Cực Võ

Chương 228: Cửu Âm Chân Kinh (7)




Một khúc Bích Hải Triều Sinh đối với Quách Tĩnh căn bản không có tác dụng, Quách Tĩnh thậm chí cảm thấy dễ nghe vô cùng bởi dục niệm của Quách Tĩnh vốn không lớn thậm chí căn bản... không có.
Đến cả Hoàng Dung xinh đẹp như tiên mà Quách Tĩnh còn có thể nhịn được đến cuối cùng, còn có thể nhất mực không bước qua làn ranh cuối cùng thì quá đủ để biết dục niệm của Quách Tĩnh thấp đến đâu.
Dục niệm cao hay thấp không liên quan đến người tốt hay người xấu nhưng mà nó liên quan rất lớn đến sức ảnh hưởng của Bích Hải Triều Sinh Khúc.
Khác với Quách Tĩnh còn không hiểu chuyện gì xảy ra, Vô Song âm thầm cắn răng mà khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi sau đó tiến vào trạng thái ngưng thần, hắn thậm chí còn không có thời gian đi để ý Quách Tĩnh.
Vô Song từ Yến Kinh trở về cũng liền sở hữu được một một quyển kinh văn tiếng Phạn, hắn từ trước đến nay không tin thần, không tin phật bất quá kiếp trước lớn lên trong chùa, kinh nghiệm niệm kinh cũng không thiếu.
Vô Song ngồi đó, khóe miệng mấp máy mà niệm Diệu Pháp Liên Hoa Kinh.
Diệu Pháp Niêm Hoa Kinh thật sự khổng hổ là cổ kinh chữ phạn, công dụng của nó vẫn là rất lớn.
Mượn Diệu Pháp Niêm Hoa Kinh, Vô Song toàn tâm toàn ý niệm kinh liền có thể đè được âm thanh của Bích Hải Triều Sinh Khúc, hắn bắt đầu cảm thấy trên người dễ chịu hơn không ít.
Dĩ nhiên dễ chịu thì dễ chịu, chỉ cần Vô Song dừng niệm kinh hắn rất có thể lại phải gánh chịu Bích Hải Triều Sinh Khúc công kích.
Ở bên cạnh Vô Song bản thân Quách Tĩnh không hiểu chuyện gì xảy ra, lại nghĩ Vô Song bị tẩu hỏa nhập ma, lập tức lo lắng không thôi.
“Chết rồi làm sao bây giờ?, Vô Song huynh đệ cả người mồ hôi nhễ nhại, thân thể lại liên tục run rẩy, với võ công của huynh đệ không thể đột nhiên ngã bệnh như vậy được, chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma?”.
Quách Tĩnh nhìn nhìn một lúc, vẻ mặt càng ngày càng lo lắng, lập tức hô lên.
“Có ai không, có ai không “.
Tất nhiên Quách Tĩnh có kêu rát cả cổ cũng sẽ không ai nghe tiếng.
Những người có thể nghe được là Hồng Thất Công, Âu Dương Phong, Âu Dương Khắc hay cả Bạch Tự Tại thì hiện nay đều đang ở Thanh Khiếu Các.
Xung quanh Thí Kiếm Đình cũng có vài cái ách bộc bất quá ách bộc thì làm sao nghe được tiếng hô cua Quách Tĩnh?.
Quách Tĩnh hô một lúc không ai đáp lại, trong lòng liền quýnh lên thầm nghĩ.
“Không được, nếu ta cứ để nguyên như vậy Vô Song huynh đệ chỉ sợ gặp nguy hiểm nhưng mà ta cũng không biết làm sao giúp được huynh đệ... làm thế nào bây giờ?”.
Quách Tĩnh lại nhìn xung quanh Đào Hoa Trận, ánh mắt trở nên kiên định.
Bản thân Quách Tĩnh cũng biết Hồng Thất Công đang ở Thanh Khiếu Các, theo Quách Tĩnh muốn có trợ giúp được cho Vô Song cũng chỉ có Hồng Thất Công hoặc Hoàng Dược Sư.
Quách Tĩnh lại nhìn xung quanh mình một chút, rồi lại nhìn đến Vô Song, Quách Tĩnh thật sự bắt đầu sốt ruột.
Vận dụng khinh công nhảy lên ngọn cây nhìn quanh bốn phía, thấy phía nam là biển, phía tây là núi đá trơ trụi, phía đông phía bắc đều là cây đào, năm màu xen lẫn không thấy đầu bên kia, chỉ thấy đau đầu vô cùng.
Bốn bề yên tĩnh, phóng ngút tầm mắt cũng chỉ thấy một cái đình viện để nghỉ ngơi ngoài ra chẳng có công trình kiến trúc nào cả, xung quanh không người qua lại, ở đây chỉ có mình Quách Tĩnh cùng Vô Song, có chăng chỉ là có thêm tiếng nhạc đầy ma mị kia.
“Liều, vì Vô Song huynh đệ liền phải cố gắng”.
Quách Tĩnh thuở nhỏ lớn lên ở đại mạc, ở đại mạc cũng toàn cát cùng gió, khả năng xác định phương hướng của Quách Tĩnh thật ra phi thường tốt, Quách Tĩnh dựa vào trí nhớ của mình dù sao thì Vô Song cũng đưa Quách Tĩnh từ Thanh Khiếu Các đến Thí Kiếm Đình, bản thân Quách Tĩnh suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần dùng ký ức cũ men theo đường xưa liền có thể tìm đến Thanh Khiếu Các.
Lại nhìn Vô Song một lần nữa, thấy Vô Song bất động ngồi đó, miệng lẩm bẩm những câu chữ mà Quách Tĩnh không thể hiểu, Quách Tĩnh lại càng xác định Vô Song bị tẩu hỏa nhập ma liền cắn răng hành động, tự mình di chuyển.
Tất nhiên Đào Hoa Đảo không phải thảo nguyên phương bắc, Quách Tĩnh muốn dùng trí nhớ để nhớ đường trên Đào Hoa Đảo hoàn toàn là điều không tưởng, chẳng bao lâu Quách Tĩnh liền đi lạc.
Tiếng nhạc vẫn cứ vang lên, không có ý tứ dừng lại, nhưng mà tiếng nhạc vốn vô cùng hay trong đầu Quách Tĩnh hiện nay đã sớm không còn được hắn để ý, Quách Tĩnh triệt để có chút loạn.
“Không xong, đi tiếp thế nào bây giờ?, nơi này quả thực quá mức kỳ quái, hơn nữa tình hình của Vô Song huynh đệ cũng không thể đợi được”.
Lại tiếp tục cắn răng chạy đi, Quách Tĩnh càng đi càng loạn, đâu đầu cũng là hoa đào như nhau, đến mức Quách Tĩnh cũng còn chẳng rõ mình đang tiến lên hay lùi lại, mọi thứ quá mức đáng sợ, khung cảnh không khác gì nhau, mười bước như một.
Cái màu trắng phớt hồng của hoa đào kia hiện nay lại cho Quách Tĩnh một sự ức chế không hề nhẹ.

“Không được, ta phải bình tĩnh, phải.. đúng rồi tiếng nhạc”.
“Có tiếng nhạc tức là có người, ta chỉ cần đi theo tiếng nhạc nhất định có thể thấy người”.
Nghĩ tới đây Quách Tĩnh dùng một tay lau mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi đi theo hướng âm thanh phát ra.
Đường đi cũng tuyệt chẳng dễ dàng gì, có lúc đường đi cắt ngang, nhưng tiếng tiêu vẫn ở trước mặt, thậm chí không thấy đường mà đi.
Quách Tĩnh làm người không thông minh nhưng lại cực kỳ kiên định, nghĩ đến mình lạc đường, nghĩ đến huynh đệ đang tẩu hỏa nhập ma, Quách Tĩnh liền mặc kệ có đường hay không mà đi theo tiếng tiêu, gặp lúc không có đường đi thì nhảy lên cây đi tiếp, quả nhiên càng đi tiếng tiêu càng rõ.
Quách Tĩnh càng đi càng mau, qua một khúc quanh, sau đó trong mắt hắn vậy mà thật sự hiện lên một con đường nhỏ.
Quách Tĩnh vui mừng quá đỗi, lại vận thân pháp quyết định gia tăng tốc độ, theo hắn càng di chuyển tiếng tiêu càng biến ảo chợt cao chợt thấp, chợt phía trước chợt phía sau, lúc tưởng phía đông thì lại là phía tây, lúc tưởng phía tây thì lại là phía nam, Quách Tĩnh dẫn dần có chút luống cuống.
“Người thổi tiêu quả thực kỳ quái”.
Cắn răng một cái, Quách Tĩnh lại làm ra quyết định.
“Không sao không sao, tiếng tiêu thay đổi nhưng đường vẫn còn đây, đi men theo đường này biết đâu dẫn ra chỗ có người?”.
Càng nghĩ càng đinh ninh mình làm đúng, Quách Tĩnh tiến thẳng theo con đường mòn, sau đó một mực bám sát, chẳng bao lâu hắn lại nhìn thấy một sơn động, xung quanh là vách núi cùng rừng hoa đào bất tận.
Thấy có sơn động, bản năng Quách Tĩnh càng nghĩ rằng có người lập tức tiến vào bên trong sơn động.
Sơn động này cũng không tối, sơn động rất cao hơn nữa những tia sáng mặt trời trực tiếp có thể xuyên qua vách đá mà chiếu xuống đây, chiếu sáng toàn bộ sơn động.
Sơn động cũng có một hồ nước nhỏ, bốn phía cỏ cây um tùm thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Cứ bước vào sơn động, rất nhanh đập vào mắt Quách Tĩnh là một lão nhân hai chân khoanh trân mỏm đá lớn, lão nhân này động tác cực kỳ giống Vô Song chỉ khác là miệng Vô Song lẩm bẩm còn lão nhân này thì không.
Cả người toát ra mồ hôi lạnh, thân thể cứ liên tục run lên.
Quách Tĩnh thấy vậy liền hoảng hốt vô cùng.
“Chẳng nhẽ vị tiền bối này cũng là tẩu hỏa nhập ma? “.
Quách Tĩnh bắt đầu thấy sợ hòn đảo này thậm chí hắn nghĩ hòn đảo này bị ma ám, mang theo sự kiên cường của tuổi trẻ cùng sự tò mò, Quách Tĩnh phi thân mà nhảy lên trên tảng đá lớn, hắn muốn nhìn rõ lão nhân này một chút.
Người này ngồi xếp bằng, tóc dài xõa tới đất, mi dài râu dài, mũi miệng đều bị che khuất.
Lão nhân này tay trái ôm ngực, tay phải đặt trên lưng, động tác này Quách Tỉnh liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, khuôn mặt đờ ra một lúc liền nhận ra tư thế tu tập nội công này.
Năm xưa Đan Dương tử Mã Ngọc từng dạy cho hắn trên dốc núi dựng đứng ở Mông Cổ, đây chính là yếu quyết thu liễm tinh thần, chỉ cần luyện thành thì bất kể là sấm chớp ầm ầm, đê vỡ núi sụt cũng như không nghe không thấy.
Đây là công phu tu tâm dưỡng tính của huyền môn hay nói trắng ra là của Toàn Chân Giáo, phát hiện lão nhân lại biết công phu Toàn Chân Giáo, Quách Tĩnh liền cảm thấy khó hiểu.
Quách Tĩnh hiện nay có ngốc nữa cũng nhận ra tiếng tiêu này tà dị nhưng mà hắn cũng không hiểu, Vô Song có nội lực gấp mười lần hắn lại bị tiếng tiêu trực tiếp ép tẩu hỏa nhập ma, lão nhân trước mặt đầy vẻ cao nhân lại có công phu tĩnh tâm bí truyền của Toàn Chân Giáo vậy mà cũng vẫn tẩu hỏa nhập ma? vậy vì cái gì Quách Tĩnh hắn không bị?.
Tiếng tiêu càng lúc càng gấp, lão nhân này thân hình không tự chủ được, thân hình rung bần bật, mấy lần thân hình đã vươn lên hơn một thước nhưng lại tập trung định lực ngồi xuống.
Quách Tỉnh nhìn thấy lão nhân yên lặng được một lát, lại sắp nhảy nhót, hơi thở càng lúc càng gấp, biết sự tình sắp hỏng, thầm lo lắng vô cùng.
Quách Tĩnh hít vào một hơi lãnh khí, hắn không thể để người chết trước mặt mình.
Lúc trước Vô Song tẩu hỏa nhập ma, bắt nguồn từ việc Vô Song là huynh đệ hắn, Quách Tĩnh không dám loạn động lại thêm suy nghĩ có thể tìm Bắc Cái hay Đông Tà đến cứu Vô Song, hắn mới lựa chọn rời đi.
Lúc này trong sơn động chỉ có lão nhân cùng Quách Tĩnh, cảm thấy lão nhân sắp không chịu được, Quách Tĩnh liền quyết định ra tay.
Dù sao kết quả không phải giống nhau sao?, nếu Quách Tĩnh không ra tay lão nhân này chỉ sợ không qua được, nếu hắn ra tay sai kết quả cũng chẳng xấu đi nơi nào còn hắn ra tay chính xác liền có thể cứu lão nhân này một mạng.
Lão nhân có công phu tĩnh tâm chính phẩm của huyền môn, công phu này Quách Tĩnh cũng có.
Suy nghĩ một chút, Quachs Tĩnh đưa tay ra đè chặt vai phải lão nhân này, sau đó tay trái vỗ vào huyệt đại chuy trên gáy ông, Quách Tĩnh nhớ lại lúc Quách Tĩnh luyện công trên dốc núi dựng đứng ở Mông Cổ, mỗi khi nghĩ ngợi lung tung, tâm thần không sao yên tĩnh, Mã Ngọc thường xoa nhẹ lên huyệt đại chuy của hắn, dùng khí nóng ở chưởng tâm giúp y định thần để khỏi tẩu hỏa nhập ma.
Quách Tĩnh nội công còn kém, không thể dùng nội lực giúp lão nhân này chống lại tiếng tiêu, nhưng mà nội lực lão nhân này cực kỳ kinh người, Quách Tĩnh dùng tay đè vào huyệt đại chuy của đối phương, lão nhân lập tức dùng kinh người nội lực kháng cự lại tiếng tiêu, bản tâm liền bình tĩnh lại.
Sau đó... tiếng tiêu vậy mà biến mất, đến vô ảnh đi vô tung, vô thanh vô tức.
Lão nhân râu trắng rốt cuộc mở mắt ra, trong mắt vẫn còn một tia sợ hãi.
........
Khi lão nhân râu trắng kia mở mắt, Vô Song cũng mở mắt ra, thở một ngụm nhọc khí.
Vô Song đứng dậy, phủi phủi quần áo trên người mình, rồi phóng tầm mắt muốn tìm Quách Tĩnh nhưng mà hiện tại bên cạnh Vô Song làm gì có người nữa?.
“Người đâu rồi?”.
Vô Song vừa nghĩ vừa muốn đi tìm Quách Tĩnh nhưng mà hắn lại điển hình thuộc dạng mù đường, hắn khó khăn lắm mới dẫn được Quách Tĩnh đến Thí Kiếm Đình, bây giờ bảo Vô Song đi tìm Quách Tĩnh thì có chút khó khăn, ai biết Quách Tĩnh chạy đâu?.
Vô Song nghĩ đến Quách Tĩnh lập tức nhớ ra một việc, theo nguyên tác lần đầu nghe Bích Hải Triều Sinh Khúc, bản thân Quách Tĩnh cũng đánh bậy đánh bạ mà tìm được Chu Bá Thông, Vô Song liền suy đoán Quách Tĩnh lần này chỉ sợ cũng đang ở thạch quật nơi giam giữ Chu Bá Thông đi?.
Nghĩ được điểm này, Vô Song liền di chuyển thân thể, hướng về thạch quật mà đi.
Vô Song ở trên Đào Hoa Đảo gần 1 tuần, bằng tài trí của hắn cùng sự hướng dẫn tận tình của Hoàng Dung, hắn thành công nhớ được vài con đường, ví dụ đường từ Thí Kiếm Đình đến Thạch Quật, đường từ Thí Kiếm Đình về Lăng Khiếu Các, đường từ Lăng Khiếu Các lên Đạn Chỉ Phong.
Ngoài ba con đường này, hắn hiện tại chẳng biết con đường nào khác.
Vô Song vừa động thân di chuyển không bao lâu cũng liền dừng lại, hắn thấy một bóng người quen thuộc đạp lên từng cành hoa đào mà tiến đến.
Người này không phải Hoàng Dược Sư thì có thể là ai.
Hoàng Dược Sư tiến đến, áo xanh tung bay trong gió, tay phải cầm một cây tiêu dài bất quá khuôn mặt Hoàng Dược Sư lúc này lại trắng bệch, vừa nhìn đã thấy tình trạng của Hoàng Dược Sư cũng không tốt lắm.
Tình trạng của ông ta tốt được mới là lạ, một ngày trước tấu nguyên khúc Phi Thiên liền đốt sạch nội lực một thân, hôm nay lại tấu khúc Bích Hải Triều Sinh, Hoàng Dược Sư hiện nay chưa gục xuống đã là rất cố gắng.
Hoàng Dược Sư thấy Vô Song liền hạ thân mà dừng lại, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi.
“Tiểu tử Quách Tĩnh kia ngươi không cần lo, lão phu đã dẫn hắn đến chỗ Chu Bá Thông”.
Vô Song nghe vậy trái lại liền nhíu mày, Vô Song thật sự rất muốn đến chỗ Chu Bá Thông cùng Quách Tĩnh.
Song Thủ Hổ Bác thì Vô Song biết mình học không được dù sao ở tửu quán lúc trước đã làm rõ, một tay vẽ tròn một tay vẽ vuông là việc ngoài khả năng của hắn nhưng mà ở Thạch Quật ngoại trừ Song Thủ Hổ Bác vẫn còn những thứ khác.
Vô Song hiện nay còn chưa có quyền pháp thích hợp, hắn không ngại đến Thạch Quật ‘copy’ một chút Không Minh Quyền, đấy là còn chưa kể Cửu Âm Chân Kinh ở chỗ Chu Bá Thông.
Vô Song thay Quách Tĩnh xuất hiện ở đây thì Âu Dương Khắc làm gì có cửa cùng hắn thi tài?, trực tiếp bị đánh rớt từ vòng gửi xe, nếu không có Âu Dương Khắc thi tài thì hắn biết tìm đâu ra Cửu Âm Chân Kinh?.
Hắn đương nhiên cũng có thể trực tiếp hỏi Hoàng Dược Sư về Cửu Âm Chân Kinh nhưng mà bằng bản tính quái gở của cha vợ, hắn thực sự không muốn ông ta lại nghĩ hắn tiếp cận Dung nhi vì Cửu Âm Chân Kinh.
Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy tự mình đến gặp Chu Bá Thông là thích hợp nhất nhưng mà hiện tại Hoàng Dược Sư xuất hiện rõ ràng là muốn hắn không tiếp xúc cùng Chu Bá Thông.
Trong lòng Vô Song đang có rất nhiều suy nghĩ thì Hoàng Dược Sư đột nhiên lên tiếng.
“Lúc trước ngươi muốn ta truyền thụ võ học cho ngươi với tư cách cha vợ - con rể, ta suy nghĩ mấy ngày rốt cuộc cũng thấy chủ ý này không tệ, dù sao ta cũng chỉ có một đứa con gái, sau này ta chết Đào Hoa Đảo cũng để lại cho nó, võ công cả đời ta cũng đành mang theo xuống hoàng tuyền dù sao Dung nhi cũng không thích võ công, đã vậy truyền lại cho con rể cũng là chính xác”.
“Nói về võ công, bản thân lão phu sở học rộng lớn vô cùng nhưng thiết nghĩ với võ công của ngươi cũng không thực sự cần lão phu chỉ điểm cái gì, lão phu trong tay cũng chỉ có một quyển Cửu Âm Chân Kinh, lão phu vốn muốn đem nó xuống quan tài nhưng mà nay liền để lại cho ngươi, ngươi có muốn nhận không?”.
Vô Song xin thề, hắn hiện nay rất muốn ôm trầm lấy cha vợ.
Ngày hôm nay, cha vợ của hắn siêu cấp dễ thương, siêu cấp tốt bụng.
Về phần có nhận hay không?, có điên mới không nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.