Nhiễm Vân Sinh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một câu, "A Nhan vui vẻ là được."
Chính hắn cũng chờ đợi sẽ có một ngày có thể cưới được một nữ tử tâm ý tương thông, nên sao có thể cưỡng cầu Nhiễm Nhan nhất định phải gả cho Tang Thần?
"Thập ca!" trong lòng Nhiễm Nhan ấm áp, những lời này của Nhiễm Vân Sinh nghe thì đơn giản, chỉ là ở Đại Đường, cũng sợ chỉ có hắn mới có thể sủng nịch dung túng nàng như thế.
"Nha đầu ngốc." Nhiễm Vân Sinh nhẹ nhàng xoa đầu Nhiễm Nhan, mềm giọng nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, trưa ngày mai xuất phát."
"Không phải còn chưa phá xong án sao?" Nhiễm Nhan hỏi.
Nhiễm Vân Sinh cười nói: "Người chết vốn là một nha sai, thân phận không cao, nghĩ chắc cũng dễ châm chước."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, đứng dậy đưa Nhiễm Vân Sinh ra ngoài.
Năm Trinh Quán dưới sự cai trị của Thái Tông, quan trường tuy tương đối rõ ràng, nhưng làm gì có triều đại nào mà thiếu những quan viên muốn ăn tiền. Hàng hóa của Nhiễm Bình Dụ cần nhanh chóng đưa về Trường An, không thể chậm trễ, Nhiễm Nhan cũng không phải người không rành chuyện đối nhân xử thế.
Huống chi, Nhiễm Nhan cho rằng, vụ án hôm nay, hung thủ mặc dù không phải người địa phương cũng nhất định đã ở bản địa một đoạn thời gian rất dài. Bởi vì tình hình thi thể đã nói rõ toàn bộ, thứ nhất, nhiệt độ thi thể quá thấp, có vài chỗ tuyết còn chưa hoàn toàn tan hết, thời gian thi thể được dời khỏi chỗ đông lạnh có khả năng không vượt qua ba canh giờ.Thứ hai, thi thể ngay từ đầu sắc mặt đã héo vàng, sau khi ở chỗ đám người tụ tập trong tửu lầu một khoảng thời gian mới chậm rãi xuất hiện sắc phù dung, điều này chứng tỏ hung thủ trước đó vẫn chưa tiến hành sưởi nóng thi thể, tăng mạnh nhiệt độ để rã đông, hơn nữa, thời gian thi thể bị dời đến dưới thang lầu không lâu, nếu không đã sớm xuất hiện sắc phù dung. Thứ ba, hung thủ tạo ra một vũng máu lớn, Nhiễm Nhan cảm thấy có khả năng không phải là để giả thành trạng thái bị đập chết, mà chủ yếu là muốn che giấu dấu vết nước đá bị tan ra hoặc sương trắng trên thi thể.
Có thể trước đó đem cầu thang cưa đứt, lại nhắm chuẩn thời gian đem thi thể dời đến bên dưới cầu thang, còn có thể tìm được lượng lớn máu tươi của động vật, nếu nói là chuyện do khách trọ trong quán làm, Nhiễm Nhan thấy rất khó tin tưởng.
Mà một cái thị trấn nhỏ như vậy, chắc cũng không có nhiều hầm băng lắm.
Nhiễm Nhan cảm thấy, hung thủ vì che dấu mà ngược lại để lộ rất nhiều sơ hở, từ góc độ tâm lý học tội phạm xem xét, đây là loại tâm lý ngụy trang, sau khi giết người, mới cố gắng bố trí hiện trường giả.
Có lẽ là nửa tháng này quá mệt mỏi, Nhiễm Nhan nghĩ một lúc, bất giác mà ngủ thiếp đi.
Ánh trăng sáng vằng vặt ngoài cửa sổ dần dần bị mây đen che đi, thị trấn bắt đầu chìm trong bóng tối, đường phố trong trấn có trồng mấy cây táo, gió đêm thổi qua, cuốn lên đám lá rụng đầy đất, rồi bay rào rạt trên đường phố lát đá phiến, tiếng sói tru văng vẳng nơi xa, làm đêm tối âm u tăng thêm vẻ đáng sợ.
Cách bến tàu không xa trong một con hẻm tối, một tên khất cái quần áo tả tơi quấn trên người tấm áo bông cũ nát, không ngừng thò đầu ra nhìn xung quanh, phảng phất như đang chờ ai đó, gương mặt khô gầy bị đầu tóc bù xù che đi một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết thương đáng sợ ở mắt trái của hắn, hốc mắt trống trơn, tối om, so với bóng đêm còn làm cho người ta thấy sợ hãi hơn.
Khoảng sau hai khắc, một nam nhân trung niên mặt trắng mặc cẩm y vội vàng đi tới, vừa thấy tên khất cái, lập tức đẩy hắn vào trong ngõ nhỏ, vào đến bên trong mới hạ giọng nói: "Trong cửa hàng của ta đã xảy ra chuyện, quan phủ canh giữ kín mít, ngươi lúc này còn kêu ta ra đây làm cái gì?"
Khất cái kia nhếch miệng cười, đôi môi hơi mỏng cong thành một độ cung xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng bóc, trong bóng tối nhìn có chút âm trầm, thêm khuôn mặt đáng sợ của hắn, thì nhìn càng giống lệ quỷ, có điều thanh âm lại nho nhã ngoài dự đoán, "Ta bây giờ không gọi ngươi ra, sợ về sau không còn cơ hội, Trạch Tam, đừng cho là ta không biết Trương Huyễn là do ngươi giết."
Sắc mặt Trạch Tam lạnh lùng, "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta sao có thể giết người trong chính quán của mình, đừng có nói chuyện không đâu nữa, có chuyện gì thì mau nói đi."
"Một trăm quán." Khất cái dựng thẳng một ngón tay lên, thấy sắc mặt Trạch Tam đột nhiên thay đổi, nói tiếp: "Ta mặc kệ các ngươi dở trò đen ăn đen, năm đó ta bị bức móc một mắt để thề độc, thành người không ra người quỷ không ra quỷ, cả khoa cử cũng không thể tham gia, hiện giờ thành một tên phế nhân, các ngươi mấy năm nay trải qua cũng coi như không tồi, nhưng ngươi giết Trương Huyễn, ta sau này sẽ bị hụt một phần tiền, ngươi không phải là nên thay thế hắn tiếp viện cho ta sao?"
Trạch Tam bỗng giơ tay bóp chặt cổ tên khất cái, âm ngoan nói: "Lưu Thập Tam, lòng người không đủ rắn nuốt voi, ngươi nếu không biết cái gì là một vừa hai phải, ta đành phải tự mình nói cho ngươi biết."
Tay Trạch Tam vừa mới dùng sức, lại cảm thấy đau ở dưới bụng, cúi đầu xuống liền nhìn thấy một thanh đoản kiếm phiếm hàn quang chống vào bụng hắn.
Trên khuôn mặt vì bị thiếu Oxy mà đỏ lên của tên khất cái nở ra một nụ cười, gian nan nói: "Còn không buông tay, để xem là ngươi chết trước hay là ta chết trước?"
Sức lực trên tay Trạch Tam khẽ buông lỏng, chợt nhớ ra Lưu Thập Tam còn trông cậy vào tiền của hắn, chắc là sẽ không hạ sát thủ, lúc này mới thu tay lại.
"Khụ khụ..." Lưu Thập Tam dựa vào tường ho hai cái, vẫn cười nói: "Ngươi cho rằng ta vẫn còn là tên thư sinh Châu học tay trói gà không chặt của mười mấy năm trước kia sao? Đám các ngươi toàn là kẻ điên, ta sao có thể không nghĩ ra cách tự bảo vệ mình? Nếu không muốn cứ như vậy, thì ngoan ngoãn mà đem 100 quán giao ra đây, ta từ đây về sau sẽ không quay lại Đông Đô, nếu không, dù phải đồng quy vu tận, ta cũng phải kiếm mấy cái đệm lưng."
Khựng lại một lúc, Trạch Tam hỏi: "Thật sao?"
"Lưu Vấn ta là đọc sách thánh hiền mà lớn lên, đương nhiên sẽ không vọng ngôn." Con mắt còn lại của Lưu Thập Tam bị sự tối tăm của con bên kia làm nổi bật lên, có vẻ sáng dị thường, quỷ dị mà kiên định.
"Được." Trạch Tam lập tức đáp ứng, còn hung hăng nói: "Nếu ngươi nuốt lời, ngươi cũng nói rồi đó, chúng ta đều là những kẻ điên."
Trạch Tam biết hắn chỉ cần một trăm quán, bởi vì hắn khẳng định sẽ còn đi đòi thêm từ bốn người khác, tổng cộng cũng thành 500 quán, là một số tiền không nhỏ.
Lưu Thập Tam cũng minh bạch đạo lý "Chó gấp sẽ nhảy tường", số tiền hắn đòi này, không nhiều cũng không ít, đúng là Trạch Tam dư sức lo được.
"Ta bây giờ không cầm nhiều tiền như vậy, chạng vạng ngày mai ta đem tiền đặt ở chỗ cũ, chính ngươi tự đi lấy." Trạch Tam cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Lưu Thập Tam hơi mỉm cười, "Một lời đã định."
Hiệp nghị đã thành, Trạch Tam hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời khỏi hẻm tối.
Gió đêm gào thét càng dữ dội hơn, chỉ chốc lát sau trên không trung bắt đầu có mưa đá, thưa thớt mà nện trên nóc nhà, phát ra thanh âm nhẹ nhàng, không lâu sau liền dần dần hòa tan.
Rạng sáng ngày hôm sau, mưa đá chuyển thành mưa thường, toàn bộ từ trấn nhỏ đến bến tàu, đường phố nhà ở đều bị bao trong sương mù, mưa dần dần lớn hơn, sương mù cũng càng thêm dày đặc, lại rất giống mưa bụi ở Giang Nam.
Trời mới tờ mờ sáng, một tiếng kêu sợ hãi bén nhọn đột nhiên cắt đứt giấc mộng của mọi người.
Ước chừng qua thời gian non nửa chén trà nhỏ, có người lục tục mở cửa viện, bung dù giấy dầu mà hoảng hốt chạy ra.
Nhiễm Nhan quấn chăn run lẩy bẩy, phương bắc ở cổ đại lạnh hơn ngàn năm sau đến mấy lần, thân thể đơn bạc này của nàng nếu không luyện tập theo phương pháp hít thở Tô Phục đưa cho, chỉ sợ còn chưa đến Trường An đã bị đông chết.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Nhiễm Nhan nghe thấy có tiếng bước chân, liền hỏi.
Vãn Lục mang theo một thân hơi nước đi vào, vốn tay chân nhẹ nhàng, nghe thấy Nhiễm Nhan đã tỉnh, lập tức thả lỏng lên tiếng, "Nương tử, cái trấn Tụ Thủy này thật sự tà hồ, hôm qua vừa mới chết một người, hôm nay không ngờ lại chết thêm một người, nô tỳ mới vừa nghe Thập Lang nói mưa to khó đi, chúng ta chỉ sợ còn phải đợi mưa tạnh mới có thể đi."
Còn chưa kịp chờ Nhiễm Nhan hỏi cái gì, liền tiếp tục lẩm bẩm: "Đây còn muốn mưa tới khi nào nữa, nếu mưa nửa tháng chẳng lẽ chúng ta phải ở lại chỗ này nửa tháng?"
Nhiễm Nhan bật cười nói: "Mưa ở phương bắc không giống như phía nam, sao có thể kéo tới nửa tháng? Nhiều nhất là ba ngày thôi. Người chết kia, ngươi có đi nhìn thử không?"
"Nô tỳ không đi, chỉ là nghe người ta nói." Vãn Lục vén mành lên tiến vào, Nhiễm Nhan ở trong chăn trở mình, liếc mắt qua liền nhìn thấy Vãn Lục bọc như một cái bánh chưng, bước gian nan mà đi vào, miệng thở ra sương mù, không ngừng xoa xoa mấy ngón tay hồng lên vì lạnh.
"Phương bắc này cũng thật là lạnh, chỗ nào cũng khô queo." Vãn Lục mang hai mắt sũng nước quỳ ngồi trước giường Nhiễm Nhan, đem mặt đưa qua, "Ngài xem, mặt nô tỳ đều bị lột mấy lớp da."
Nhiễm Nhan nói: "Lúc trước còn ở Ảnh Mai am không phải ta có chế cao mỡ trăn sao? Ngươi bôi nó lên, uống nước ấm nhiều một chút."
"Nô tỳ không muốn uống nước." Vãn Lục lập tức cự tuyệt kiến nghị.
Nhiễm Nhan nhìn biểu tình khó xử của nàng, liền đoán được, khẳng định là cảm thấy cởi quần quá lạnh, không khỏi bật cười.
Vãn Lục quay mặt đi, "Nhìn nương tử vui vẻ như vậy, nô tỳ coi như kể chuyện cười cũng được."
"Thập Thất Nương có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?" Thanh âm một nữ tử trẻ tuổi ngoài cửa truyền vào.
Vãn Lục ra ngoài nhìn, mới thấy là Nhĩ Đông thị tỳ bên người của Nhiễm Vân Sinh, cúi người nói: "Nhĩ Đông tỷ tỷ."
"Mau mau đứng lên, ta không thể nhận lễ của ngươi." Nhĩ Đông vội vàng duỗi tay đỡ nhẹ Vãn Lục, thuận tay đem hai cái tay nải đang đeo ở khuỷu tay giao cho nàng, "Đây là áo bông cho Thập Thất Nương và các ngươi, đêm qua mưa, trời đột nhiên trở lạnh, nghĩ đến các ngươi vừa đến phương bắc có lẽ là chưa thể thích ứng, ta cùng Thiển Tuyết mới suốt đêm may gấp một bộ, đồ cho ngươi và Ca Lam thì là y phục của ta và Thiển Tuyết, muội muội đừng ghét bỏ."
"Tỷ tỷ cẩn thận như thế, sao có thể ghét bỏ được." Vãn Lục cười nói.
Nhiễm Nhan ở trong phòng nghe bên ngoài nói chuyện, lên tiếng: "Nhĩ Đông tới à? Vào đi."
Dọc đường đi lần này, Nhiễm Nhan không ít lần được Nhĩ Đông và Thiển Tuyết chiếu cố, hai người từ nhỏ đã đi theo Nhiễm Vân Sinh, tính tình đều rất tốt, hiền thục đoan trang, không kém so với nương tử bình thường.
Vãn Lục vén mành lên thỉnh Nhĩ Đông tiến vào, Nhĩ Đông khom người hành lễ, "Gặp qua Thập Thất Nương."
"Cũng đừng xa lạ như vậy, ngồi đi." Nhiễm Nhan ngồi dậy nửa dựa vào mép giường.
Vãn Lục đem tay nải cất đi, cười nói: "Đúng vậy, Nhĩ Đông tỷ tỷ đừng thấy nương tử nhà ta ngày thường không yêu cười, trên thực tế là người mặt lạnh tâm nóng, nhất là không câu nệ mấy tiểu tiết gì đó đâu."
Nhiễm Nhan cũng không tiếp lời, ngược lại chỉ hỏi Nhĩ Đông: "Có biết sáng nay phát sinh chuyện gì không?"
Nhĩ Đông thở dài nói: "Cũng không có đại sự gì, chỉ là một tên khất cái chết ở đầu hẻm, nghe nói người nọ trước kia từng là học sinh của Châu học, tư chất xuất chúng, nhưng vì dung mạo bị hủy, vẻ ngoài trở nên đáng sợ mà không có ai tiến cử, sau đó nhân sinh thất bại, mới ra ngoài ăn xin. Nô tỳ cảm thấy có thể là bị lạnh quá mà chết."
"Đúng là đáng tiếc cho một nhân tài tốt đẹp." Vãn Lục tiếc hận nói.
"Là ai phát hiện thi thể của hắn?" Nhiễm Nhan nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn có một loại dự cảm, cảm thấy hai mạng người không có khả năng lần lượt chết đi một cách trùng hợp như vậy.
Nhĩ Đông dừng một chút mới nói: "Nghe nói là một tú nương."
"Tú nương?" Nhiễm Nhan khó hiểu hỏi: "Ngày mưa như vậy, trời đất mờ mịt, tú nương sao lại đi ngang qua đó?"