Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Nhiễm Nhan rửa mặt xong, mới biết được Tiêu Tụng trời chưa sáng đã rời đi.
Dưới sự an bài của Nhiễm Vân Sinh, Nhiễm Nhan ngồi xe ngựa đi Lạc Dương, đồng hành có Tề Lục nương ngồi chung xe với nàng. Nhiễm Nhan tuy rằng hơi lãnh đạm, lại không quá cổ quái, cũng không để ý việc ngồi chung với người khác, nàng chỉ dựa vào cửa sổ xe, cầm cuốn y thư rồi không để ý đến ai nữa chỉ cẩn thận nghiên cứu.
Tề Lục nương quỳ ngồi ở cửa sổ phía bên kia nhìn ra phong cảnh đang dần dần lùi về sau. Trong xe một mảnh lặng im, ngẫu nhiên có thanh âm Nhiễm Nhan lật sách.
Nhiễm Nhan ánh mắt thì ở trên sách, tinh thần lại dần dần bay đến nơi khác. Gần đây nàng đã hai lần mơ thấy một nam nhân, một lần là nàng được hắn ôm vào trong ngực, một lần khác là nàng ôm người ta không bỏ...Nhiễm Nhan nhíu mày, nghĩ đến Vãn Lục sáng nay vừa thức dậy liền kéo nàng hỏi đông hỏi tây, bộ dáng thần thần thao thao, chẳng lẽ tối hôm qua đúng là có người tiến vào?
"Thập Thất Nương." Thanh âm thanh thanh đạm đạm của Tề Lục nương xen ngang suy nghĩ của Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan quay đầu, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn nàng.
"Nghe nói ngươi bị mất trí nhớ, chắc cũng không nhớ rõ ta đi." Tề Lục nương chủ động nói chuyện với nàng, "Ta gọi là Tề Ninh Quân."
Có lẽ xưa nay đều là người khác chủ động tìm nàng nói chuyện, nàng cũng không am hiểu chuyện đi làm quen với người khác, mà đối với lời nói trúc trắc như vậy, Nhiễm Nhan nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ khách khí một câu: "Chào*"
*thật sự chỗ này bên bản tiếng Trung là 'nị hảo' – (+.+)
Tình huống có chút xấu hổ, yên tĩnh trong chốc lát, Tề Ninh Quân mới hỏi: "Ta ngàn dặm xa xôi mà chạy tới như vậy, có phải rất đường đột hay không?"
Nhiễm Nhan từ biểu hiện trấn định của nàng nhìn ra một tia bất an, nhưng đối với việc này, Nhiễm Nhan cũng không có đánh giá gì, "Mỗi người đều có quyền làm chuyện mình muốn làm."
"Ừm." khuôn mặt như nguyệt của Tề Ninh Quân bỗng nở rộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ, làm cho phần lạnh lùng cao ngạo kia được hòa tan đi rất nhiều. Khách quan mà nói, bộ dạng của Tề Ninh Quân này lúc lạnh như băng sương thì càng mỹ lệ, nàng cười rộ lên rất đẹp, nhưng thiếu đi vài phần đặc sắc, hàng mày cong cong, mắt sáng ngời, giống như mấy cô nương bình thường.
Nụ cười của Tề Ninh Quân nhạt dần, có vẻ như nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, lại hỏi Nhiễm Nhan: "Thập Lang hắn có ái mộ người nào không?"
"Ta cũng không biết." Nhiễm Nhan đúng sự thật trả lời.
Tề Ninh Quân rũ mắt nói một tiếng tạ, hơi gật đầu hành lễ, rồi tiếp tục nhìn ra phong cảnh ngoài xe.
Xe ngựa hơi ngừng lại, Vãn Lục tiến vào đưa trà, "Tề nương tử, nương tử nhà ta uống trà không thích thả hương liệu, bởi vậy, cũng không bỏ những thứ đó vào, nước trà có chút thanh đạm, ngài nếu không quen thì nô tỳ sẽ đi qua chỗ Thập Lang lấy một ít lại đây."
"Không ngại." Tề Ninh Quân tiếp nhận chung trà, "Làm phiền Vãn Lục cô nương."
"Không dám nhận, đang trên đường đi, còn nhiều thứ bất tiện, thỉnh Tề nương tử chịu đựng một chút." Vãn Lục cười nói.
Tề Ninh Quân có chút ngượng ngùng, rõ ràng là chính nàng đi làm phiền người khác, "Vãn Lục cô nương quá khách khí."
Vãn Lục cười cười, xoay người lại đưa nước trà cho Nhiễm Nhan, thuận tiện dịch qua gần nàng, nói: "Nương tử, ta sáng sớm hôm nay nghe nói vụ án ở huyện Tụ Thủy đã phá, hung thủ vậy mà là khất cái đã chết tên Lưu Vấn kia! Người cũng đã bắt được."
Trước kia mọi người đều cho rằng Lưu Vấn đã chết, đương nhiên sẽ không chú ý tới hắn, nhưng hiện giờ chân tướng đã rõ ràng, việc hắn chưa chết đã bại lộ, bắt giữ cũng là chuyện rất nhẹ nhàng.
Nhiễm Nhan thở dài, chỉ cần câu này của Vãn Lục nhắc nhở, nàng đã có thể lập tức đem sự tình từ đầu đến cuối xâu chuỗi lại rồi, chiêu thức mượn dao giết người đó của Tô Loan thật sự được dùng quá đẹp! Nghĩ theo hướng tốt, thì có lẽ Tô Loan chỉ thuận tay lợi dụng Lưu Vấn, nghĩ theo hướng xấu, có lẽ đúng là Tô Loan vì muốn thoát tội giết người, mới dùng hết biện pháp đem Lưu Vấn từ một thanh niên rất tốt đẩy vào vực sâu tuyệt vọng.
Nhiễm Nhan thậm chí đã phát hiện dây xâu chuỗi ngọc trên cổ Tô Loan được thay mới còn sớm hơn Tiêu Tụng, chỉ là nàng không thể xác định chuyện rất nhỏ như vậy lại có quan hệ nhất định với vụ án, nên nàng vẫn luôn do dự có cần phải nói ra hay không...Quả nhiên, làm một người chấp pháp, nhất định phải công chính, cần phải vứt hết cảm tình riêng tư, những cái gọi là lòng thông cảm, đều có khả năng khiến cho một vụ án lâm vào khốn cảnh.
Bên tai Nhiễm Nhan văng vẳng lời người hướng dẫn lúc nàng còn là nghiên cứu sinh tiến sĩ: Làm một nghiệm thi quan, dù khuyết thiếu nhiệt tình phá án, cũng không thể có bất luận cảm xúc riêng tư gì. Ngươi chỉ cần đúng sự thật mà truyền đạt ngôn ngữ từ trên thi thể mà người khác vô pháp hiểu được, đây là trách nhiệm của nghiệm thi quan.
Dùng sự thật nói chuyện, đây là chuẩn tắc cơ bản nhất mà mỗi một nhân viên chấp pháp phải tuân thủ.
Chuyện này Nhiễm Nhan vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt, từ sau cái chết của Tần Vân Lâm, nàng không ngừng nghiệm thi, sau này cảm xúc của nàng càng ngày càng ít, tính cách càng ngày càng cứng nhắc. Mà từ khi đến Đại Đường, nàng tựa hồ tươi sống lên rất nhiều, những tình cảm bình thường của một con người cũng vì vậy mà nảy mầm.
Cứ dung túng cho bản thân tiếp tục như vậy, hay là...Nhiễm Nhan nhìn ra cảnh vật đang dần mất đi màu xanh lục bên ngoài, bỗng nhiên phát hiện nàng bức thiết cần một mục tiêu, có mục tiêu, mới có thể cân bằng hai điểm này lại.
Mà lần đi Trường An này, là một cơ hội rất tốt.
Tề Ninh Quân nhìn đôi mắt tối tăm của Nhiễm Nhan bỗng nhiên sáng lên, hơi ngẩn người, khi phục hồi lại tinh thần, Nhiễm Nhan đã sớm trở lại thần sắc như thường.
Bởi vì cố kỵ những vết thương trên người Nhiễm Nhan vừa mới khép miệng, nên đi đường khá chậm, đến gần trưa mới tới Lạc Dương.
Trường An trọng du hiệp, Lạc Dương phú tài hùng.
Có thể thấy được thời Đường Lạc Dương là một thành thị có văn hóa cỡ nào. Mà thiên cổ danh đô này cũng không làm Nhiễm Nhan thất vọng, vừa vào cửa thành, tiếng ồn ào náo động bên tai tức thì bao lấy nàng, đủ loại rao hàng kiểu cổ xưa, cùng với tiếng mọi người mặc cả, tiếng nói chuyện nhiều lần không dứt.
Nhiễm Nhan từ sau khi đến Đại Đường tới giờ, vẫn là lần đầu nhận thức rõ là mình còn sống. Nàng đem màn xe đẩy ra một cái khe hở nhìn ra phía ngoài, người trên đường muôn hình muôn vẻ, có thương khách và nương tử y phục gọn gàng hoa lệ, cũng có bá tánh bình thường áo thô vải gai, phục sức kiểu dáng ăn mặc cũng khác biệt, có Hồ phục viên lãnh tay áo bó, cũng có khoan bào tay áo rộng, hình thức váy áo nữ tử thì còn phức tạp hơn.
Nếu Tô Châu là hoa lan lịch sự tao nhã đạm nhiên, Lạc Dương lại là mẫu đơn minh diễm phú quý, ăn cháo trắng rau xào lâu rồi, bỗng nhiên đưa tới Mãn Hán toàn tịch*, thực sự làm người vô cùng vui vẻ, khóe môi Nhiễm Nhan cũng ức chế không được cong lên.
*một dạng tiệc thịnh soạn của TQ
Tề Ninh Quân đã tới Lạc Dương một lần khi còn rất nhỏ, ấn tượng đã sớm mơ hồ, giờ bỗng nhiên đặt mình trong phố xá náo nhiệt như vậy, cũng quên mất không ít phiền não, hứng thú bừng bừng mà bắt đầu quan sát.
Vãn Lục còn trực tiếp chui ra ngoài xe, ngồi cùng xa phu, nhìn đến tận hứng.
Xe ngựa đi xuyên qua phố xá, nhanh chóng tiến vào nơi yên tĩnh, đi thêm khoảng nửa khắc, liền tới một khu nhà ở.
"Nương tử, Tề nương tử, tới rồi." Vãn Lục thò vào nói.
Nhiễm Nhan được Vãn Lục đỡ xuống xe trước, Ca Lam sau đó lại lên thỉnh Tề Ninh Quân.
"Nương tử." Hình Nương và Huyễn Không đã sớm chờ ở cửa viện.
Nhiễm Nhan đánh giá tiểu viện này vài lần, Hình Nương không đợi nàng hỏi, liền nói: "Nghe Thập Lang nói, Lạc Dương cũng có không ít hiệu buôn của Tam lão gia, mỗi năm đều có quản sự đến đây kiểm toán, viện này là xây cho các quản sự ở, hiện tại cách cửa ải cuối năm còn đến hai tháng, bởi vậy có nhiều phòng trống."
"Ừm." Nhiễm Nhan khẽ gật đầu, vừa định vào cửa, lại ngừng bước chân, quay lại đầu nói với Tề Ninh Quân: "Tề Lục nương, mời vào."
"Đa tạ." Tề Ninh Quân hơi khom người, lại hơiquay đầu, ánh mắt xẹt qua xe ngựa của Nhiễm Vân Sinh, mới ứng Nhiễm Nhan mời,bước vào viện.