Ở bên này, trong đầu ta thoáng hiện mấy ý niệm, không khỏi liên tưởng tới Huyền Không thành, chẳng lẽ nó cũng có ý thức sinh mệnh giống như Huyền Không thành sao? Hơn nữa cũng giống như Huyền Không thành tự hấp thu năng lượng trong không gian tiến hành tồn trữ, quán thâu vào trong cơ thể Hoàng Phủ Phi Long kỳ thực chính là năng lượng hấp thu kia? Bởi vậy, nói là thượng cổ chiến hồn gì đó, thật ra chỉ là một thứ hư vô mà thôi?
Vừa nghĩ như thế, ta cảm thấy rất có khả năng, rồi lại thấy kỳ quái, trong ký ức của Mạc Sát, cũng không có phương pháp gieo vào vật chết mầm móng sinh mệnh linh trí, như vậy Hoàng Phủ Phi Long nói tới chiếc ghế kỳ quái kia, nếu có được sinh mệnh, vậy phải giải thích tế nào? Chẳng lẽ là hai bằng hữu của muội muội?
Nhưng những lời này đều là suy đoán, cụ thể thế nào, phải chờ tương lai có cơ hội ghé thăm Di hồn điện mới biết được.
Hoàng Phủ Phi Long tiếp tục hưng phấn nói: "Ngoại trừ công lực tăng mạnh, ta còn được các lão tiền bối trong Di hồn điện chỉ điểm! Lão đại, ngươi không biết đâu, đám lão tiền bối kia, cả bọn đều si mê võ học, bởi nguyên nhân chân khí của ta rất đặc thù, tất cả đều đem ta thành bảo bối!" Lập tức cười gian một tiếng, "Hắc hắc, dựa vào điểm ấy, từ trên người bọn họ kiếm được không dưới năm loại tuyệt học, thật sự là lời chồng lời, còn hơn là đi Lâm Phượng các chỉ được một loại!"
Lúc này Hùng Phách cũng đã hồi thần lại, nghe Hoàng Phủ Phi Long nói, hừ một cái xen vào: "Tuyệt học nhiều thì sao chứ? Ta một chiêu phá vạn chiêu, nếu không phải ngươi công lực cao hơn ta, còn không phải là thủ hạ bại tướng còn gì!"
Khuôn mặt tươi cười đắc ý của Hoàng Phủ Phi Long lập tức cứng đờ, cắn răng oán hận nói: "Ngươi ít đắc ý đi, nếu không phải lão Đại dạy ngươi Hoàn mỹ quyền, ngươi sao là đối thủ của ta được?"
Hùng Phách kiêu ngạo cười ha ha: "Hoàn mỹ chiêu ai ai đều có thể học, nhưng không phải người nào cũng học được. Đó là do ngươi ngộ tính quá kém!"
Chân mày ta khẽ động, mỉm cười nói: "Ngươi lĩnh ngộ được rồi?"
Trước mặt ta, Hùng Phách tất nhiên không dám kiêu ngạo nữa, vội vã vừa cảm kích vừa khiêm tốn nói: "Vẫn là do Dương Đào ngươi chỉ điểm bước đầu, làm cho ta có được sở ngộ, nhưng mà so với ngươi, Hoàn mỹ chiêu của ta tuyệt không thể nói là hoàn mỹ được."
Ta cười cười nói: "Ngươi có khả năng lĩnh ngộ được, đó là cơ duyên của ngươi, nếu không phải tự thân lĩnh ngộ, muốn dạy cũng không được."
Hùng Phách đối với Hoàn mỹ chiêu đã có một chút nhận thức bước đầu, gật đầu thầm chấp nhận.
Ta nhìn hắn nói: "Nói như vậy, ngươi đánh ta một quyền xem sao, để ta nhìn xem ngươi lĩnh ngộ tới trình độ gì rồi."
Trong mắt Hùng Phách chợt lóe sáng, nói: "Như vậy rất tốt, hơn mấy tháng nay ta tự mình lục lọi, có gì không đúng phải nhờ Dương Đào ngươi chỉ giáo cho!"
Vân Trần và Vân Ý đều hiếu kỳ quan sát Hùng Phách, từ trong đối thoại các nàng tự nhiên nghe ra, hình như chúng ta đang nói đến một chiêu pháp rất lợi hại. Hai người đều rất hiếu kỳ muốn xem chiêu pháp gì có thể xưng là "Hoàn mỹ", vì vậy mở to mắt mà nhìn nhất cử nhất động của Hùng Phách.
"Ta tới." Hùng Phách nói một tiếng, liền thu quyền ở thắt lưng, sau đó, đánh ra một quyền!
Nhìn Hùng Phách ra quyền, ta khẽ nhíu mày, một quyền này của hắn còn kém xa ta sử ra trước đây, ngay cả một phần mười tinh túy cũng không có, không biết sao Hoàng Phủ Phi Long lại thua được?
Ta chỉ đơn giản lách người một cái, liền trượt khỏi nắm tay Hùng Phách. Trong nháy mắt ta chuyển thân này, thân thể Hùng Phách chấn động, mắt mở to, cánh tay cứng lại, cũng không động nữa.
Ta cười cười, vừa rồi lúc xoay người, nhìn thì cực kỳ đơn giản, trên thực tế đã ngầm trộn vào tinh túy Hoàn mỹ chiêu trong đó. Hoàn mỹ chiêu không cần nhất định phải dùng quyền cước, nhất cử nhất động đều có thể hoàn mỹ, một hơi thở cũng ẩn chứa thiên địa tạo hóa, như giọt mưa rơi trên mặt hồ, như ngọn gió thổi qua rừng núi, không hề có một chút dấu vết, lưu loát tự nhiên, muốn tránh cũng không được, phòng cũng không xong.
Lúc đầu ta đứng dưới vách đá ở Lâm Phượng các lĩnh ngộ, đối với Hoàn mỹ chiêu có tầng lý giải càng sâu, tuy rằng còn chưa tới mức chân chính hoàn mỹ, cũng đã tiếp cận hoàn mỹ rồi. Cho nên, cùng lúc tránh quyền, đã tiến hành công kích tới Hùng Phách, vô thanh vô tức, không hề có dấu vết, ngoại trừ đương sự Hùng Phách, những người khác không thể nhìn ra được manh mối nào, tự nhiên không cảm giác được có uy lực gì.
Hoàng Phủ Phi Long thấy Hùng Phách ra một quyền, sau liền giống như hóa thạch cứng ngắc bất động, trong lòng kỳ quái, nghi hoặc hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Vừa hỏi xong, Hoàng Phủ Phi Long lập tức phát hiện Hùng Phách không đúng, chỉ thấy sắc mặt Hùng Phách chợt tái mét, hơn nữa trán đầy mồ hôi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh khủng, thân thể đã bắt đầu không ngừng run rẩy như lên cơn sốt rét. Thấy được tình hình này, Hoàng Phủ Phi Long sao còn không biết chuyện gì đã xảy ra? Bệnh trạng này, rõ ràng là dấu hiệu sau khi trúng Hoàn mỹ chiêu! Hơn nữa Hùng Phách tựa như hãm nhập rất sâu!
Hoàng Phủ Phi Long giật mình không thôi, vừa rồi tất cả đều thu rõ ràng trong mắt, ta căn bản không xuất thủ, chỉ lắc người tránh né, Hùng Phách làm sao mà trúng chiêu?
Hai nàng Vân Trần Vân Ý liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ, ta làm sao xuất thủ các nàng hoàn toàn không phát hiện được, thế nhưng, Hoàn mỹ chiêu kém cỏi xấu chết người của Hùng Phách cũng đã để các nàng nhìn ra được manh mối. Các nàng đều là người sống mấy trăm năm, cho tới nay đều trầm mê trong võ học, nhãn lực tất nhiên phi phàm, liếc mắt là nhìn ra được chỗ huyền diệu, lập tức chấn động rất mạnh, đồng thời trên võ học lại có thêm vài phần cảm ngộ. Nhớ lại vừa rồi Hùng Phách nói Hoàn mỹ chiêu của hắn là do ta chỉ ra mới có lĩnh ngộ, điều này làm cho ta ở trong mắt các nàng, càng trở nên thần bí, trong lòng càng thêm sùng kính.
"Được rồi!" Ta quát khẽ quát một tiếng, thân thể Hùng Phách chấn động, thần trí đã khôi phục thanh minh. Hùng Phách toát mồ hôi như mưa, chỉ một phút chốc, giống như đã trải qua một hồi đại chiến gian khổ, cả người hư thoát, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, dùng ánh mắt kinh khủng vừa bội phục nhìn ta, ngay cả nói cũng không có khí lực, chỉ có thể miễn cưỡng nhấc tay, giơ giơ ngón cái, sau đó lập tức vận công điều tức ngay tại chỗ.
"Thần tượng của ta! Lão Đại! Vừa rồi Hùng Phách trúng Hoàn mỹ chiêu sao?" Hoàng Phủ Phi Long sùng bái nói, thấy ta gật đầu thừa nhận, hắn sách sách than thở: "Lão đại chính là lão đại, đồng dạng là Hoàn mỹ chiêu, lão Đại sử dụng so với Hùng Phách xuất ra quả thực cách biệt một trời một vực! Ta hoàn toàn không nhìn ra lão Đại làm gì mà khiến Hùng Phách lại trúng chiêu. Thật sự là lợi hại!"
Tiểu tử này, hầu như lần nào gặp cũng vỗ mông ngựa, ta tức khí nói: "Đừng có vỗ mông ngựa cũ kỹ nữa, Hoàn mỹ chiêu của Hùng Phách mới ngộ chút thành tựu như vậy, tính ra thật là kém cỏi, vậy mà ngươi cũng trúng chiêu được?"
Mặt già Hoàng Phủ Phi Long đỏ lên, cãi chày cãi chối: "Nào có chứ, Hoàn mỹ chiêu của Hùng Phách đúng là xơ xác, cũng không làm gì được ta, chỉ làm ta hơi thất thần một chút mà thôi! Lão Đại ngươi cũng biết, cao thủ tương tranh, hơn kém một giây nửa khắc, ta chỉ là thất thần một chút, hắn còn không nhân cơ hội mà dùng chiêu thức khác đối phó ta sao!"
Ta sửng sốt, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn Hùng Phách đang điều tức trên mặt đất, không khỏi lắc đầu, đại tinh tinh này lẫn lộn đầu đuôi, lại đem Hoàn mỹ chiêu làm chiêu phụ trợ. Nhưng mà đối với hắn hiện tại, lĩnh ngộ tới trình độ này cũng chỉ có thể dùng như thế là tương đối hữu hiệu.
"Được rồi, lão Đại, Hoàng giả chi quyết ngươi có biết chưa?" Hoàng Phủ Phi Long thấy ta không truy cứu, lập tức lãng sang chuyện khác.
Ta gật đầu cười nói: "Việc này ta cũng biết, sao hả, ngươi cũng muốn tham gia?"
Đầu Hoàng Phủ Phi Long to ra như cái trống, khoa trương oa oa: "Lão Đại, ngươi thật là để mắt tới ta quá rồi. Tuy rằng ta rất muốn tham gia, cũng phải có thực lực mới được chứ! Ta là xem trọng lão Đại ngươi thôi! Lão Đại ngươi nhất định phải tham gia! Ngươi không biết, Cực đạo chiến võng để thuận tiện cho ngươi tham gia vào, đã đặc chuẩn thăng cấp ngươi thành Võ Đế đấy! Chuyện này tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử Cực đạo chiến võng! Đến lúc đó ngươi thành Võ Hoàng đệ tam, thân làm tiểu đệ ta cũng hưởng chút phong quang!"
"Tên gia hỏa ngươi!" Ta lắc đầu, cũng không biết nói gì cho phải.
"Lão Đại, nói thế cả nửa ngày, ngươi còn chưa giới thiệu hai vị tỷ tỷ xinh đẹp phía sau kia đó?" Hoàng Phủ Phi Long ưỡn ngực nghiêm mặt nói.
Tỷ tỷ xinh đẹp? Ta liếc mắt nhìn hai nàng Vân Trần Vân Ý, xinh đẹp thì không sai, nhưng mà nhân gia động lòng người kia xứng đáng làm bà nội ngươi đó, trong miệng nói: "Các nàng là tùy tùng từ Lâm Phượng các cùng đi ra với ta, nàng này là Vân Trần, nàng đây là Vân Ý."
"Tùy tùng?" Hoàng Phủ Phi Long trừng mắt hét lên, vẻ mặt không thể tin tưởng, ngay cả Hùng Phách vận công trên mặt đất nghe xong cũng không nhịn được mở mắt, lộ ra vẻ kinh dị.
Ta cười ha ha, nói: "Hiện tại ta là tông chủ Lâm Phượng các."
Ta cũng cũng không định giấu diếm, bởi vì chuyện này sớm muộn cũng sẽ lộ ra, hơn nữa cũng không cần che dấu.
"Tông chủ?" Lúc này Hoàng Phủ Phi Long và Hùng Phách đồng thời nhảy dựng lên, con mắt cũng trợn ra ít cũng phải mười lăm ly.
Hoàng Phủ Phi Long hung hăng véo hông Hùng Phách, Hùng Phách lập tức hét thảm một tiếng, căm tức nói: "Ngươi nhéo ta làm gì?"
"Ta xem hiện tại có phải mình đang nằm mơ không!"
"Trên người ngươi nhiều thịt hơn ta, sao ngươi không tự nhéo mình đi!"
Hoàng Phủ Phi Long nói vẻ đương nhiên: "Ta van ngươi, ngươi nghĩ rằng ta ngốc như ngươi sao! Không có chuyện gì tự nhéo mình chứ!"
Ta buồn cười nhìn hai người, Vân Trần Vân Ý cũng che miệng cười rộ lên, ở trong Lâm Phượng các, cũng không có ai hài hước như vậy.
"Lão Đại, ngươi thực sự lên làm tông chủ Lâm Phượng các?" Hoàng Phủ Phi Long vẫn còn không xác định được, hoài nghi ta giỡn chơi với hắn.
Ta mỉm cười, nói: "Có cần ta thi triển vài dạng tuyệt kỹ của Lâm Phượng các cho ngươi thưởng thức một chút không?"
Thịt béo trên người Hoàng Phủ Phi Long run lên, vội vã lắc đầu: "Hay là thôi đi!" Lập tức lại hứng thú phấn khởi, "Ngươi thật sự thành tông chủ Lâm Phượng các? Đúng rồi! Nhất định là vậy, ngoại trừ Lâm Phượng các, đâu còn có mỹ nữ xinh đẹp tu vi cao thâm như thế? Kháo, lão Đại ngươi thật là mạnh mẽ, quả nhiên là thần tượng cả đời của ta, là tấm gương nhân sinh mẫu mực! Nói như vậy, ta chính là tiểu đệ của tông chủ Lâm Phượng các? Kháo, có lão Đại cường hãn như vậy ở trên, sau này ai còn dám chọc ta? Ha ha ! Ha ha!"
Cười ngây ngô một hồi, Hoàng Phủ Phi Long không thể kiềm chế chìm trong YY dâm ý, càng lúc càng lợi hại hơn.
Ta nhún vai, nói cho hai nàng Vân Trần Vân Ý: "Đây là tiểu đệ của ta."
Vân Trần Vân Ý một bộ dáng hiểu rõ, thầm nghĩ tiểu đệ tông chủ, quả không có người thường, ách, xác thực mà nói là thường nhân...
Lại hàn huyên tán gẫu một hồi, Hoàng Phủ Phi Long và Hùng Phách đều đối với chuyện ta làm sao trở thành tông chủ Lâm Phượng các hết sức hiếu kỳ, đều nhận định trong đó có kỳ ngộ kinh thiên địa khiếp quỷ thần, ta bị Hoàng Phủ Phi Long và Hùng Phách hai tên quỷ tò mò này truy vấn không chịu nổi, tùy tiện ứng phó một hai câu rồi vỗ mông bỏ đi.
22-02-2010, 02:23 PM
Cực Phẩm Chiến Thần