Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 166: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu (2)




Tâm Hạ Triều Ca trầm xuống, đừng điều tra, đừng nhúng tay sao?
Nàng làm không được, dù sao nàng cũng không tránh khỏi cái chết.
Mặc dù đây chỉ là một lần chuyển thế, nhưng có một số việc đáng để nàng kiên trì, bằng không nàng sẽ hối hận.
“Tra” Hạ Triều Ca cực kì kiên định.
“Ta sẽ không để cho mẫu hậu chết vô ích, càng không để cho người sau lưng ung dung ngoài vòng pháp luật, bất cứ kẻ nào tổn thương Hạ gia ta cũng đều không bỏ qua!”
Hề Minh Húc khẽ thở dài, thần sắc có chút đau thương.
“Triều Ca, ta sẽ giúp ngàng.”
“Ừ”
Hạ Triều Ca đầy bụng tâm sự, lời của Hạ Thiên Túng còn nấn ná trong lòng nàng, giống như một đám mây đen luẩn quẩn không đi.
“Chúng ta trở về đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Được ”
Hạ Triều Ca đẩy Hề Minh Húc về phòng.
Ánh trăng dần tràn ngập, côn trùng không biết mệt mỏi kêu râm ran.
Hạ Triều Ca thổi tắt ngọn đèn dầu trong phòng, đi ra cửa phòng, đi về phía thiên lao.
Thủ vệ thiên lao thấy Hạ Triều Ca, trực tiếp cho đi.
Theo con đường âm u ẩm ướt trong thiên lao vào trong, trong gian nhà tù cuối cùng Hạ Triều Ca nhìn thấy Hạ Tuyết Mạn.
Lúc này nàng ta đang bọc một cái chăn ngủ trên mặt đất, thật sự rất thư thái.
Hạ Triều Ca cười nhạt.
Giám ngục mở cửa phòng giam, tiếng xích sắt làm Hạ Tuyết Mạn thức tỉnh.
Hạ Tuyết Mạn mở đôi mắt mông lung, khiếp sợ khi thấy Hạ Triều Ca đi tới, nàng ta thậm chí còn cho là mình nằm mơ.
“Hạ Triều Ca? Sao ngươi lại tới?” Hạ Tuyết Mạn trừng lớn hai mắt.
“Tới xen ngươi chết chưa” Hạ Triều Ca lạnh lùng nói.
“Ta rất khỏe mạnh, ta còn tưởng rằng ngươi bị bỏng thành tàn phế, đang cao hứng đây!”
Hạ Tuyết Mạn không che giấu chút chán ghét nào với Hạ Triều Ca.
“Bốp” một tiếng, tiếng bàn tay thanh thúy vang vọng cả nhà tù.
Hạ Tuyết Mạn bị Hạ Triều Ca tát một cái ngã xuống đất, gương mặt sưng lên một cục to, khóe miệng còn trào ra một vệt máu tươi.
Hạ Tuyết Mạn che mặt, khiếp sợ nhìn Hạ Triều Ca, nàng ta quả thực không thể tin chuyện xảy ra!
“Ngươi, ngươi lại dám đánh ta!”
“Đánh ngươi thì như thế nào? Chọc giận ta, giết ngươi cũng là chuyện nháy mắt thôi.”
Hạ Triều Ca mặt không đổi sắc, nghiêm túc không có một tia đùa cợt nào.
“Ngươi... Ngươi thật sự vô pháp vô thiên sao?”
Hạ Tuyết Mạn đau đến chảy nước mắt, mặc dù nàng ta không được sủng ái, nhưng từ bé đến giờ cũng chưa từng bị đánh.
“Nếu như phụ hoàng cầm quyền, người có lẽ sẽ còn nhớ tình phụ thân nữ nhi. Nhưng bây giờ người ngã bệnh, hoàng huynh một tay lũng đoạn triều chính, ngươi đoán ta muốn giết ngươi, chân mày người có thể nhíu một cái hay không?”
Hạ Tuyết Mạn nghe nói thế toàn thân run rẩy.
Nếu như phụ hoàng, ắt sẽ nhớ tình cảm phụ thân nữ nhi, nhưng Hạ Thiên Túng sẽ không như thế, trong mắt hắn chỉ có Hạ Triều Ca, chỉ thừa nhận một người muội muội này!
Nhưng càng khiến Hạ Tuyết Mạn sợ hãi hơn là bây giờ, Hạ Triều Ca ăn nói có ý tứ, mặt không đổi sắc, ra tay tàn nhẫn.
Hạ Tuyết Mạn chán ghét Hạ Triều Ca trước giờ đều không che giấu, nhưng Hạ Triều Ca chưa bao giờ tính toán với nàng, đến nhìn còn chẳng thèm liếc nàng ta một cái.
Vì vậy, Hạ Tuyết Mạn lâu dài sẽ làm một vài việc không liên quan để ngáng chân Hạ Triều Ca.
Ví dụ như khi nàng trốn học, tố cáo nàng với phu tử.
Việc này trong lòng Hạ Triều Ca đều biết, nhưng xưa nay không tính toán với nàng ta.
Cho nên Hạ Tuyết Mạn cũng căn bản không cần che giấu.
Nhưng bây giờ Hạ Triều Ca xa lạ đến mức khiến nàng ta cảm thấy đáng sợ, nàng ta không chút nghi ngờ Hạ Triều Ca thực sự có can đảm giết nàng ta.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Ngày đó Phượng Nghi Cung cháy, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Hạ Triều Ca giận tái mặt.
Hạ Tuyết Mạn sững sờ, nàng ta rơi vào trong hồi ức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.