉ trong chớp mắt. Tờ linh phù này là thứ có thể chân chính chi phối cuộc chiến, cũng là thứ khiến Tiền Dung Danh dám đối mặt với Luyện Khí sĩ tầng ba. Ai có được tờ linh phù này thì ít nhất có được thêm ba thành phần thắng, rất nhiều Luyện Khí sĩ đều bắt buộc phải có được nó.
Lý Thanh Sơn cũng vui vẻ ra mặt. Có đám Ngưng Khí hoàn này, muốn đột phá “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” tầng ba liền trở nên cực kỳ dễ dàng. Hắn bỗng quay đầu qua thì thấy Tiền Dung Chỉ đang đứng trước cửa, oán độc nhìn hắn. Tiền Dung Danh có tờ linh phù nào trong tay, nàng ta đương nhiên là biết rõ nhất.
Lý Thanh Sơn khẽ cười lạnh, bắt nạt người không thành liền đến giết, Tiền Dung Danh chết cũng không có gì đáng tiếc. Nếu ả đàn bà này mà không biết điều, hắn cũng tiến ả đi gặp Tiền Dung Danh, làm bạn với nhau trên đường Hoàng Tuyền.
-Ta ra một viên!
Im lặng thật lâu, Điêu Phi bỗng mở miệng. Lúc này y vô cùng hối hận, nếu lúc ở trên thuyền mà đồng ý giao dịch với Lý Thanh Sơn thì tốt rồi, đâu đến nỗi rơi vào bước đường này.
Mọi nơi đều yên tĩnh, tất cả đều nhìn về phía Điêu Phi, tên Luyện Khí sĩ vừa ra giá cao nhất kia lạnh lùng nói:
-Ngươi đang đùa đấy hả!
Gã cũng là Luyện Khí tầng ba nên coi Điêu Phi là kình địch.
Điêu Phi cực kỳ không nỡ mà lấy ra một bình sứ:
-Ta ra một viên Châu Lộ hoàn!
-Cái gì, Châu Lộ hoàn!
Đám Luyện Khí sĩ ồ lên, xem ra tiếng tăm Châu Lộ hoàn này cũng không phải là nhỏ. Lý Thanh Sơn cũng tò mò, hắn không hề biết một viên Châu Lộ hoàn có giá trị cao hơn một tờ Lôi Kích phù trung phẩm rất nhiều.
Ngưng Khí hoàn không được coi là đan dược tốt nhất, bởi vì dược liệu có thể sử dụng rất dễ thu thập, luyện chế tương đối dễ, dược tính cũng tương đối ổn định, bởi những đặc điểm này nên nó mới thông dụng, trở thành thứ mà đại bộ phận Luyện Khí sĩ chuẩn bị để tu hành, là vật tốt giá rẻ mà mọi người theo đuổi.
Kỳ thật còn nhiều đan được tốt hơn, có lẽ vì một nguyên liệu trong đó rất có tìm, hoặc là cần Luyện Đan sư có trình độ cao nên mới ít ỏi như thế. Nhưng luyện ra một viên liền hơn vài chục viên Ngưng Khí hoàn.