Con Rể Quyền Quý

Chương 2601:




Chương 2601:

“Này này này, lão hổ không phát huy, ông nghĩ tôi là mèo bệnh à!” Người nọ ở trên đỉnh núi hét to một tiếng, sau đó chỉ thấy bóng người toàn thân khoác áo cà sa xuất hiện: “Xem Đại La Pháp Chú của tôi! Đại Uy Thiên Long!”

“Rống!”

Tiếng rồng ngâm tự nhiên vang lên, chỉ thấy một con rồng vàng hình thành trên trời, xông thẳng về phía Chí Tôn của Kiếm Cốc.

Khi con rồng này xuất hiện, người ở phía dưới đều rụt cổ.

Khóe miệng Trương Thác hơi nhếch lên, ở trong tay anh, một thanh thần kiếm màu tím ngưng tụ mà thành, anh xông lên, nhảy vào trong không trung, kiếm quang màu tím chém về phía Chí Tôn của Kiếm Cốc.

Kim quang màu tím tản ra sắc thái kỳ lạ kiếm quang đón gió mà lên, cách chừng mười trượng chém về phía Chí Tôn của Kiếm Cốc.

“Còn có một tên tôm tép nhãi nhép nữa à” Chí Tôn của Kiếm Cốc lộ vẻ mặt khinh thường: “Chỉ là cảnh giới Phú Thần, cũng dám chen chân vào, chết đi!”

Ngay lúc Chí Tôn của Kiếm Cốc sắp làm ra công kích với Trương Thác, một hư ảnh màu đỏ yên lặng xuất hiện phía sau Chí Tôn của Kiếm Cốc, bóng người màu đỏ này cầm trong tay bảo kiếm nhìn có vẻ bình thường, tùy ý vung về phía Chí Tôn của Kiếm Cốc.

Chỉ là tùy ý vung lên, nhưng khiến người ta có loại cảm giác không chỗ nào không thể phá.

“Sống làm người tài, chết cũng vì hi sinh oanh liệt, Thần Kiếm Quyết, dâng”

Miệng Trương Thác lẩm bẩm, cùng với tiếng lẩm bẩm của Trương Thác, kiếm quang màu đỏ kia đột phá tất cả phòng ngự bên cạnh Chí Tôn của Kiếm Cốc.

Sắc mặt Chí Tôn của Kiếm Cốc đột nhiên thay đổi, cơ thể lập tức biến mất thay đổi vị trí, đợi xuất hiện lần nữa, mái tóc ở sau gáy ông ta đã hoàn toàn tản ra, chỗ lọn tóc đặc biệt chỉnh †ề, rõ ràng là bị lợi khí nào chém đứt.

Vẻ mặt Chí Tôn của Kiếm Cốc nghiêm trọng hơn, ông ta nhìn bóng người màu đỏ trong không trung, lên tiếng: “Kiếm quang này, có chút thú vị, từ điểm này mà xem, sư đệ sư muội tôi chết không oan, nếu mọi chuyện phát triển như vậy mà nói, vậy thì có chút thú vị rồi”

Chí Tôn của Kiếm Cốc giang hai tay, đồng thời Anh Linh ở phía sau ông ta cũng dần trở nên rõ ràng. Lúc này ở phía sau ông ta là một kiếm khách mặc đồ trắng, cầm thanh kiếm mảnh trong tay, tóc dài phấp phới, thân áo dài, nhìn y như trích tiên.

“Là Kiếm Bảo Đinh! Ông ta là Kiếm Bảo Đinh!”

Phía dưới, có người nhìn thấy bóng người phía sau Chí Tôn của Kiếm Cốc xong, không nhịn được kêu lên.

“Cao thủ đứng đầu Kiếm Cốc! Chỉ đứng sau cốc chủ!”

“Hai mươi năm trước Kiếm Bảo Đinh đã thành Chí Tôn, thần kiếm trong tay sắc bén không thể đỡ được!”

“Ông ta từng có chiến tích rất huy hoàng, từng một mình chém chết hai cường giả Chí Tôn, sát phạt vô song, thực lực mạnh mẽ!”

“Các người chỉ chú ý Kiếm Bảo Đinh, không phát hiện Trương Ức Thùy, vậy mà cũng là một cường giả Chí Tôn sao!”

Gương mặt Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh trắng xanh, không nhìn ra được một chút hồng hào nào, cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ tới, Trương Ức Thùy này thậm chí lại có thân phận như vậy.

Từ Trọng Vinh hít sâu một hơi, cuối cùng ông ta cũng biết niềm tin của mình đối với Trương Ức Thùy là từ đâu mà tới.

Một cường giả Chí Tôn, ở trên người anh không lúc nào không truyền ra một loại tự tin, một loại tự tin cường đại.

Trương Thác quay đầu, nhìn người ở trên đỉnh núi cười nói: “Làm thịt tên trước mắt, sau này cơm mỗi ngày của cậu, tôi quản ăn nol”

Người trên đỉnh núi có dáng người tròn xoe, trong đôi mắt không có lúc nào không lóe lên hai chữ bỉ ổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.