Câu cuối cùng của Nhiễm Nhan, ngữ khí thong thả mà âm trầm, Lưu Thanh Tùng cười gượng nói: "Đúng vậy! Đúng vậy!"
Tần bộ đầu trầm ngâm một chút, hỏi: "Vết thương sau đầu của hắn, là sau khi chết bị đánh mà thành?"
"Có tóc che phủ, tạm thời không thể phán đoán. Nhưng trên người hắn đã xuất hiện thi đốm, chứng tỏ máu đã lắng đọng lại, nói cách khác mặc dù còn có thể chảy máu, máu chảy ra cũng khẳng định không thể có màu đỏ tươi, lại còn có số lượng nhiều như vậy." Nhiễm Nhan đúng sự thật đáp.
Có người nghi vấn nói: "Chỉ là mấy ngày này trời cũng không đến mức lạnh chết người a!"
Lưu Thanh Tùng vì để Nhiễm Nhan tiết bớt hỏa khí, vội vàng giành trả lời: "Nhà giàu có không phải có hầm băng sao? Có mấy tửu lâu khách điếm cũng có hầm băng, ai nói nhất định phải là trời lạnh mới có thể làm người bị đông lạnh đến chết?"
"Người tới" Tần bộ đầu hét lớn một tiếng.
Có một nha sai bước nhanh tới, chắp tay nói: "Có"
"Đem mấy...ách...kết quả nghiệm thi bọn họ vừa nói đi tìm giấy bút ghi xuống." Tần bộ đầu phân phó.
Nha dịch kia hơi khó xử một chút, chồm sát vào hắn hạ giọng nói: "Đầu nhi, bọn chúng ta đều không biết được mấy chữ a."
"Để tại hạ tới làm đi." Trong đám người có một lang quân trẻ tuổi có bộ dáng sĩ tử bước ra trước vài bước nói.
Tần bộ đầu đánh giá hắn một cái, chắp tay nói: "Làm phiền."
Chưởng quầy lập tức phân phó người chuẩn bị giấy bút, lang quân trẻ tuổi này quỳ ngồi trước kỷ múa bút thành văn, đem những gì mình vừa nghe được viết xuống không sót một chữ.
"Vị nương tử này, người chết sắc mặt ửng đỏ, chẳng lẽ không phải say rượu sao?" Tần bộ đầu vẫn có chút nghi hoặc, người bình thường sau khi chết không phải đều có sắc mặt xanh trắng đáng sợ sao? Còn có thể phiếm hồng?
Mọi người đều nghe Nhiễm Nhan giảng giải chuyện nghiệm thi nghe đến ngon lành, nhất thời cũng đều quên mất nàng chỉ là một nương tử trẻ tuổi, nên cũng sôi nổi phụ họa theo hỏi.
"Sao có thể là say rượu được? Thứ nhất, trên người hắn căn bản không có mùi rượu, thứ hai, mặt người này không phải đỏ ửng, mà là thi đốm trên thi thể bị đông chết." Nhiễm Nhan cũng không thèm để ý vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người, tiếp tục nói: "Loại thi đốm này gọi là sắc phù dung."
Lang quân trẻ tuổi đang ghi chú quá trình nghiệm thi, không khỏi ngưng bút, khó hiểu nói: "Sắc phù dung? Tình trạng đáng sợ như thế, vì sao lại có cái tên lịch sự tao nhã tú lệ như vậy?"
Nhiễm Nhan không nhanh không chậm giải thích: "Màu sắc của túy phù dung không cố định, buổi sáng sớm khi hoa nở có màu trắng tinh, sau đó dần dần chuyển thành hồng phấn, sau giờ ngọ hoặc lúc chạng vạng héo tàn lại thành đỏ thẫm, bởi vậy nên mới được gọi là 'tam túy phù dung'. Người bị đông chết lúc bắt đầu, sắc mặt héo vàng, đợi đến lúc hấp thu nhiệt độ, hai má hồng lên, mặt như phù dung, cái này cùng tam túy phù dung không phải giống nhau sao?"
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là còn có tên gọi.
Lưu Thanh Tùng lắng nghe thập phần nghiêm túc, hắn trước kia là trung y, chỉ biết một chút pháp y học thường thức, sau này mới ở Đại Đường học nghiệm thi, bởi vì hắn hiểu được kết cấu giải phẫu cơ thể người, cho nên kỹ thuật nghiệm thi của hắn ở Đại Đường cũng coi như số một, nhưng là kém xa so với Nhiễm Nhan một pháp y kinh nghiệm đã giải phẫu qua cả ngàn thi thể.
Học nghiệm thi, cũng là bị Tiêu Tụng bức bách, Lưu Thanh Tùng đối với công việc nghiệm thi gì đó cũng không cảm thấy quá hứng thú, thậm chí có chút chán ghét, nhưng hiện tại nghe thấy Nhiễm Nhan giảng giải những cái này, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình có chút hứng thú.
Nội đường lặng im thật lâu, trong chốc lát liền có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Dù sao cổ nhân cũng sợ quỷ thần, đối đãi người chết là kính nhi viễn chi, đối với người có hiểu biết về thi thể, kính nể thì kính nể, nhưng cũng không thể nào thích.
Tần bộ đầu cũng có chút phản ứng, "Nương tử là..."
"Ta cũng là một y sinh, chẳng qua là nhìn người bệnh, người chết nhiều, đối với con người tự nhiên có hiểu biết." Nhiễm Nhan cảm thấy chiêu dùng Lưu Thanh Tùng kia rất tốt, liền áp dụng luôn tại chỗ, thuận tiện bỏ đá xuống giếng, để báo thù chuyện Lưu Thanh Tùng bất nhân, "Lưu y sinh là không nhìn ra, hay là cố ý làm bộ?"
Mặc kệ là loại nào, cũng đủ mọi người khinh bỉ.
Lưu Thanh Tùng lập tức giở trò ôm đùi, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là không nhìn ra, bằng không sao có thể nhọc sư phụ ngài ra tay."
Nhiễm Nhan cảm thấy mình đã đánh giá thấp da mặt của Lưu Thanh Tùng, đây sao gọi là da mặt a! Có thể trực tiếp cạnh tranh với tường thành.
Lưu Thanh Tùng nói chuyện mơ hồ như vậy, mọi người hơn phân nửa chỉ kinh ngạc cảm thán Nhiễm Nhan tuổi còn trẻ, mà y thuật đã cao siêu cùng tri thức uyên bác.
Nhiễm Bình Dụ lại có chút ngơ ngẩn mà nhìn Nhiễm Nhan, tẩu phu nhân xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị trong trí nhớ kia, cũng mang khí độ phi phàm như vậy, vô luận là gặp chuyện lớn cỡ nào, nàng vĩnh viễn đều nhàn nhã đoan trang, hiện tại Nhiễm Nhan tuy rằng trong ánh mắt còn thiếu vài phần linh động, nhưng phần khí phái này quả nhiên là cực kỳ giống mẫu thân nàng.
"Thật không hổ là huyết mạch Trịnh thị a." Nhiễm Bình Dụ lẩm bẩm nói.
Nhiễm Bình Dụ và Nhiễm Văn là huynh đệ cùng cha, thân phận so với Nhiễm Văn thấp hơn không chỉ một hai bậc. Nhưng thành thật mà nói, từ nhỏ đến lớn, Nhiễm Bình Dụ thật đúng là không coi vị huynh trưởng này ra gì. Chưa nói đến cách xử sự hay đức hạnh, chỉ là khí chất và ánh mắt nhìn người của hắn kia, đều làm người khác không dám khen tặng.
Nhiễm Vận cũng quên mất sợ hãi ban đầu, ánh mắt nhìn Nhiễm Nhan lại có chút bất đồng, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Nhiễm Thập Thất làm nàng luôn cảm thấy yếu đuối, đáng khinh nhất trước kia, cư nhiên hôm nay cứu nàng khỏi nguy nan. Lại nhớ đến mấy ngày trước Nhiễm Nhan đem mấy khối ngọc thạch kia sảng khoái mà giao cho nàng, Nhiễm Vận trong lòng đã bắt đầu thích Thập Thất tỷ này.
Tần bộ đầu làm chủ cho phép những khách nhân vào khách điếm trong vòng 2 canh giờ rời đi, những người còn lại thì chờ trong phòng mình. Hắn lệnh người đem kết quả nghiệm thi của Nhiễm Nhan đưa đến phủ nha, để huyện úy xem qua xong thì quyết định, còn mình thì dẫn sai nha đi từng phòng mà sưu tầm lời chứng, vật chứng.
"A Nhan thật là làm cho Tam thúc phải lau mắt mà nhìn." Nhiễm Bình Dụ thở dài.
Nhiễm Nhan nhìn ra hắn tuy than thở, trong mắt lại chỉ có vui mừng và vui mừng, nên cũng không nói gì.
Nhiễm Bình Dụ vuốt râu nói: "A Nhan tài sắc như thế, rất xứng đôi Thôi thị Lục phòng."
"Tam thúc nói đùa." Nhiễm Nhan không xem thường bản thân mình, nhưng cũng chưa bao giờ tự đề mình quá cao. Về hôn nhân, chỉ có hợp hay không hợp, không có chuyện xứng hay không xứng.
Mọi người nói chuyện một lát xong, Lưu Thanh Tùng còn da mặt dày mà muốn bái sư học nghệ, cuối cùng Nhiễm Nhan bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận học hỏi lẫn nhau, nàng dạy hắn nghiệm thi, hắn dạy nàng trung y, Lưu Thanh Tùng mới cảm thấy mỹ mãn mà quay về phòng hắn.
Sau khi dùng xong cơm trưa, Nhiễm Nhan bắt đầu luyện tiêu.
Lúc chạng vạng, hàng hóa trên thuyền không sai biệt lắm đã được chuyển toàn bộ lênxe ngựa, Nhiễm Vân Sinh mới trở về nghỉ ngơi. Rửa mặt xong, nơi thứ nhất tới làphòng Nhiễm Nhan.
Nhiễm Vân Sinh dừng chân ở cửa lắng nghe trong chốc lát, chờ tiếng tiêu ngừng mớigõ cửa bước vào.
"A Nhan đã thổi được cũng rất không tồi." Nhiễm Vân Sinh nói.
Nhiễm Nhan buông tiêu, cười nhẹ nói: "Thật ra có thể tấu thành bài."
Chỉ là tư thế còn chưa đủ tự nhiên, Nhiễm Nhan cảm thấy cần phải tìm chút chuyệnlàm cho mớ thần kinh từ trước tới nay vẫn luôn căng cứng thả lỏng một chút mớiđược.
"Đây là..." Nhiễm Vân Sinh thấy quyển sách nhỏ viết khúc phổ trên bàn, mỗi một chỗchuyển âm, lên xuống đều được đánh dấu rất rõ ràng, chữ viết hữu lực hồn hậu, khíthế như muốn xuyên qua giấy, hiển nhiên là bút tích của nam nhân.
"Là Tiêu lang quân cho ta." Nhiễm Nhan một chút cũng không giấu diếm.
Nhiễm Vân Sinh ngẩn ra một chút, khúc phổ kia rõ ràng là dụng tâm viết ra, búttích vẫn còn mới, "Ngươi cùng Tiêu lang quân còn lén lui tới?"
Động tác Nhiễm Nhan rót nước cho hắn hơi khựng lại, "Hành vi của chúng ta quangminh lỗi lạc, sao lại nói là lén?"