Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 167: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu (3)




Ngày đó, Hạ Tuyết Mạn không hiểu sao lại bị hoàng hậu Bạch Tâm Lăng triệu kiến.
Lúc vào Phượng Nghi Cung, hết thảy đều bình thường, nàng ta cũng không có phát hiện manh mối gì.
Nhưng làm nàng ta nghi hoặc khó hiểu là hơn nửa đêm, tại sao hoàng hậu muốn triệu kiến nàng ta, còn nói vái chuyện chả liên quan.
Cho tới sau này, khi Phượng Nghi Cung gặp chuyện không may, nàng ta bị tống vào ngục cũng không biết vì sao, cho đến khi Địch Phỉ Nhiên đến.
Trong thiên lao âm u lạnh lẽo, một mình Hạ Tuyết Mạn khủng hoảng sợ hãi đợi trong phòng giam xa lạ.
Xung quanh đều là gián con lão chuột, mặt đất không có một chỗ nào sạch sẽ, thống khổ khiến kẻ được nuông chiều từ bé như nàng dường như muốn chết.
Ngày đó, Địch Phỉ Nhiên đến thăm nàng ta.
Đó là nam nhân nàng thích từ lâu, hắn ăn nói lưu loát, hắn ưu nhã, hắn khí phách, không cái nào không làm nàng mê muội.
Mà ở thời điểm nàng ta chán nản nhất, tới cứu nàng vẫn là Địch Phỉ Nhiên, chuyện này khiến nàng ta càng thêm cảm động không thôi.
Ngày đó hắn mang chăn bông, thức ăn, còn có một chút tư trang cần thiết cho nàng.
“Tuyết Mạn, nàng chịu khổ rồi.”
Ngón tay thon dài của Địch Phỉ Nhiên đùa bỡn Hạ khuôn mặt Tuyết Mạn, cũng trêu chọc trái tim đang kinh hoàng của nàng ta.
“Tam hoàng tử, van cầu ngài mau cứu ta có được không? Không phải ta phóng hỏa, chuyện gì ta cũng không biết hết!”
Hạ Tuyết Mạn khóc đến rối tinh rối mù.
“Tuyết Mạn, ta tới là để cứu nàng đó.”
Địch Phỉ Nhiên thần sắc ôn nhu, trong giọng nói mang theo từng tia mị hoặc làm người ta lún sâu.
“Chuyện này là Hoàng muội không biết phấn đấu của ta làm.”
Địch Phỉ Nhiên yếu ớt thở dài một hơi, trên mặt đều là vẻ thất vọng.
Mà Hạ Tuyết Mạn lại cực kì khiếp sợ, nàng làm sao cũng chưa từng hoài nghi Địch Lam Thấm.
“Sao lại thế...”
“Con bé và Đoạn Thiên Diễn yêu đương vụng trộm, bị Hoàng hậu nương nương phát hiện, để giữ bí mật, bọn họ phóng hỏa giết người diệt khẩu.”
“Vậy hiện tại bọn họ thế nào?”
“Chạy rồi”
Toàn thân Hạ Tuyết Mạn run lên, sợ hãi lan tràn trong lòng: “Bọn họ chạy rồi, vậy chẳng phải là ta bị hãm hại sao? Ta không muốn! Không phải ta làm!”
Địch Phỉ Nhiên ôn nhu sờ đầu Hạ Tuyết Mạn, nhẹ nhàng hôn trên trán nàng ta một cái.
Cảm giác tê tê dại dại khiến tâm Hạ Tuyết Mạn xao động, cả người hoàn toàn rơi vào tay giặc, coi Địch Phỉ Nhiên cọng rơm cứu mạng duy nhất.
“Nghe lời ta, nếu bị hỏi nàng cứ nói, lúc nàng rời khỏi Phượng Nghi Cung, tận mắt thấy bọn họ yêu đương vụng trộm bị hoàng hậu răn dạy, bây giờ bọn họ đang tránh án.”
Hạ Tuyết Mạn mãnh liệt gật đầu, con mắt lóe sáng, lòng cũng ấm áp theo.
“Nhẫn nhịn một thời gian nữa, ta nhất định sẽ cứu nàng ra ngoài. Nhớ kỹ, bất kỳ ai hỏi nàng, nàng đều không được sửa miệng, bằng không ta sẽ không cứu được nàng.”
Hạ Tuyết Mạn nhớ lại một đoạn chuyện này, trong lòng còn hiện lên từng tia ngọt ngào.
Chăn bông dưới người nàng, y phục nàng thay, còn có thức ăn mỹ vị, đều là người trong tim người cho nàng.
Đó là người nàng ta yêu, cũng là người duy nhất có thể cứu nàng.
Hạ Triều Ca thấy bên khóe miệng Hạ Tuyết Mạn không che giấu được nụ cười, vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Nụ cười như thế chỉ có nữ nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt mới có, như vậy chỉ có một khả năng, Địch Phỉ Nhiên đã tới.
“Ngươi không định thẳng thắn sao? Ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ta đã thẳng thắn, ta nói chính là sự thật.”
Hạ Tuyết Mạn một mực chắc chắn, nàng còn oán hận nhìn Hạ Triều Ca.
“Các ngươi lúc nào thả ta ra ngoài? Ta vô tội, là Tam công chúa Càng quốc, còn có tiểu sư đệ kia của ngươi nữa...”
“Bốp” Hạ Tuyết Mạn còn chưa nói hết lời, Hạ Triều Ca lại tát thêm một cái nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.