Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 165: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu* (1)




*Trích trong bài thơ Hàm Dương Thành Đông Lâu của Hứa Hồn, nhằm chỉ mưa gió trước cơn giông bão. (Lâu lâu để nguyên câu thơ đọc cho hay, dịch bậy bạ mất hay:)))))
Hạ Thiên Túng nhăn mày, trong con ngươi tràn ngập hận ý.
“Hạ Tuyết Mạn đã bị nhốt vào thiên lao, nàng một mực chắc chắn chuyện này là do công chúa Càng quốc Địch Lam Thấm cùng sư đệ Đoạn Thiên Diễn của muội gây nên.”
Hạ Triều Ca sững sờ, cái kết quả này là gì thế? Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì!
Địch Lam Thấm, Đoạn Thiên Diễn, Hạ Tuyết Mạn...
Mẫu hậu nàng trước khi chết đã nói không hy vọng nàng bị cuốn vào trận sóng gió này.
Đây là trận sóng gió gì chứ?
Hạ Triều Ca dường như thấy một bản tay vô hình phía sau bọn họ đang điều khiển tất cả.
Bầu trời Ly quốc phải thay đổi.
“Muội trở về nghỉ ngơi đi, chuyện này ta nhất định sẽ tra ra manh mối, muội không cần quan tâm, chờ ngày lành tháng tốt thành thân là được.”
Hạ Thiên Túng tự tay vỗ vỗ bả vai Hạ Triều Ca, ý bảo nàng an tâm.
Hạ Triều Ca gật đầu, đi vào trong Triều Vân Cung.
Trở lại cung, Hạ Triều Ca thấy cảnh tượng thế này.
Hề Minh Húc đang ngồi bên cạnh bàn, trên bàn bày đầy đủ thức ăn thơm ngào ngạt.
Hắn đang ngồi trên xe lăn chờ đợi.
Trong đầu Hạ Triều Ca bỗng nhiên xuất hiện một chữ: Nhà.
“Thất thần gì đấy? Nhanh tới ăn cơm. Lúc trước ở Bắc Cương dùng cách bỏ đói nàng một tháng, nuôi cho nàng mập mạp. Bây giờ không cần chịu đói, tự giác một chút, ăn nhiều một chút nhé.”
Hạ Triều Ca gật đầu, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hề Minh Húc.
Dù khổ sở cũng phải ăn cái gì đó. Dù khó khăn thế nào đi nữa cũng phải chịu đựng được.
Nàng tuyệt đối không phải loại người chịu đả kích liền không gượng dậy nổi, còn rất nhiều việc chờ nàng làm.
Một bữa cơm dần dần ăn xong, biểu hiện của Hạ Triều Ca so với ai khác đều kiên cường hơn, nên tuyệt đối không ăn ít hơn chút nào.
Dùng xong bữa tối, Hạ Triều Ca đẩy Hề Minh Húc ra ngoài tản bộ.
Trăng treo đầu cành liễu, người hẹn ước hoàng hôn, trong tình cảnh này hai người đều thích thú hưởng thụ.
“Triều Ca, án Hoàng hậu nương nương phóng hỏa có tiến triển gì không?”
Hề Minh Húc thấy nội dung lá thư này, cũng nhìn thấy mẫu hậu nàng tự sát, việc này không phải hắn gây nên, cũng không cần giấu giếm hắn làm gì.
“Hoàng huynh nói, đã đem Hạ Tuyết Mạn giam vào thiên lao, Hạ Tuyết Mạn một mực chắc chắn là Lam Thấm cùng Thiên Diễn gây nên.”
Hề Minh Húc nhíu mày trầm tư một hồi, sau đó hắn nói: “Vậy chính là Địch Phỉ Nhiên cũng có liên hệ trong đó?”
“Nếu không ngày đó phát sinh việc lớn như vậy, ai sẽ thèm quan tâm Lam Thấm cùng Thiên Diễn?” Hạ Triều Ca cười nhạt.
“Mục Cảnh Thước, Địch Phỉ Nhiên, rất hiển nhiên bọn chúng đã cấu kết cùng nhau, cho nên lúc đàm phán, Càng quốc tiếp thu toàn bộ điều kiện của Ly quốc, bồi thường ba tòa thành trì.”
Hề Minh Húc phân tích nói: “Chỉ là như thế vẫn chưa đủ, còn thiếu một cá nhân.”
Hạ Triều Ca cười nhạt: “Thiếu một kẻ liên hệ với mẫu hậu, bọn chúng một kẻ là triều thần, một kẻ là hoàng tử, đơn giản là không thể vào cung gặp mẫu hậu ta được.”
“Bởi vậy đầu mối liền rõ ràng. Chỉ là, bọn chúng lấy cái gì đến bức ép hoàng hậu, lại muốn làm gì đây?” Hề Minh Húc rơi vào trầm tư.
“Mẫu hậu dù có chết cũng muốn bảo vệ bí mật, sợ rằng phía sau liên hệ rất rộng, hơn nữa, rất bất đắc dĩ, không thể vãn hồi, không thể thay đổi.”
“Nếu như Hoàng hậu nương nương không tự sát, mục đích thật sự bọn chúng muốn hoàng hậu làm gì nhỉ? Sự thành công sau mục đích của chúng rất thâm ý, rất đáng để người ta suy nghĩ sâu xa.”
Hạ Triều Ca thở dài một hơi, trong lòng lại tuôn ra một cơn đau khó tả, dường như nội tâm đang bị lửa lớn thiêu đốt.
“Bất luận là gì, ta đều sẽ tra rõ ràng rành mạch.”
“Triều Ca, nếu như sự thật phía sau có thể nàng không cách nào tiếp thu được, hậu quả của nó nàng cũng không thể gánh nổi, nàng còn muốn tra không? Hoàng hậu dù chết cũng muốn giấu giếm, không phải không có lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.