Cực Võ

Chương 227: Đàm đạo (3)




Trương Y có thể tạm tính là một bản bách khoa toàn thư, bản thân Trương Y nghiên cứu rất nhiều điển tịch, đi qua rất nhiều nơi thậm chí so với Trương Tam Phong thì Trương Y còn đi nhiều hơn, thấy nhiều thứ tại thế giới này hơn.
Trương Tam Phong đã sống không biết bao nhiêu năm nhưng số lần rời khỏi Trung Nguyên của Trương Tam Phong rất ít, bản thân ông tồn tại như thủ hộ thần của Trung Nguyên vậy, ông không thể rời đi, số lần Trương Tam Phong rời khỏi Trung Nguyên tuyệt không quá 1 bàn tay.
Trương Y thì khác, ngay cả khi tiếp nhận nhiệm vụ ở Thiên Ý Thành thì Trương Y vẫn cứ đi rất rất nhiều nơi, thấy rất nhiều thứ, chỉ trừ Bắc Cương là Trương Y chưa từng đặt chân tới mà thôi.
Trong những nơi Trương Y đi qua dĩ nhiên có Thiên Trúc.
Tại Thiên Trúc, Trương Y quả thật đọc được vài bản thư tịch về cái gọi là Vũ Sư, những người kết nối nhân thể với thần linh.
Trương Y là người tu linh hồn, bản thân luôn nhắm đến những thứ hư vô mờ mịt vì thế rất có hứng thú với Vũ Sư nhưng mà Trương Y cũng không tu luyện, đạo thống của đạo Sikh đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, tìm một chút thông tin về bọn họ đã khó lắm rồi chứ đừng nói tu luyện.
Lúc này Trương Y thấy Vô Song có thể tìm được truyền nhân đạo Sikh còn sót lại hơn nữa còn thật sự tu thành Vũ Sư đương nhiên hứng thú càng ngày càng lớn hơn nữa Trương Y cũng là kẻ làm đại sự, Trương Y biết lúc này mục tiêu quan trọng nhất là làm Vô Song mạnh lên.
Nếu có thể hy sinh tính mạng của mình để khiến Vô Song lập tức vô địch thiên hạ chỉ sợ Trương Y cũng làm, nay nghe được sáng kiến của Vô Song trong lòng lập tức có tính toán, Trương Y càng nghĩ càng cảm thấy Vô Song có thể tu luyện theo cond đường này, có thể thử một chút hơn nữa tỷ lệ thành công còn rất cao vì vậy Trương Y trực tiếp hào hứng mà mở miệng.
"Được, đã vậy để lão phu giúp ngươi, lão phu cùng người ở lại Nam Thiếu Lâm vài ngày, cùng nhau nghiên cứu thấu triệt cái gọi là Vũ Sư kia, ta cũng muốn xem bọn họ câu thông trời đất vạn vật như thế nào ".
Trương Y nói xong liền trực tiếp theo bước Vô Song, tiến về phòng giam của Tử La Lan.
Trương Y xuất hiện thật ra còn mở một con đường khác cho Vô Song, một con đường luyện hồn tuy nhiên nếu Vô Song thực sự đi con đường này chỉ sợ Trương Y trực tiếp ngăn cản.
Luyện hồn không phải một con đường có thể đi nhanh chóng, ngay cả khi Vô Song thiên phú dị bẩm thế nào đi nữa thì con đường này vẫn rất khó đi, cần một khoảng thời gian khổng lồ.
Trương Tam Phong là người mở đường nhưng Trương Y là người trực tiếp lấy thân thể nghiệm, trải qua hơn 30 năm cố gắng mới có thành tựu bước đầu, nếu Vô Song muốn đi con đường này thì phải mất bao lâu?, 5 năm?, 10 năm?, khi đó căn bản cái gì cũng không kịp.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Có Trương Y giúp đỡ thì còn gì bằng?, hơn nữa Trương Y là một nhân vật có rất rất nhiều thủ đoạn, Trương Y hoàn toàn có thể khiến Tử La Lan không cách nào lật ra được sóng gió gì vì vậy không bao lâu sau khi Vô Song cùng Trương Y tiến về phía nhà giam của Tử La Lan, rốt cuộc ba người đi ra, đương nhiên ba người bao gồm cả Tử La Lan được phóng thích.
Theo bản ý của Trương Y bọn họ liền ở lại Nam Thiếu Lâm tĩnh tâm nghiên cứu dù sao về mặt võ học thì Nam Thiếu Lâm tốt hơn Dược Vương Cốc nhiều tuy nhiên ở Dược Vương Cốc bản thân Vô Song còn có ông ngoại cần chăm sóc, còn có Linh Tố đang đợi, cũng không thể ở lại Nam Thiếu Lâm như vậy, rốt cuộc Vô Song liền quyết định trở về Dược Vương Thôn trước, mang tất cả mọi người cùng về qua Dược Vương Thôn.
Trương Y cũng không có ý kiến phản đối dù sao bản thân Trương Y cũng muốn đi qua Dược Vương Thôn, đầu tiên là muốn nhìn tình hình nơi đó, thứ hai là gặp mặt nhị sư ca Trương Địa, thứ ba đương nhiên là xem xét tình hình Dược Vương rồi xin người luyện chế một viên Tẩy Tủy Đan cho Cổ Đại Ngưu.
Sau khi thống nhất với Trương Y, đoàn người liền chào từ biệt Giác Viễn đại sư, một đường từ Nam Thiếu Lâm tới Dược Vương Cốc.
Từ Nam Thiếu Lâm tới Dược Vương Cốc cũng không xa bao nhiêu, gần như sau nửa tiếng đồng hồ đoàn người đã tới Dược Vương Thôn, đi thêm 15 phút thì tới Dược Vương Cốc, lúc này ở ngoài cốc vẫn là thân ảnh quen thuộc của Trương Địa.
Trương Địa bình thường vẫn đứng ngoài cốc, căn bản không cho ai tiến vào, đặc biệt trong những ngày này.
Trương Địa ở ngoài cốc thật ra còn một lý do, lão nhân này vẫn không thích Vô Song, tốt nhất càng ít chạm mặt càng tốt, khoảng thời gian Vô Song ở trong cốc thì Trương Địa ra ngoài côc càng ngày càng thường xuyên, càng ngày càng nhiều, gần như chỉ đến giờ ăn mới quay lại trong cốc.
Trương Địa đứng canh ở ngoài bỗng thấy một đoàn người đi tới sau đó ánh mắt Trương Địa híp lại, bản thân Trương Địa dĩ nhiên phải thấy Vô Song nhưng mà Vô Song vậy mà còn dẫn theo người, trong những người đi theo Vô Song tiến vào trong cốc còn có người quen của chính Trương Địa.
Thân ảnh Trương Địa rất nhanh xuất hiện trước mặt Vô Song cùng đoàn người, Trương Địa là đế vị cao thủ, khoảnh khắc xuất hiện thực sự nhanh vô cùng, ở đây trừ Vô Song cùng Trương Y ra căn bản không ai có thể quan sát được.
Vô Song cũng không phải quá hợp với cái lão nhân kia, thấy Trương Địa đột ngột xuất hiện trước mặt mình, theo bản năng Vô Song nghĩ lão nhân này ngăn cản đoàn người tiến vào trong cốc nào ngờ Trương Địa vậy mà lại trực tiếp hỏi.
"Sao ngươi lại tới đây? ".
Câu hỏi này của Trương Địa đương nhiên không dành cho Vô Song bởi ngay sau khi Trương Địa dứt lời thì Trương Y trong bộ hắc bào đã đáp.
"Gặp qua nhị sư huynh, ta lần này là muốn tới kiểm tra thương thế của Dược Vương tiền bối ".
Trương Địa nghe vậy nhíu mày, bản ý Trương Địa vốn muốn càng ít người tiến vào Dược Vương Cốc càng tốt nhưng mà cũng không thể ngăn cản Trương Y chứ?.
Trương Địa nghĩ nghĩ một chút lại nhìn đám người, trong đám người ngoài Vô Song cùng Trương Y ra thì cũng chỉ có một mình Tương Vân là Trương Địa nhận ra dù sao Tương Vân vốn là khách quen của Dược Vương Cốc.
Thấy Trương Địa nhìn mình, Tương Vân cũng hiếu kỳ nhìn lão đầu này sau đó không khỏi nhẹ đáp.
"Trương lão tốt ".
Tương Vân nhiều lần đến Dược Vương Cốc vì vậy cũng không ít lần gặp Trương Địa tuy nhiên lại không quen thân, Tương Vân chỉ biết lão đầu nhìn như kẻ làm vườn này gọi là Trương lão.
Địa vị của Trương lão ở Dược Vương Cốc rất đặc biệt, cứ như địa vị của Vạn lão ở Tử Ngọc Sơn vậy, Tương Vân vì vậy chưa từng nghĩ Trương Địa là hạ nhân của Dược Vương Cốc nhưng mà nàng cũng chưa từng cố làm thân với lão nhân này, tính cách Trương Địa thực sự có chút khác người, có chút khó gần.
Trương Địa nghe Tương Vân gọi cũng nhẹ gật đầu, rốt cuộc lại nhìn về bốn người Cổ Đại Ngưu, Viên Tử Y, Tử La Lan cùng Lam Đình, rốt cuộc lông mày dãn ra rồi nói.
"Được rồi, muốn nhập cốc thì vào đi ".
Trương Địa nói xong liền quay thân rời đi, cách rời đi nhanh không khác gì cách ông ta tiến tới vậy.
Trương Địa hiện tại cũng không nhận ra Tử La Lan, bộ dạng trước kia của Tử La Lan thì Trương Địa nhớ nhưng hiện tại Tử La Lan mặc một bộ quần áo dài làm bằng vải thô che kín thân thể, dung mạo cũng lộ ra ngoài, Trương Địa cũng không thể nhận ra nàng nếu không... rất có khả năng Trương Địa liền giết luôn Tử La Lan ở đây.
Không có Trương Địa ngăn cản dĩ nhiên đã không có gì cản mọi người, Vô Song liền dẫn đoàn người vào trong cốc bất quá ánh mắt như có như không vẫn nhìn về phía Trương Địa biến mất.
Vô Song lúc nãy nghe được Trương Y gọi Trương Địa là nhị sư huynh, trong lòng lập tức có phán đoán, vì vậy không khỏi nhìn Trương Y.
Vô Song không nói ra nhưng từ một cái nhìn Trương Y liền hiểu, khóe miệng liền mấp máy truyền âm vào tai Vô Song.
"Vị kia chính là nhị sư huynh của lão phu, Địa Thánh – Trương Địa, ngươi vậy mà không biết? ".
Vô Song nào biết được, chỉ có thể cười khổ mà lắc đầu, hai người vừa gặp đã hiểu nhầm, vừa gặp đã đánh nhau sau đó thủy chung không hợp mắt nhau, vậy thì làm gì có việc gì để nói, không nói thì làm sao biết được.
Điều bất ngờ duy nhất chỉ là thực lực của Trương Địa, Vô Song thật không ngờ Trương Địa lại là đế vị cao thủ hơn nữa còn mạnh như vậy, điều này làm cho Vô Song càng ngày càng tò mò về Võ Đang Phái rồi.
_ _ _ __ _ _ _ 
Tiến vào Dược Vương Cốc, đi tới trang viên thì Linh Tố đã đứng sẵn đợi Vô Song, nàng thật ra đã thấy đoàn người Vô Song từ xa vì vậy lúc này mới có thể ra cửa đợi sẵn, Linh Tố đương nhiên không giống Trương Địa, chỉ cần là những người bên cạnh Vô Song, nàng đều chấp nhận hết, đều dùng thái độ cực kỳ hữu hảo tiếp đón mọi người.
"Vô Song, huynh trở về rồi hơn nữa còn mang theo nhiều người như vậy, không nói trước để muội chuẩn bị đồ ăn ".
Đây là câu đầu tiên mà Linh Tố nói nhưng mà câu đầu tiên của nàng cũng dọa cho Vô Song một trận bởi gần như ngay lập tức Tử Y nhíu đôi lông mày đẹp, ánh mắt khẽ liếc nhìn Linh Tố rồi lại nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Vô Song?, đây đương nhiên là từ để gọi Vô Song nhưng mà "huynh" vốn chỉ nam tính, từ này sao lại được dùng trên người Vô Song?.
Vô Song quả thực không nghĩ tới việc này, bị đánh cho không kịp trở tay, Vô Song mang theo Tử Y tới Dược Vương Cốc đương nhiên là ý tốt nhưng mà vì tiếp xúc với Trương Y dẫn tới đầu óc Vô Song chỉ đang suy nghĩ tới những chuyện khác, vậy mà quên mất Tử Y lẫn Linh Tố.
Càng chết người là Vô Song không có cách nào giải thích được cả, ngay lúc này may cho Vô Song là Tương Vân khúc khích bật cười.
"Linh Tố tỷ tỷ ".
Tương Vân bỗng chốc như trẻ đi cả 10 tuổi, trở thành một cô bé 6 tuổi trên Tử Ngọc Sơn năm xưa, cứ như vậy chạy về phía Linh Tố, hai tay ôm lấy nàng.
Linh Tố cũng chỉ kịp đưa tay ra ôm lấy Tương Vân, vẻ mặt yêu thương nhẹ véo mũi nàng.
"Nha đầu, lớn rồi vẫn còn nhõng nhẽo như vậy".
Tương Vân nhoẽn miệng cười với Linh Tố sau đó quay đầu lại, tinh nghịch lè lưỡi với Vô Song, nàng đúng là vừa cứu Vô Song một bàn thua trông thấy.
"Linh Tố tỷ tỷ, để muội giới thiệu vài người cho tỷ ".
"Kẻ cao to kia là Đại Ngưu, là bằng hữu của Vô Song ca ca ".
"Kia là Tử Y tỷ, là sư tỷ của Vô Song ca ca ".
"Vị tiền bối mặc hắc bào kia là sư phụ của Đại Ngưu".
"Cô bé đang mở to mắt nhìn tỷ kia gọi là Lam Đình, Lam Đình thật sự rất thần tượng tỷ nha ".
Theo mỗi lần Tương Vân giới thiệu, Linh Tố liền cúi đầu chào hỏi, đến khi nghe tới Lam Đình vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nàng nào hiểu tại sao Lam Đình thần tượng mình?.
Tiểu Lam Đình vừa nghe Tương Vân tỷ tỷ nói vậy, ánh mắt lại càng sáng, trực tiếp chạy về phía Linh Tố, hai tay nắm lấy tay nàng.
"Linh Tố tỷ tỷ, Linh Tố tỷ tỷ, muội gọi là Lam Đình, Lam trong Lam, Đình trong Đình".
Nghe cô bé này xưng tên, Vô Song cũng không nhịn được bật cười, mọi người cũng đều cười, tiểu Lam Đình thực sự... tương đối ngốc.
Sau đó Tương Vân cũng không để Linh Tố kịp lấy lại tinh thần, liền ôm lấy một tay Linh Tố mà cười nói.
"Tỷ tỷ, chúng ta vào bếp chuẩn bị đồ ăn đi, muội liền giúp tỷ, Vô Song ca ca còn có việc của huynh ấy ".
Tương Vân nói xong, một tay cũng trực tiếp nắm lấy tay tiểu Đình Đình mà kéo đi, ba nữ tử cứ như vậy tiến vào nhà bếp.
Linh Tố rời đi, Vô Song mới hướng về phía Tử Y còn đang ngơ ngác cái gì cũng không hiểu mà cười nói.
"Sư tỷ, Đại Ngưu, hai người theo ta, ta liền sắp xếp phòng cho hai người ".
"Tiền bối, xin đợi vãn bối một chút, vãn bối quay lại ngay ".
Sơn trang của Dược Vương Cốc thật ra còn lớn hơn Cực Dương Tự, đương nhiên sẽ không thiếu phòng, sau khi sắp xếp phòng cho Đại Ngưu, Vô Song mới sắp xếp phòng cho Tử Y nhưng mà lúc này hai người vừa tiến vào phòng, Tử Y đã nắm lấy tay Vô Song mà tra hỏi.
"Sư muội, nói mau?, tại sao vị cô nương kia gọi sư muội là "huynh"?, hơn nữa Tương Vân lúc ở Thiếu Lâm rõ ràng gọi tỷ tỷ, về đây lại gọi ca ca? ".
Vô Song có thể trả lời cho Tử Y sao?, đương nhiên là không thể vì vậy chỉ có thể dùng hành động trực tiếp giải thích cho Tử Y mà thôi.
Tử Y vốn đang tò mò mà hỏi Vô Song nào ngờ thấy động tác tiếp theo của Vô Song thì sắc mặt nàng đỏ như quả táo chín, hai tay vậy mà còn muốn đưa lên che mắt, thật sự ngượng vô cùng.
Chỉ thấy Vô Song vậy mà cởi áo ra, để lộ một tấm vải dài đang bó buộc bộ ngực no đủ, lúc này Tử Y thậm chí cảm thấy mũi mình có cái gì đó chảy ra, mặt của nàng càng ngày càng nóng.
Vô Song tiến tới, một tay ôm lấy eo Tử Y, nhẹ hôn vào trán nàng rồi nói.
"Ở đây giải thích không thích hợp, chỉ là muội có việc bất đắc dĩ, sau này ở trong cốc thì tỷ cứ gọi muội là sư đệ được không? ".
Lúc này Tử Y nào còn quan tâm Vô Song giải thích, nàng đã ngượng chí cả người hơn nữa ánh mắt càng ngày càng trở nên si mê, trở nên mê mẩn, chỉ có thể gật đầu.
"Ân..".
Âm thanh từ cổ họng Tử Y phát ra làm Vô Song cũng khẽ cười, Vô Song chậm rãi mặc lại áo của mình rồi bước ra ngoài, khi đi ra ngoài còn không quên nói.
"Tử Y tỷ nghỉ ngơi đi, sư đệ có việc ra ngoài với tiền bối, đến giờ cơm sư đệ liền gọi sư tỷ nha".
Tử Y lần này cũng không đáp, đến khi thân ảnh Vô Song hoàn toàn biến mất nàng mới hoàn hồn, đưa tay chạm vào hai má của mình, động tác dễ thương hết sức, đôi môi nhỏ khẽ chu lên rốt cuộc thở ra một hơi.
"Sư muội đáng ghét, ra ngoài vài năm liền học hư rồi ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.