La Linh một mình phụng dưỡng tổ mẫu, đương nhiên thường xuyên làm lụng vất vả, trên tay có vết chai cũng không bị coi là kỳ quái, nhưng cho dù sức lực của nàng lớn hơn nhiều so với nữ tử bình thường, cũng không có khả năng dễ như trở bàn tay mà giết được mấy nam nhân thành niên.
Nếu La Linh không phải hung thủ, như vậy người có thể làm cho nàng cam tâm gánh tội thay không thể là Tô Loan, chỉ có Lưu Thập tam lang mà nàng khắc vào cốt nhục kia mới có thể làm nàng không tiếc hết thảy như thế.
"Ngươi nói Lưu Vấn không chết?" Tống huyện úy đại kinh thất sắc, hắn rõ ràng tận mắt nhìn thấy khất cái kia cả người lạnh băng, da dẻ phát xanh, sớm đã đứt hơi, sau khi tra xét không có dị trạng, mới sai người ném tới đình thi quán.
Tiêu Tụng không chút biểu tình mà nhìn hắn, "Tô gia cùng Dược Vương Tô gia là đồng tông, có thể phối ra dược cho người giả chết thì có gì kỳ quái?"
Loại ánh mắt nhìn không ra một chút cảm xúc này, làm da đầu Tống huyện úy tê dại từng đợt.
Tiêu Tụng nhìn thoáng qua thư lại đã ngừng bút, nói tiếp: "Viết xong liền để Tô phu nhân ký tên đi."
Đối với chân tướng Tô Loan khai ra, Tiêu Tụng cũng không hoài nghi, bởi vì hắn căn bản không cảm giác được là tình cảm mà Tô Loan dành cho Mộc Thất Lang sâu sắc như La Linh dành cho Lưu Vấn, cho nên mặc dù Mộc Thất Lang thật sự chết thảm, nàng cũng thật sự đau lòng, nhưng không đến mức làm nàng mất lý trí mà đích thân đi giết người.
Trước khi đến Tô phủ, suy nghĩ của Tiêu Tụng cũng giống như Nhiễm Nhan, cảm thấy mặc dù Tô Loan thật sự là hung thủ giết người, vì phu quân báo thù rửa hận thì về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng mà hiện giờ biết được chân tướng sự thật, Tiêu Tụng không ngờ lại cảm thấy nếu phán tội quá nhẹ, thật sự là làm nhục thủ đoạn giết người không thấy máu của nàng ta!
Chân tướng quy về chân tướng, Tiêu Tụng cũng hoàn toàn không tin tưởng lời Tô Loan nói đều là thật, nàng ta tất nhiên vì giảm bớt tội danh cho bản thân, đã ẩn đi nhiều chuyện không nói. Tỷ như, ảnh hưởng của nàng ta đối với Lưu Vấn lớn cỡ nào? Chuyện Lưu thị đem Lưu Vấn trục xuất khỏi gia tộc có vết tích của nàng ta trong đó hay không? hắn đã bước một bước lên tuyệt lộ như thế nào... Những việc này, Tiêu Tụng mặc dù không hỏi cũng có thể đoán ra vài phần, hắn đã hạ quyết tâm việc công xử theo phép công, chỉ là do dự làm sao nói cho Nhiễm Nhan chuyện này, chân tướng thường là làm người cảm thấy tâm lạnh như vậy.
Dù vậy, Tiêu Tụng vẫn thực hiện lời hứa, để Tô Loan ở nhà chờ xét xử.
Gió đêm lạnh lẽo, ngọn đèn dầu chiếu lên rèm châu phản xạ ra ánh sáng lấp lánh như nước, lay động trên tường, giống như từng vòng gợn sóng.
Trong tiểu các, Tô Loan thoát lực nằm ở trên bàn, thật lâu mới nức nở ra tiếng, như khóc lại như cười, thanh âm như được giải thoát vui sướng, ước chừng qua một khắc mới dần dần bình tĩnh lại.
Nàng móc khăn ra lau sạch mặt, ánh mắt dừng trên xuyến tuệ của chuỗi ngọc trên ngực. Nhìn trong chốc lát, duỗi tay tháo nó xuống, đặt trên bàn, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, nàng bắt đầu đếm kỹ lại từng hạt ngọc san hô.
Mẫu thân nói tay mình nhuộm quá nhiều máu tươi, nghiệp chướng nặng nề, vì để không liên lụy người nhà cho nên mang tóc tu hành, ở am ni cô nơi Trường An có được xâu chuỗi ngọc này, từ đó về sau không rời người, chỉ khi mang nó mới ngủ được. Trước kia Tô Loan chỉ coi nó như di vật của mẫu thân mà đặt trong hộp trang sức, sau này bởi vì nàng đem Lưu Vấn bức lên tuyệt lộ, thấy thẹn trong lòng, đêm không thể ngủ, mới lấy nó ra. Có lẽ được an ủi tâm lý, nên an tâm rất nhiều.
Xâu chuỗi ngọc này là kết hợp từ ngọc san hô, mã não, lưu li, tất cả đều đỏ như thấm máu, trong đó loại ngọc san hô nhỏ này chiếm số lượng nhiều nhất, nàng chưa cẩn thận đếm thử, nhưng vật của nhà Phật luôn có những số lượng nhất định, tỷ như 49, 81, 99...
"99 viên!" Tô Loan nắm viên ngọc san hô cuối cùng, trên trán bỗng nhiên rỉ mồ hôi.
Sơ suất quá! Vậy mà cứ ngoan ngoãn khai hết ra.
Nhưng như thế cũng tốt, Tô Loan thở dài, cầm chuỗi ngọc gắt gao ôm vào lòng.
Đoàn người Tiêu Tụng quay về huyện nha, sai người đi bắt giữ Lưu Vấn, rồi sửa sang lại án tông. Làm xong những việc này, đêm đã khuya.
"Tiêu Thị lang." Tống huyện úy cẩn thận đuổi theo Tiêu Tụng đang định ra ngoài, "Kia...viên ngọc san hô là vật chứng, ngài xem..."
Tiêu Tụng đã nói qua hành trình của hắn, trời chưa sáng sẽ khởi hành quay về Trường An, bởi vậy Tống huyện úy mới vội vã đuổi theo, hắn cho rằng Tiêu Tụng quên mất, viên ngọc san hô kia tuy rằng hiếm có, nhưng chỉ có một viên nho nhỏ, cũng không đáng bao nhiêu tiền.
"Ai nói đó là vật chứng?" Tiêu Tụng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn nói.
"Viên châu Tô phu nhân làm mất kia..." mặt Tống huyện úy mê mang, nhất thời không hiểu Tiêu Tụng đến tột cùng là có ý tứ gì, chẳng lẽ thật sự cả một viên ngọc san hô cũng tham?
"Bất quá là đồ vật ta dùng để lừa Tô phu nhân thôi, bởi vì mấy ngày trước đây ta có gặp qua Tô phu nhân vài lần, chú ý tới chuỗi ngọc trên cổ nàng ta, xuyến tuệ đã cũ, dây xâu lại mới, hơn nữa nhìn có vẻ chỉ mới được thay không quá 2-3 ngày. Vừa lúc ta nghe Bạch Nghĩa kể lại tình hình bị tập kích đêm đó, nên thử một lần, không nghĩ tới nàng quả nhiên chịu khai, ha..." Tiêu Tụng cười bước ra huyện nha.
Bạch Nghĩa lúc ấy té xỉu trên mặt đất, nhưng vẫn còn một tia ý thức, hắn nói hắn nghe thấy thanh âm như là có rất nhiều hạt đậu rơi trên mặt đất.
Tống huyện úy trong lòng hoảng sợ, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Tiêu Tụng thật sự chỉ tùy tiện thử một lần, quá trình này nhìn như đơn giản, nhưng cần phải nơi nơi nắm chắc là sẽ gãi đúng chỗ ngứa mới được.
Tiêu Tụng lựa chọn loại hạt ngọc có số lượng chiếm đa số trên chuỗi ngọc, dù Tô Loan có tự mình đếm qua số lượng hạt, nhưng nếu thấy Tiêu Tụng lấy ra một viên giống như đúc, cũng vẫn sẽ có chút chột dạ, bắt đầu hoang mang. Dùng đòn tâm lý, khi Tô Loan còn chưa quyết định, lại đúng lúc tung ra điều kiện dụ hoặc, Tô Loan là một thương nhân, phản ứng đầu tiên là sẽ cân nhắc lợi và hại, những người đó không phải nàng giết chết, Tiêu Tụng lại cho một cơ hội, nàng tất nhiên sẽ đúng thời cơ mà cầm chắc, nắm giữ quyền chủ động, đem toàn bộ tội trạng đẩy lên người Lưu Vấn.
Có điều khi Tô Loan bị Tiêu Tụng từng bước ép sát, dẫn dắt vài lần, sớm đã quên mất, chỉ cần nàng thừa nhận, đến cuối cùng quyền chủ động vẫn là ở trong tay một người, đó chính là Tiêu Tụng.
Giao phong ngắn ngủn không đến một chén trà nhỏ, chấm dứt bằng màn bại trận hoàn toàn của Tô Loan.
"Thật là đáng sợ." Tống huyện úy lầm bầm lầu bầu, nhìn thân ảnh áo tím đã cơ hồ hòa vào trong bóng đêm, hạ quyết tâm trắng đêm phá án.
Tiêu Tụng một mình dừng chân ở trước viện môn nơi Nhiễm Nhan cư trú, đêm đã khuya, nàng chắc đã ngủ sớm rồi.
Nghĩ đến có lẽ phải nửa tháng tới không thể nhìn thấy Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng vén áo lên, xoay người nhảy qua tường viện. Ngay khi hắn vừa tiếp đất, phía sau, ám vệ của hắn đã giao thủ cùng với ám vệ của Nhiễm thị.
Tiêu Tụng phủi phủi y phục, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng vào nội môn.
Trên hành lang trong viện thắp mấy cái đèn lồng, các phòng đều đã tối đen. Tiêu Tụng đứng dưới cửa sổ phòng Nhiễm Nhan trong chốc lát, rồi xoay người quay ra, nhưng đi được vài bước, lại quẹo trở về.
Móc ra đoản đao chuẩn bị cạy cửa, do dự một lát lại thu vào, giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ lên cửa phòng.
"Ai?" trong phòng truyền ra thanh âm của Vãn Lục.
"Tiêu Tụng." Tiêu Tụng nói.
Trong phòng có tiếng bước chân, trong chốc lát ánh đèn mỏng manh sáng lên. Vãn Lục xách một cái đèn lồng tròn ra mở cửa, duỗi đầu nhìn nhìn trong viện, nghi hoặc nói: "Tiêu lang quân muộn như vậy..."
'bụp' một tiếng trầm đục.
Vãn Lục lời còn chưa dứt, đã bị Tiêu Tụng dùng tay chém một cái lưu loát làm cho hôn mê bất tỉnh. Hắn một tay đỡ lấy Vãn Lục, một cái tay khác nhanh chóng chụp lấy đèn lồng, lại không phát ra một tiếng động nào. Thời gian bất quá là hai giây, Tiêu Tụng thổi tắt đèn lồng, đem Vãn Lục đặt trên giường ở gian ngoài, mò mẫm đi vào phòng trong.
Hắn đây là lần đầu tiên phải lén lúc như vậy, tâm tư vốn luôn không gợn sóng như giếng cổ lúc này lại không khỏi hồi hộp. Vén màn trúc trên, nương theo ánh trăng, có thể thấy dung nhan ngủ không phòng bị của Nhiễm Nhan trên giường, khóe môi Tiêu Tụng không khỏi cong lên, đứng lặng yên một chút, thấy Nhiễm Nhan ngủ rất trầm, mới thoáng yên tâm.
Ánh trăng di chuyển, nhưng Tiêu Tụng vẫn luôn duy trì một tư thế, đứng nhìn ước chừng một canh giờ.
Dần dần, Nhiễm Nhan ngủ có vẻ bất an, đôi mày gắt gao nhăn lại, bên tóc mai chảy ra những giọt mồ hôi li ti, theo ánh sáng mỏng manh, Tiêu Tụng thấy dung nhan tái nhợt kia mang vẻ ẩn nhẫn, không khỏi cảm thấy hơi đau lòng, duỗi tay ra cầm lấy bàn tay hắn vẫn luôn nhớ nhung kia xoa nhè nhẹ.
Bàn tay mạnh mẽ hữu lực phảng phất như cho Nhiễm Nhan thêm dũng khí, cảm xúc của nàng chậm rãi dịu lại.
Nhưng cái chết người là lúc Tiêu Tụng không để ý, Nhiễm Nhan đem tay hắn ôm luôn vào ngực. Xúc cảm mềm mại ôn nhu, từ trong tay truyền đến, tim Tiêu Tụng đập bùm bùm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Lửa, đốt lên từ làn da trên tay, rồi lan tràn ra khắp toàn thân.
Cổ họng Tiêu Tụng khẽ nhúc nhích, nam nhân vẫn luôn nắm vững lý trí, giờ này khắc này trong đầu lại trống rỗng, không biết nên làm thế nào cho phải. Tay bị ôm chặt, vô pháp cứng rắn rút về, nếu lúc này mà đi chiếm tiện nghi, đối với Nhiễm Nhan lại quá không tôn trọng, nhưng nếu bất động...
Tiêu Tụng cực lực bỏ qua lửa nóng đốt trên người đang vùn vụt dồn về bụng dưới, giống như sức mạnh kìm nén đã lâu lại không tìm được chỗ phát tiết, làm đáy lòng hắn có chút nôn nóng bất an.
"A Nhan?" thanh âm Tiêu Tụng đã khàn khàn, hơi run rẩy, hy vọng Nhiễm Nhan hơi thả lỏng, hắn mới có thể rút tay ra, dù cho nàng có tỉnh lại rồi phát hiện hắn đang chiếm tiện nghi, quăng cho hắn một cái tát cũng được.
Đáng tiếc chuyện không như mong muốn, Nhiễm Nhan hơi động thân mình, ngược lại còn làm cho chỗ mềm mại kia càng dán sát lên tay hắn, thanh âm hàm hồ kiều kiều nhu nhu của nàng vang lên một tiếng "Ừm?".
Tiêu Tụng cảm thấy chỗ kia của mình đã nóng cứng như sắt, nhẫn đến hơi trướng đau.
"A Nhan..." thanh tuyến vốn từ tính của Tiêu Tụng lại càng thêm khàn khàn mị hoặc, phảng phất như dỗ ngọt, nhẹ giọng nói: "Ta đi ra ngoài một lát được không?"
Nhiễm Nhan lẳng lặng phảng phất như nghe không thấy hắn nói gì, thật lâu sau, mới "Ừm" một tiếng, hơi buông tay hắn ra.
"Quay về..." Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói.
Tiêu Tụng đoán nàng đây là dặn dò hắn đi rồi phải quay về, liền nói: "Được."
Rút tay từ trong ngực Nhiễm Nhan ra, Tiêu Tụng tém kín chăn cho nàng, rồi như chạy trốn mà lao ra khỏi phòng.
Không khí đêm thu lạnh lẽo, ép cho dục hỏa trong thân thể hắn hạ xuống một chút, nhưng còn chưa đủ, Tiêu Tụng hiện tại hận không thể ôm một khối băng tới để hạ nhiệt, hắn chạy như bay ra khỏi viện, về dịch quán hắn ở.
Về tới hậu viện, bứt rứt tới lui một hồi, thấy giếng trong hậu viện, liền nhấc lên một thùng xối thẳng từ đỉnh đầu xuống. Trong phút chốc, cả người hơi đau đớn, cảm giác khô nóng lại giảm bớt rất nhiều, hắn liền không ngừng cố gắng mà xối thêm vài thùng.
Chờ cảm giác khô nóng toàn thân đã nguội xuống, Tiêu Tụng như thoát lực mà ngồi trên miệng giếng, nước nhỏ tích táp từ trên người xuống, y phục bị xối ướt dán lên người, lộ ra dáng người vạm vỡ cao lớn.
Tiêu Tụng cười nhạo một tiếng, bên môi tràn ra khói sương nhàn nhạt. Tiêu Việt Chi a Tiêu Việt Chi! Ngươi thật là quá không có tiền đồ! Mới bất quá chỉ là sờ soạng một chút...nhớ đến xúc cảm mềm mại ấm áp kia, cách lớp y phục đã phảng phất có thể cảm giác được da thịt non mềm như nước của nàng...ngọn lửa Tiêu Tụng vừa mới cố sức dập tắt lại ngo ngoe rục rịch ngoi lên.