"Chuyện này thì nô tỳ cũng không biết." Nhĩ Đông cũng chỉ là mới vừa rồi lúc đi ngang qua mới hỏi thăm một chút, biết cũng hữu hạn. Thấy Nhiễm Nhan có vẻ đặc biệt hứng thú với chuyện này, liền khuyên nhủ: "Mưa này ước chừng chưa đến buổi trưa là tạnh rồi, đêm qua mưa cũng không lớn, đến sáng nay mưa một lúc rồi mà cũng chỉ hơi ướt đất, chờ trời sáng thêm một chút là có thể đi, những chuyện này a, đều không có quan hệ với chúng ta, nương tử cũng không nên lo lắng, chỉ mệt bản thân mình."
Nhiễm Nhan cũng cảm thấy Nhĩ Đông nói có lý, nhưng nàng đang rất nhàm chán, liền đổi đề tài, "Nhĩ Đông là người U Châu đi?"
"Sao nương tử biết?" Nhĩ Đông kinh ngạc hỏi lại, nàng nói chính là tiếng phổ thông a.
U Châu cũng chính là cùng một vùng với Bắc Kinh kia, tuy rằng cổ kim khác biệt, rất nhiều chất giọng cũng không giống nhau, nhưng vẫn có thể nghe ra được vài âm tiết.
"Đoán." Nhiễm Nhan cười nói.
Mắt Nhĩ Đông cong lên như trăng non, khóe môi nở ra cái lúm đồng tiền, "Thập Thất Nương thật là thần, bất quá tiếng phổ thông của nương tử nói rất tốt, một chút cũng nghe không ra giọng Giang Nam."
Tiếng phổ thông ở Đường Triều cũng không phải là tiếng phổ thông ở hiện đại, may mà nguyên chủ biết nói, nếu không Nhiễm Nhan chỉ sợ lại phải phí chút sức lực.
Nhĩ Đông sao có thể không biết Nhiễm Nhan khơi mào đề tài này là vì cái gì, nên cũng không để người khác thất vọng, "Nô tỳ cùng Thiển Tuyết đều là người U Châu, lang quân làm sinh ý ở U Châu, mua chúng ta cho Thập Lang làm nha đầu bên người. Lúc ấy ta là bị bán ở kỹ quán, tú bà của kỹ quán nói mười ba tuổi thì phải tiếp khách, ta mỗi ngày đều trôi qua trong nơm nớp lo sợ, đếm từng ngày, nếu tròn mười ba tuổi mà vẫn chạy không thoát, liền dùng dây thừng treo cổ là xong, nô tỳ rất may mắn, mới bị mua vào không đến nửa năm, vừa lúc gặp lang quân được người ta thỉnh đến kỹ quán uống rượu, thấy nô tỳ hợp mắt, liền mua nô tỳ."
Lúc ấy Nhĩ Đông còn tưởng rằng mình phải làm thông phòng cho Nhiễm Bình Dụ, trong lòng tuy có chút không muốn, lại cảm thấy so với ở kỹ quán thì tốt hơn ngàn vạn lần, với lại Nhiễm Bình Dụ làm người không tồi, nên cũng ôm lòng cảm kích mà thành thành thật thật đi theo tới Trường An, nhưng không nghĩ tới, Nhiễm Bình Dụ đem nàng cùng với Thiển Tuyết cũng được mua lúc đó đưa đến trước mặt một thiếu niên có vẻ ngoài như thiên nhân.
Trong nháy mắt kia, Nhĩ Đông cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên tươi đẹp, thiếu niên lang nhất tần nhất tiếu, giống như mộng ảo, làm nàng sau một khoảng thời gian rất dài vẫn cảm thấy mình như đang nằm trong cơn mơ hão huyền.
Hàn huyên một hồi lâu, Ca Lam tiến vào, dùng tay dò hỏi Nhiễm Nhan muốn dùng bữa hay không.
Không đợi Nhiễm Nhan trả lời, Nhĩ Đông liền thức thời mà cáo từ, Nhiễm Nhan cũng không giữ nàng lại.
Ca Lam cùng Vãn Lục liền hầu hạ Nhiễm Nhan rời giường.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, Nhiễm Nhan dùng đồ ăn cho cả sáng và trưa, không lâu sau, mưa quả nhiên tạnh.
Đến lúc chạng vạng, cửa khách điếm bỗng nhiên có thêm rất nhiều nha dịch, một chiếc xe ngựa một đường chạy băng băng, ngừng vội ở cửa, một lão nhân râu tóc hoa râm mặc một bộ quan phục viên lãnh màu xanh từ trên xe bước xuống, đỡ đỡ khăn đội đầu, chỉnh chỉnh quan phục, rồi sau đó bước vội vàng vào trong khách điếm.
Lão nhân dưới sự dẫn dắt của nha dịch, đi thẳng đến cửa phòng của Lưu Thanh Tùng. Đứng trước cửa chỉnh lại quan phục lần nữa, xác nhận không có chỗ nào thất lễ, mới giơ tay gõ cửa.
"Lưu y sinh, hạ quan Tống Giác huyện úy huyện Tụ Thuỷ, đến bái phỏng." Thanh âm của lão nhân vẫn còn vô cùng rõ ràng, có vẻ rất có tinh thần.
Bên trong một lúc lâu sau vẫn không có ai lên tiếng đáp lại, Tống Giác lại giơ tay gõ cửa lần nữa, "Lưu y sinh, hạ quan..."
Còn chưa nói xong, cánh cửa rẹt một tiếng bị kéo ra, Lưu Thanh Tùng đầu bù tóc rối xuất hiện trước mặt, khuôn mặt gầy gò còn đầy vẻ ngái ngủ, trên người còn bọc chăn bông dày nặng, cực kỳ bất nhã mà ngáp một cái, từ trên xuống dưới nhìn Tống giác vài lần, "Huyện úy? Ah, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Sắc mặt Tống Giác có chút khó coi, hắn đã một đống tuổi, nghe bộ đầu lặp lại những lời Lưu Thanh Tùng nói hôm đó, suy đoán ra thân phận của Lưu Thanh Tùng, nên te te mà tới bái phỏng, mặc dù có chút đường đột, nhưng cũng không đến mức bị lạnh nhạt như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghe đồn hành vi của người này thập phần quái dị, đây sợ cũng không phải là chỉ nhằm vào hắn, liền nuốt xuống khẩu khí này, nhẹ nhàng nói: "Trong huyện có một vụ án khó giải quyết, hạ quan nghe nói Lưu y sinh đúng lúc đang ở đây, hạ quan nóng lòng muốn tìm hung thủ nên mới tùy tiện đến bái phòng, thỉnh Lưu y sinh chớ trách."
"Tìm ta nghiệm thi?" Lưu Thanh Tùng lập tức tỉnh táo, mở đôi mắt vốn đã không lớn, nhiệt tình nói: "Tới tới tới, Lưu huyện úy, ngài xem ngài làm hết phận sự như vậy, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, ta nếu là không giúp ngài, chẳng phải là quá bất nhân bất nghĩa? Vừa vặn là ta mấy ngày gần đây đối với nghiệm thi đặc biệt cảm thấy hứng thú, từ từ chờ ta thay quần áo."
Dứt lời, liền chạy như bay ra sau bình phong.
Tống Giác vốn dĩ cũng chỉ là tới lượn qua một cái, để cho Hình Bộ thị lang biết một huyện úy hạ huyện nho nhỏ là hắn tận chức tận trách cỡ nào, không nghĩ sẽ thật sự để cho Lưu Thanh Tùng nghiệm thi. Lưu Thanh Tùng đáp ứng đến thống khoái như vậy, Tống Giác lại ngây ngẩn cả người, nghe đồn vị cao thủ nghiệm thi đại danh đỉnh đỉnh này chỉ thích giúp đỡ các tiểu nương tử, không có thiện tâm đi chăm sóc mấy lão nhân a! Còn nữa, "gần đây đối với nghiệm thi đặc biệt cảm thấy hứng thú" là sao?
Nghẹn một lúc lâu, Tống giác chỉ run rẩy chòm râu nói: "Lưu y sinh, hạ quan họ Tống, không phải họ Lưu."
Tống Giác thầm nghĩ, không thể có chuyện ngươi giúp ta một lần, ta liền không cần tới tổ tông mà theo họ của ngươi a.
Lưu Thanh Tùng đang vội vàng thay quần áo ở sau bình phong, sớm đã không còn nhớ rõ chính mình mới vừa nói cái gì, đành cười gượng hai tiếng, "Ta đây tuổi lớn, chuyện hay quên này, ngài ngàn vạn lần thứ lỗi a."
Lập tức, Tống Giác không chỉ có chòm râu run, hiện tại toàn thân đều run, nghĩ thầm số tuổi của ngươi có bấy nhiêu đã nói tuổi lớn, ta đây có phải nên được đem đi chôn luôn hay không? Nhục nhã! Trước giờ chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy!
Tống Giác quắc mắt đứng dậy, vừa vặn Lưu Thanh Tùng cũng cõng cái rương lớn từ bên trong đi ra, còn không đợi hắn biểu hiện khí tiết không sợ cường quyền, ném mặt mà chạy lấy người, Lưu Thanh Tùng đã cười vui vẻ lượn qua, bắt lấy tay hắn nói: "Tống huyện úy quả nhiên là sấm rền gió cuốn, vội vã như vậy, đi đi đi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau mau đi nghiệm thi đi."
Duỗi tay không đánh người mặt cười, huống hồ hiện giờ ấn tượng của Lưu Thanh Tùng đối với hắn hình như không tồi, Tống Giác một bụng tức giận cũng chỉ còn nước mạnh mẽ mà đè ép xuống, cười gượng nói: "Chuyện hình ngục đương nhiên là phải vậy, đi thôi."
Đoàn người tới hấp tấp, đi cũng hấp tấp.
Vãn Lục bưng nước ấm vào nhà, nói thầm: "Vị Lưu y sinh này thật là, trước nay không bao giờ thấy chính chắn."
Ca Lam ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Vãn Lục liền nói: "Mới vừa rồi hắn lôi kéo một vị trưởng giả áo xanh chạy một đường ra khỏi khách điếm, cái rương lớn kia lắc tới lắc lui phía sau, cũng không sợ lỡ mà đụng trúng lão nhân gia kia thì lại có chuyện."
"Áo xanh?" Nhiễm Nhan buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu dò hỏi.
"Là quan phục." Vãn Lục đáp.
Cùng là quan huyện, phẩm cấp lại bất đồng, huyện ở Đường triều được chia làm thượng huyện, trung huyện, và hạ huyện.
Cái Tụ Thủy huyện này nhiều nhất chỉ có thể được tính là hạ huyện, quan phục màu xanh lá có thể là quan viên bát cửu phẩm, một cái huyện thì cần có một Huyện lệnh, dưới huyện lệnh còn có Huyện thừa, Huyện úy và Chủ bộ. Chức Huyện úy tương đương với Cục trưởng Cục Công An, cũng là bát cửu phẩm, Nhiễm Nhan đoán, trưởng giả tới tìm Lưu Thanh Tùng hơn phân nửa là huyện úy.