Cực Võ

Chương 229: Tảo Địa Thần tăng?




Trên Đạn Chỉ Phong, Hoàng Dược Sư áo bào tung bay trong gió, mặt nhìn về phía nam, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Vào năm Chính Hòa thứ năm đời Huy tông, Hoàng đế ra lệnh sưu tập hết sách vở của Ðạo gia trong thiên hạ, khắc bản ấn hành, tất cả năm ngàn bốn trăm tám mươi mốt quyển, gọi là vạn thọ đạo tạng. Người mà hoàng đế ủy nhiệm khắc in bộ sách ấy tên Hoàng Thường”.
“Hoàng Thường người này là bậc kỳ nhân đệ nhất cổ kim, bản thân Hoàng Thường sợ bộ kinh đạo tạng ấy bị khắc chữ sai, nếu hoàng đế phát giác ra không khỏi sẽ bị chặt đầu, vì vậy dốc lòng hiệu chỉnh từng quyển từng quyển, không ngờ đọc bấy nhiêu năm lại trở nên tinh thâm Ðạo học, lại nhờ đó ngộ được đạo lý võ công trong thiên hạ”
“Hoàng Thường là bậc nhất kỳ nhân đệ nhất cổ kim bởi ông ta không thầy mà thành tài, tất cả kiến thức của ông ta có được đều từ tự mình lĩnh ngộ trong kinh thư, chưa từng luyện qua võ công lại dựa vào kinh thư mà tu luyện nội công, ngoại công trở thành bậc đại cao thủ thực lực sâu không lường được”.
“Hoàng Thường luyện thành một thân vô địch võ công nhưng vẫn còn làm quan. Có một năm tại nơi Hoàng Thường trị nhậm chợt xuất hiện một môn phái ly kỳ cổ quái gọi là Minh giáo “.
“Minh Giáo là môn phái nghe nói do người Hồ ở Ba Tư bên Tây Vực truyền tới, giáo đồ của Minh giáo một là không thờ Thái Thượng Lão quân, hai là không thờ Chí Thánh Tiên sư, ba là không thờ Như Lai Phật tổ, cứ vái lạy tà mà nước ngoài, nhưng lại không ăn thịt, chỉ ăn rau, giáo lý thập phần cổ quái đi ngược lại với nguyên lý Trung Nguyên, vì lẽ đó trở thành dị giáo”.
“Huy tông Hoàng đế chỉ tin Ðạo giáo, khi biết tin bèn hạ một đạo thánh chỉ sai Hoàng Thường đem quân tới tiêu diệt bọn tà ma ngoại đạo ấy. Không ngờ trong giáo đồ của Minh giáo lại có không ít cao thủ võ công, các giáo đồ đánh nhau lại đều không sợ chết, không vô dụng như bọn quan binh, đánh nhau mấy trận, quan binh Hoàng Thường mang theo đại bại”
“Hoàng Thường lại sợ Huy Tông hoàng đế trách tội, trong lòng có vài phần lo lắng vì vậy đích thân tới khiêu chiến với các cao thủ Minh giáo, giết luôn một mạch mấy pháp vương, sứ giả gì đó. Minh giáo từ trên xuống dưới không một ai có thể làm đối thủ của Hoàng Thường nhưng mà nào ngờ Minh giáo sau khi tiến vào Trung Nguyên nhân mạch rất rộng, trong những người Hoàng Thường giết lại có mấy người là đệ tử các môn phái lớn trong võ lâm, lúc ấy rất nhiều đại phái giang hồ lại hẹn thêm hảo thủ võ lâm khắp nơi muốn chất vấn Hoàng Thường “.
“Đám người bọn họ nói cái gì mà không theo quy củ võ lâm, muốn gây khó dễ cho Hoàng Thường, khi đó Hoàng Thường nói:”
“Ta là người làm quan, không phải là người trong võ lâm, làm sao biết được quy củ võ lâm các ngươi ra sao?”
“Đám người kia lập tức cả vú lấp miệng em mà nói”
“Ngươi không phải là người võ lâm, sao lại biết võ nghệ? Chẳng lẽ sư phụ ngươi dạy võ công cho ngươi lại không dạy quy củ võ lâm cho ngươi?”
Hoàng Thường bèn nói
“Ta không có sư phụ.”
Đám người kia căn bản không tin, sau đó hai bên liền động thủ.
“Võ công của Hoàng Thường đã vô địch thiên hạ, võ công cực kỳ cổ quái võ lâm nhân sĩ khi đó tuyệt chưa từng nhìn qua, lúc ấy không ít cao thủ bị Hoàng Thường đánh chất đương trường nhưng mà Hoàng Thường chung quy cũng là da thịt tạo thành, không phải thần tiên, một người không thể chống lại toàn bộ võ lâm bị trọng thương, liều mạng bỏ chạy”.
“Đám người kia vừa thẹn vừa giận, trong nội tâm lại phi thường sợ hãi Hoàng Thường liền tìm gốc gác của Hoàng Thường rồi giết sạch tất cả cha mẹ vợ con của ông ta”.
Nói đến đây, ánh mắt của Hoàng Dược Sư lạnh lại, rất lạnh, cho dù Vô Song không nhìn thấy ánh mắt của ông lúc này thì hắn vẫn có thể đại khái cảm nhận được.
Hoàng Dược Sư họ Hoàng, Hoàng Thường cũng họ Hoàng.
Đương nhiên người họ Hoàng trong thiên hạ nhiều vô số bất quá Hoàng Dược Sư vẫn luôn cảm thấy Hoàng Thường cực kỳ hợp với ông.
Hai người cùng một họ là thứ nhất, thứ hai bản thân bọn họ đều là cao thủ đạo gia, thứ ba cả hai người trí tuệ đều tuyệt đỉnh, tài hoa có thể ngạo thị thế gian.

Trong mắt Hoàng Dược Sư xem ra, đám cao thủ võ lâm trong thời kỳ của Hoàng Thường từ trên xuống dưới là một đám cẩu vật, một đám phế thải, nếu Hoàng Thường có cơ duyên sinh sớm vài chục năm, ông gặp một tên liền giết một tên, giết đến khi toàn bộ võ lâm sạch bóng mới thôi.
Điều chỉnh ngữ khí một chút, Hoàng Dược Sư mới quay đầu lại nhìn Vô Song.
“ Hoàng Thường chạy trốn, vào ẩn náu trong chốn thâm sơn cùng cốc, bằng vào trí nhớ siêu phàm, ngộ tĩnh kinh người của mình toàn bộ chiêu thức cùng đường lối võ công của đám võ lâm cao thủ kia Hoàng Thường đều nhớ hết từng chiêu từng thức, sau đó Hoàng Thường bèn tĩnh tâm suy nghĩ cách phá giải”.
“Bản thân Hoàng Thường lòng mang báo thù, chỉ chuyên tâm nghiên cứu phá giải võ công đối phương, đến khi toàn bộ võ học của đối phương đều bị Hoàng Thường nghĩ ra cách phá giải, Hoàng Thường liền xuất sơn báo thù xưa”.
Nói đến đây rõ ràng... Hoàng Dược Sư im lặng một chút.
Vô Song ở bên cũng là im lặng, cái cố sự trước đó Vô Song không quá rõ ràng nhưng mà từ đoạn này, hắn lại nhớ.
Đại khái Hoàng Thường ở trong thâm sơn nghiên cứu võ học 40 năm, sau khi xuất sơn báo thù kẻ thù đều đã chết già, chỉ còn lại một bà lão gần 60 cách cái chết không xa, bà lão đó 40 năm trước cũng chỉ là một tiểu cô nương 16 tuổi.
Cái chuyện xưa này thực sự... rất làm người ta khó chịu, 40 năm Hoàng Thường bỏ ra rốt cuộc cũng chẳng thể báo thù, ông ta cho dù không nghiên cứu ra cách phá giải võ công đối phương, đối phương cũng tự chết vì năm tháng.
Rốt cuộc Hoàng Dược Sư vẫn phải kể tiếp, Hoàng Dược Sư cũng không hổ là tiền bối giang hồ, biên cố sự mặt không đỏ tim không loạn.
“Sau đó Hoàng Thường đại phát thần uy, giết chóc tứ phương, rốt cuộc trả được thù xưa, chân chính có thể tiếu ngạo giang hồ, độc bộ võ lâm, kẻ thù của Hoàng Thường căn bản không có ai có thể chống lại một chiêu, đều chết rất thảm rất thảm”.
“Hoàng Thường trả được thù xưa nhưng bản thân đã không có nơi để về, vô thân vô cố, bạn bè xung quanh không có ai, người thân đều đã bị kẻ thù chém giết hết, Hoàng Thường tâm rốt cuộc cũng đã lạnh, Hoàng Thường bản thân cũng đã già”.
“Hoàng Thường nghĩ đến 40 năm nghiên cứu võ học, nghĩ đến đạo gia tổng kết của bản thân liền cảm thấy không thể để những thứ này theo mình xuống cửu tuyền liền mang một phen tâm huyết viết thành hai quyển sách”.
Đối mặt với Hoàng Dược Sư, Vô Song triệt để im lặng.
Chém gió có nghề, đây gọi là chém gió có nghề, nếu người không biết còn tưởng đây là sự thực bất quá Vô Song cũng không phản cảm, Hoàng Dược Sư đây là giữ mặt mũi cho Hoàng Thường hoặc ít nhất cái cố sự này trong mắt Hoàng Dược Sư vượt qua cái cố sự gốc.
“Hoàng Thường sau khi hoàn thành hai quyển sách liền đem kinh thư giấu ở một nơi cực kỳ bí mật, mấy mươi năm nay chưa ai thấy được, một năm nọ không biết thế nào mà bộ kinh này đột nhiên xuất hiện trên đời, người học võ trong thiên hạ tự nhiên ai cũng muốn có, mọi người kẻ tranh người đoạt gây ra một trường hồ đồ, thậm chí trên giang hồ còn xuất hiện hàng loạt tràng huyết án, vì tranh cươp sCuuwr Âm Chân Kinh đã có hơn trăm cao thủ võ lâm bỏ mạng “.
“Phàm những người đoạt được đều muốn luyện tập những võ công ghi chép trong đó, nhưng không đầy sáu tháng một năm lại bị người ta phát giác đuổi theo cướp đoạt, đoạt đi cướp lại không biết lại chết thêm bao nhiêu người. Kẻ được sách thì tìm trăm phương ngàn kế để giấu diềm, nhưng những người đuổi theo để cướp đoạt thì có rất nhiều, một đường truy giết. Thật cũng không biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế cướp đoạt lừa gạt để chiếm được Cửu Âm Chân Kinh”
“Về sau sự tình càng lúc càng lớn bất quá việc tiếp theo ngươi cũng nghe đại khái, vì Cửu Âm Chân Kinh năm người chúng ta cũng xuất thủ, hẹn nhau luận kiếm ở Hoa Sơn”.
“Năm người chúng ta khi đó cơ hồ là đệ nhất cao thủ võ lâm đương thời, vì vậy cùng nhau quyết định luận võ, ai võ công vô địch thiên hạ liền là chủ nhân của Cửu Âm Chân Kinh”.
Lần này thì Vô Song rốt cuộc hơi hơi nhíu mày.
Lời Hoàng Dược Sư nói không sai nhưng Vô Song cũng cảm thấy không đúng lắm.
Đại khái năm nay Dung nhi của hắn 15 tuổi.
Hoa Sơn luận kiếm lần thứ 1 là khi Vương Trùng Dương chưa có chết, Phùng Hành còn chưa có chết, Hoàng Dung còn chưa sinh ra.
Vô Song không nhớ được mốc thời gian nhưng cứ cho là khoảng 17-18 năm trước đi, khi đó ngũ bá đương thời tuổi tác cũng chỉ ngang bằng với Kiều Phong hiện tại là cùng, vậy vì cái gì có thể đệ nhất thiên hạ?.
Tại thế giới Anh Hùng Xạ Điêu, việc này tuyệt không có gì phi logic nhưng mà tại cái thế giới này lại cực kỳ phi logic.
17-18 năm trước có cao thủ nào thì Vô Song không biết nhưng thiên hạ cao thủ đâu có thiếu?.
Thiếu Lâm Tự không xuất thủ tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh, Vô Song có thể chấp nhận dù sao Thiếu Lâm là đại diện phật gia, nếu mà vì đạo gia võ công chủ động tranh đoạt liệu còn mặt mũi gì?.
Hiệp Khách Đảo dưới sự quản lý của Tây Thi, cũng khinh thường tranh đoạt với đời dù sao Bạch Thủ Thái Huyền Kinh cũng là tiên võ.
Tiêu Dao Phái... cái môn phái này mắt cao tận trời, căn bản lười nhìn võ công trong thiên hạ, cho dù bọn họ thực sự cảm thấy Cửu Âm Chân Kinh không tầm thường thì cũng chưa chắc đã đi tranh đoạt, quan trọng hơn thời gian đó cũng là lúc Tiêu Dao Tam Tiên xảy ra nội đấu giữa Lý Thu Thủy cùng Đồng Mỗ, việc Tiêu Dao Phái không tham dự cũng có thể hiểu được.
Thế đám người Bạch Tự Tại, Cưu Ma Trí, Tạ Yên Khách, Mộ Dung Bác, Tiêu Viễn Sơn thì sao?, đây tuyệt đối là một đám ngưu nhân không thua gì ngũ bá, cho dù là hiện nay ngoại trừ Vương Trùng Dương siêu thoát ngũ tuyệt cấp độ ra thì tứ bá còn lại cũng không có ai tự tin vượt qua được đám ngưu nhân kể trên.
Vô Song thật sự hoài nghi, tại sao đám người này không xuất thủ tham dự?, đặc biệt là Tiêu Viễn Sơn cùng Mộ Dung Bác, nếu đã có cơ hội tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh thì chui vào Tàng Thư Các của Thiếu Lâm làm gì?.
Vô Song rốt cuộc cảm thấy một tia không đúng, đấy là chưa kể hắn tinh tế nhận ra một điều, tại sao Hoàng Thường đã cất dấu Cửu Âm Chân Kinh ở nơi không ai biết, thứ này vẫn hiện hữu nơi võ lâm?.
Chẳng nhẽ Cửu Âm Chân Kinh lại là một cái âm mưu?, nhưng mà là nhân vật bậc nào mới có thể mang Cửu Âm Chân Kinh ra làm lễ?, hơn nữa mục đích của hắn là gì?.
Tây Thi nữ nhân này chắc hẳn sẽ không nhàm chán như thế, nàng lại không có hứng thú với võ học.
A Thanh càng không phải nói, với tính cách của nàng khinh thường chơi âm mưu quỷ kế.
Tiêu Dao Tử... cũng là nhân vật có tư cách đứng ra làm hắc thủ sau màn nhưng khoảng thời gian đó Tiêu Dao Tử đã sớm xanh cỏ.
Hoàng Thường... lại càng không được, Hoàng Thường chết còn sớm hơn cả Tiêu Dao Tử.
Trong đầu Vô Song rốt cuộc chỉ còn lại một thân ảnh, một cao thủ đế vị duy nhất trong thiên hạ này – Tảo Địa Thần Tăng.
Nghĩ đến đây, lòng Vô Song trầm lại hơn không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.