Vừa dàn xếp xong, Vãn Lục liền lập tức lôi kéo Nhiễm Nhan hỏi: "Nương tử, nô tỳ tối hôm qua giống như bị Tiêu lang quân đánh hôn mê, hắn không có làm gì ngài đi?"
Hình như vì tối hôm qua sau khi Tiêu Tụng rời đi, ám vệ của hắn liền nghĩ biện pháp không dấu vết đóng lại cửa từ bên trong, nên Vãn Lục không xác định là mình nằm mơ hay là chuyện đã thật sự xảy ra, hay là nương tử vốn đã biết chuyện này.
Sáng sớm hôm nay liền vội vội vàng vàng khởi hành đi Lạc Dương, trước mặt Hình Nương Vãn Lục cũng không thể hỏi kỹ, đành phải kéo Nhiễm Nhan hỏi đông hỏi tây mấy câu như "Tối hôm qua ngủ ngon không?", "Có tỉnh hay không?", "Có nằm mơ hay không?", sau đó Nhiễm Nhan lại ngồi xe ngựa với Tề Lục nương, lại càng không tiện hỏi.
Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi nói tối hôm qua Tiêu Tụng tới?"
Vãn Lục nhìn vẻ mặt này của nàng, trong lòng chợt lạnh, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch đi vài phần, vội vàng nói: "Nương tử, hắn...hắn..."
Nếu Nhiễm Nhan thật sự thất thân lúc nàng đang trông coi, Vãn Lục thật sự chỉ còn nước đâm đầu chết để tạ tội.
Nhiễm Nhan không chú ý tới thần sắc của Vãn Lục, vì còn mãi nghĩ tới giấc mộng đêm qua, nàng ôm người ta cứng ngắc không chịu buông tay...còn có thanh âm khàn khàn ôn nhu của người kia, huyết khí của Nhiễm Nhan dâng lên, vừa tức Tiêu Tụng lén chui vào phòng ngủ của nàng, lại xấu hổ vì hành động của mình ở trong mộng. Nhiễm Nhan biết mình có tật xấu thích nói mớ, hơn nữa lúc nói mớ còn có thể cùng người khác nói chuyện phiếm, nếu vậy, những chuyện tối hôm qua nàng làm, theo những gì diễn ra, có phải cũng đã thực sự xảy ra?
Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan nhất thời nghẹn đến mức đỏ bừng mặt.
Vãn Lục thấy thế, sắc mặt càng tái, run giọng nói: "Nương tử, ngươi đã thất thân với hắn rồi?"
Nhiễm Nhan phục hồi lại tinh thần, thấy Vãn Lục sắp khóc, giải thích: "Không có, ta chỉ là buồn bực, không nghĩ tới Tiêu Tụng ngày thường trọng lễ tiết, thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện này."
Vãn Lục thở ra một hơi, đặt mông nằm liệt trên tịch, thả lỏng như vừa được sống lại sau đại nạn, "Không xảy ra việc gì là tốt rồi, Không xảy ra việc gì là tốt rồi, nếu không nô tỳ chết bao nhiêu lần cũng không rửa sạch tội của mình."
Nhiễm Nhan không nói tiếp, vì còn đang bí mật rối rắm, đến tột cùng là ôm hay là không ôm? Nàng thì khẳng định là đã ôm, bởi vì cảm giác ấm áp trong mộng quá chân thật, chẳng qua không nghĩ tới eo của Tiêu Tụng lại gầy như vậy. Cảm giác trong mộng vốn là mơ mơ hồ hồ, Nhiễm Nhan căn bản không biết thứ mình ôm là cánh tay hắn, nàng mơ thấy mình ôm lấy eo nam nhân kia, chỉ cảm thấy ôm vào trong ngực lại không quá chắc nịch, rất không giống vẻ đĩnh bạt cao lớn như thường ngày của hắn.
Biết là không xảy ra chuyện gì, trái tim vẫn luôn căng thẳng của Vãn Lục bình ổn xuống, cảm giác mới mẻ khi đến Lạc Dương bắt đầu dậy lên, vội khuyến khích Nhiễm Nhan ra ngoài đi dạo hoạt động một chút. Bất quá Nhiễm Nhan bị thương nặng mới khỏi, thể lực có chút vô dụng, ngồi xe ngựa cả buổi đã hơi mệt mỏi. Vãn Lục thấy thế liền không tiếp tục kích động nữa, đỡ nàng lên giường nằm.
Trong phòng nhỏ phía đông, Nhiễm Vân Sinh đang gặp mấy chưởng quầy của những hiệu buôn ở Lạc Dương, hỏi sơ qua vài chuyện sinh ý.
Mọi chuyện vừa nói xong, chưởng quầy đứng đầu nói: "Lang quân, có chuyện này không biết có nên nói hay không?"
"Liên chưởng quầy mời nói." Nhiễm Vân Sinh tâm tình hơi buồn bực, nhưng vẫn khách khí nói.
Vị Liên chưởng quầy đang nói chuyện này năm nay hơn 40 tuổi, là lão nhân của Nhiễm thị, cũng là tổng quản của các hiệu buôn của Nhiễm thị ở Lạc Dương.
Liên chưởng quầy biết Nhiễm Vân Sinh làm người hiền hòa, nên cũng không do dự, nói thẳng: "Gần đây quan phủ Lạc Dương đang bí mật tìm một người, còn đưa ra bức họa, mời chúng ta phối hợp tìm kiếm, ta cảm thấy người trong bức họa cực kỳ giống lang quân."
Người làm ăn thường ngày tiếp xúc với nhiều người nhất, thỉnh bọn họ hỗ trợ thì làm ít nhưng công to, có điều nếu là truy nã tội phạm thì đã sớm dán bố cáo, lần này vì cái gì sẽ bí mật tìm người? Huống hồ người trên bức họa này cùng thiếu đương gia của bọn họ lại giống nhau bốn năm phần, người của quan phủ cũng đặc biệt nhấn mạnh là phong thái của người này còn hơn cả trong bức họa, việc này thật sự kỳ quặc.
Mấy người còn lại liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng vậy."
Liên chưởng quầy lấy bức họa từ trong tay áo ra, đưa cho Nhiễm Vân Sinh.
Sắc mặt Nhiễm Vân Sinh trắng bệch, nhưng vẫn cố trấn định mở bức họa ra.
Người trong bức họa, trong sáng như xuân liễu dưới trăng, bộ dạng cực đẹp, có vài phần giống hắn, xuất sắc nhất chính là cặp mắt xinh đẹp và đôi môi duyên dáng kia, mà cố tình hai chỗ này lại giống Nhiễm Vân Sinh như đúc.
"Thật ra khá giống ta." Nhiễm Vân Sinh ổn định cảm xúc, nói với mấy vị chưởng quầy: "Ta một năm mới đến Lạc Dương một lần, lại không vi phạm pháp luật, nghĩ người quan phủ muốn tìm cũng không phải là ta, bất quá ta lần này vội vàng lên đường, dặn dò người phía dưới không được nói lung tung, miễn chọc phải thị phi, làm chậm trễ hành trình."
Lời Nhiễm Vân Sinh nói cũng đúng là những gì mà các chưởng quầy nghi hoặc, có mấy người trong bọn họ là nhìn Nhiễm Vân Sinh lớn lên, tất nhiên biết phẩm hạnh của hắn, chắc chắn sẽ không phạm pháp. Nếu chính chủ cũng không quá để ý, bọn họ chỉ cần dặn dò những người khác không được nhiều chuyện là được.
Các chưởng quầy đều rất bận, đương nhiên không có thời gian nói chuyện phiếm, cho nên bàn xong công việc liền lập tức rời đi.
Nhiễm Vân Sinh chống cự tiễn bọn họ đi, huyết sắc trên mặt cũng biến mất từng chút từng chút một, hắn đứng ở gần nội môn, gắt gao mím môi, suy nghĩ về sau phải làm sao bây giờ. Gió nhẹ thổi qua, sống lưng lạnh ngắt, Nhiễm Vân Sinh mới phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm trung y.
"Thập Lang." thanh âm Tề Ninh Quân từ phía sau truyền đến.
Nhiễm Vân Sinh hít sâu, đè xuống nỗi lòng, xoay người hơi gật đầu với Tề Ninh Quân, thanh âm vẫn ôn hòa, "Ngươi tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai có thuyền về Tô Châu. Là thương thuyền nhà ta, ta sẽ sai mấy hộ vệ đáng tin cậy hộ tống ngươi trở về"
"Được." Tề Ninh Quân đáp.
Tề Ninh Quân đồng ý quay về dễ dàng như thế, trong lòng Nhiễm Vân Sinh nhất thời nói không rõ là tư vị gì. Đối với Tề Ninh Quân, Nhiễm Vân Sinh trước kia vô cùng chán ghét, chỉ coi nàng giống như mấy phu nhân ở Trường An, thích dây dưa với vài mỹ lang quân, căn bản không có tình ý gì, nhưng bây giờ nàng lại không màng tất cả mà chạy đi tìm hắn. Đường xá xa xôi, một nương tử một mình đến đây, chắc là chịu không ít đau khổ.
"Vân Sinh..." Tề Ninh Quân bỗng nhiên gọi tên húy Nhiễm Vân Sinh, rồi nhanh chóng rũ mắt không dám nhìn phản ứng của hắn, thanh âm nhẹ mà nghiêm túc hỏi: "Ta có thể ôm ngươi một chút hay không?"
Gió thu lạnh lẽo, Nhiễm Vân Sinh nhíu mày đứng yên lặng, một lúc lâu cũng không có hành động gì.
"Có được không?" Tề Ninh Quân ngẩng đầu lên, trên mặt lại không có bao nhiêu ngượng ngùng, mà là chờ mong và cố chấp.
Nhiễm Vân Sinh chần chờ một chút, bước về phía trước vài bước, giang tay ôm nàng vào lòng, trong giây lát, thanh âm có chút căng chặt: "Được chưa?"
Không nghe câu trả lời của Tề Ninh Quân, Nhiễm Vân Sinh cho là nàng đã đồng ý, vừa mới buông tay, Tề Ninh Quân bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy cần cổ thon dài của hắn.
Nhiễm Vân Sinh còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị hai cánh môi mềm mại ấp áp kia phủ lên.
Một nụ hôn day dứt, nụ hôn đầu tiên của cả hai người. Trước khi Nhiễm Vân Sinh còn chưa làm ra hành động chán ghét nào, Tề Ninh Quân đã nhanh chóng rời ra. Nhiễm Vân Sinh đứng bất động, trong đầu trống rỗng, trong mắt lại thấy nụ cười đẹp như hoa dưới trăng của nàng, Tề Ninh Quân không biết, đây là thời khắc bình sinh đẹp nhất của nàng.
Chờ đến khi Nhiễm Vân Sinh có phản ứng, Tề Ninh Quân đã sớm rời đi. Hắn ngơ ngác mà xoa đôi môi còn tàn lưu mùi hương của mình, cảm xúc phức tạp, rõ ràng nhất là một loại phẫn nộ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng không phải là hành vi tội ác không thể tha thứ gì đó, cũng không thể vì thế mà đi tìm nàng hưng sư vấn tội, bởi vậy liền cố tình mà xem nhẹ bỏ qua.
Sau khi dùng xong cơm trưa, Nhiễm Nhan chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút, Nhiễm Vân Sinh bởi vì hai chuyện xảy ra hôm nay nên có chút tâm thần không yên, không muốn ra ngoài, liền phái sáu hộ vệ xuất sắc nhất đi theo bảo hộ.
Vừa mới ngồi trên xe ngựa, Vãn Lục liền mang vẻ mặt bát quái nói: "Nương tử, vừa lúc ngài mới nghỉ trưa, nô tỳ thấy Thập Lang ôm Tề Lục nương, Tề Lục nương còn hôn Thập Lang."
Nhiễm Nhan, Hình Nương và Ca Lam đều là bộ dáng không thể tin tưởng, Vãn Lục sốt ruột mà thọc thọc Huyễn Không: "Ngươi cũng thấy, ngươi nói đi."
"Ôm rồi, cũng hôn rồi." Huyễn Không lời ít mà ý nhiều, nói xong nghi hoặc nói: "Có cái gì không ổn sao?"
Vãn Lục nhìn Huyễn Không như nhìn quái vật, "Không ai nói cho ngươi nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Huyễn Không điểm điểm đầu nói: "Có, am chủ có nói người xuất gia nam nữ thụ thụ bất thân, có điều Nhiễm Thập Lang lại không phải người xuất gia." Nói xong nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Tề Lục nương cũng không phải."
Vãn Lục đỡ trán, cũng không cùng nàng ta tranh luận chuyện này nữa, lại lần nữa khôi phục nhiệt tình bát quái, "Các ngươi xem, ta không có nói xạo đi."
Mấy người đều có chút kinh ngạc, hai người kia mới buổi sáng còn tránh né nhau, vậy mà đến giữa trưa đã ôm lại còn hôn?
"Nương tử, ngươi nói xem Tề Lục nương sẽ thành phu nhân của Thập Lang sao?" Vãn Lục hỏi. Sau khi tiếp xúc với Tề Ninh Quân, Vãn Lục cảm thấy nàng ta cũng không đáng ghét như trong lời đồn, tuy rằng có đôi khi hơi lạnh lùng, nhưng đối đãi người khác vô cùng hữu lễ. Chỉ là nếu làm phu nhân của Nhiễm Vân Sinh, Vãn Lục vẫn cảm thấy bất công thay cho Nhiễm Vân Sinh. Tề Lục nương xinh đẹp, cũng tri thư đạt lý, rất có tài danh ở Giang Nam, nhưng tại sao lại có cảm giác này? Vãn Lục cũng không thể nghĩ ra.
"Không biết." Nhiễm Nhan đúng sự thật trả lời.
Hình Nương nhíu mày nói: "Nghe nói Tề Lục nương là đào hôn rồi chạy đến đây, Thập Lang là người thông thấu, chuyện này hẳn là sẽ không dây dưa mà đối tốt với nàng, rồi làm ra chuyện gì đánh vào thể diện của hai nhà."
Đây không chỉ là vấn đề hai người có tình hay không, không cần nghĩ cũng biết, Tề gia khẳng định là muốn leo lên môn phiệt đại tộc, nên mới bằng lòng đem Tề Lục nương gả đi, nếu Nhiễm Vân Sinh thật sự tiếp nhận Tề Lục nương, là tổn thương thể diện của cả ba nhà. Chọc giận Tề gia không đáng sợ, nhưng nhà chồng tương lai của Tề Lục nương là nhà ai còn không biết, vạn nhất nhổ phải râu lão hổ thì không phải chuyện đùa.
Nhiễm Nhan đương nhiên biết những quan hệ lợi hại trong đó, nên cũng có chút lo lắng. Bởi vậy chỉ đi dạo loanh quanh trên đường phố Lạc Dương chừng một canh giờ, rồi vội vàng quay về. Về tới nơi ở, nghe được Nhiễm Vân Sinh đã ra bến tàu an bài thương thuyền, nghe nói là thuyền về Tô Châu để thu mua trà xuân sang năm, Nhiễm Nhan mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngoại trừ đám người Hình Nương, người thân cận nhất với Nhiễm Nhan ở đây là Nhiễm Vân Sinh, nếu hắn động tâm với Tề Lục nương, đây tất nhiên là một đoạn tình đau khổ, nàng không muốn thấy hắn lâm vào hoang mang hay thống khổ.
Nhẹ nhõm rồi, Nhiễm Nhan liền nghe Hình Nương lải nhải vài chuyện vụn vặt. Mới nói chưa được vài câu, bên ngoài liền truyền đến thanh âm Huyễn Không gào khóc.
Nhiễm Nhan hỏi: "Làm sao vậy?"
Ca Lam trên giấy viết xuống: Tang tiên sinh đi rồi.
"Tang Thần đi rồi?" Nhiễm Nhan nhíu mày, hắn biết rõ Huyễn Không ỷ lại hắn như vậy, sao có thể không nói tiếng nào mà đi là đi?
Hình Nương thấy thế, vội vàng thay hắn giải thích: "Chạng vạng hôm qua Lưu y sịnh bị hai đại hán trói đi, nghe nói là chọc giận Tiêu Thị lang, nên đem hắn đưa về Tiêu thị bổn gia để hầu hạ lão phu nhân, Tang tiên sinh có giao tình với Lưu y sinh, nói không chừng là đi tiễn hắn một đoạn, rất mau sẽ về."
"Ta đi xem nàng." Nhiễm Nhan không cảm thấy Tang Thần và Lưu Thanh Tùng giao hảo đến trình độ sẽ đưa tiễn nhau ngàn dặm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta có lẽ là có ẩn tình gì khác, nên cũng không quá để ý.
Lời editor: bắt đầu thấy nhớ Tô Tô rồi (T.T)