Cõi Chết

Chương 29: Tiếng Ru Con





Hà rơi nước mắt "em có làm gì mất lòng ai bao giờ đâu, sao họ lại phải phóng hoả đốt nhà em".
Kiên đỡ Hà ngồi xuống gốc cây mục..."cháy rụi cả rồi, thôi thì em cứ về nhà anh trước đã !"
Dạ...nhưng như vậy có tiện không anh ?
"Không sao đâu em, mẹ anh là người rất tốt bụng, trước giờ bà đã giúp đỡ rất nhiều người".
Hà vui vẻ đồng ý theo Kiên về nhà...
…………
Kiên nắm tay Hà và ân cần dìu Hà về nhà mình.
"Mẹ anh đang ngủ, em về phòng anh nghỉ ngơi trước nhé ! Có gì thì sáng sớm mai thức dậy rồi hẳn chào hỏi mẹ anh".
Dạ !
Hà nhìn chằm chằm vào phòng Liên một lúc rồi mới nhẹ nhàng bước vào phòng Kiên.
Nhớ đến bao nhiêu chuyện đã xảy ra với mình, Hà nghiến răng nguyền rủa "Mẹ con mày giỏi lắm !"
Kiên nằm xuống giường rồi kéo Hà nằm xuống bên cạnh, anh nghiêng người sang nhìn Hà "Em ngủ đi !"
Hà không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nhắm nghiền đôi mắt.
Trời cũng sắp sáng rồi, cả hai muốn ngủ một giấc thật ngon...đêm nay họ không còn tâm trạng để nghĩ đến việc x@c thịt nữa !
Oa...
Kiên hốt hoảng bật dậy !

Oa...
Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, tiếng khóc vẫn văng vẳng mãi bên tai.
Âm thanh như xé nát đêm tối...
Hà khẽ hỏi Kiên "anh sao vậy ?"
"Em có nghe tiếng khóc của trẻ con không ?"
Em không nghe thấy gì cả !
Nói xong thì Hà ngủ tiếp.
Kiên lắc lắc đầu để lấy lại bình tĩnh, anh nhìn sang bên cạnh một lần nữa...có một đứa bé đang nằm m*t tay, Kiên không thấy rõ mặt mũi, mọi thứ đều rất mơ hồ.
Theo thôi quen, mỗi lần đứa bé khóc thì người phụ nữ ấy sẽ xuất hiện.
Kiên nhìn chằm chằm ra cửa, nhưng hôm nay người phụ nữ ấy lại không lướt qua cửa phòng anh, cô ta nằm trên giường...ngay bên cạnh đứa trẻ.
Kiên sợ hãi hét to "a...a..."
Hà đang ngủ, nghe Kiên hét to thì giật mình tỉnh giấc "anh Kiên, anh lại làm sao thế ?"
"Em...em có nhìn thấy gì không ?"
Ánh sáng từ gọn đèn dầu soi mờ ảo, Hà nhìn quanh nhưng không thấy gì.
Kiên hỏi lại "em nhìn thấy chưa ?"
Hà khẽ bảo "thấy gì là thấy gì, anh còn không ngủ thì em sẽ đá anh lăn xuống giường ngay lập tức".
Hà chửi lầm bầm trong miệng "không ngủ thì để cho người ta ngủ, cứ như...!"
Kiên tức quá nên chỉ tay sang bên cạnh "đây..."
Lúc này Hà mới sững sờ vì người phụ nữ nằm ôm đứa bé kế bên cạnh Kiên.
Cô..cô là ai ? Sao lại nằm trên giường anh Kiên ?
Người phụ nữ nghiêng mình về phía Kiên và Hà.
Á...á...
Hà hốt hoảng hét to "đáng...đáng sợ quá !"
Kiên cũng chết lặng...
Cả hai nhìn thấy người phụ nữ nằm bên cạnh với khuôn mặt bị hủy hoại một nửa...
Hà lắp bắp hỏi "Cô...cô...là...là ai ?"
Người phụ nữ không trả lời, chỉ bế con lên và ngồi đung đưa cánh tay...ngâm nga ru bé ngủ !
(À…ơi...!
Ru con con ngủ cho rồi, mẹ ra chỗ vắng mẹ ngồi than than.
Trách ai tham đó bỏ đây,
Thấy Lê bỏ Lựu, thấy trăng quên đèn.
Bởi anh tham trống bỏ kèn,
Ham chông bỏ mõ, ham đèn bỏ trăng).
Kiên chợt nhíu mày...
Tiếng ru càng lúc càng nẫu lòng hơn...
Kiên xuống giường, bỏ đi ra ngoài.
Anh cầm chiếc gàu xuống cầu ao múc nước tắm, anh đã dội không biết bao nhiêu gàu từ đầu xuống, nhưng tâm trạng anh vẫn chưa hết phiền não.
Tháng hai trời nóng bức, nước dưới ao lại mát lạnh...Kiên tắm thật lâu, cho đến khi tâm trạng anh thấy nhẹ nhõm hơn thì mới chịu bỏ chiếc gàu xuống.
Bỗng dưng xuất hiện một người ngồi cạnh bên, giọng dịu dàng hỏi "anh phiền não sao ?"
A...a...
Tõm...
Kiên giật mình rơi tõm xuống ao...đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai.
"Rõ ràng lúc nãy có người ngồi bên cạnh mình mà".
Kiên nhớ lại "giọng nói ấy còn rất quen !"
…………
Buổi sáng sớm !
Bà cụ đang ngồi nhai trầu rầu rầu bên hiên nhà, thấy Kiên nắm tay một cô gái trẻ đi từ ngoài ngõ vào thì bà cụ lạnh mặt.

"Thưa mẹ, đây là Hà...nhà em ấy ở đầu Thôn, tối qua nhà em ấy bị hoả hoạn nên con đưa em ấy về đây ở tạm vài hôm".
Bà cụ cười khẩy "từ khi nào mà cái nhà này trở thành trại trị nạn vậy ?"
Hà nhíu mày !
Bà cụ nói như vậy cũng không có gì là không đúng, lúc đầu là Liên đã đưa Hà về, rồi đến Kiên cũng dẫn người về...hết lần này lại đến lần khác.
"Kìa mẹ, chúng ta nên giúp đỡ người khác lúc khó khăn".
Mày không cần phải dạy mẹ mày sống như thế nào !
Bà cụ đứng lên đi vào nhà, bà đang lo lắng cho Liên và đứa bé trong bụng nên không có tâm trạng để chào đón khách đến nhà.
Bà bỏ lại sau lưng một câu "mày không đưa Liên và cháu nội của tao về thì mày cũng cút khỏi cái nhà này cho tao".
Hà siết tay thật chặt, cô nghiến răng nghiến lợi "bà già đáng ghét này, để xem tôi sẽ xử lý bà như thế nào !"
Kiên nắm tay Hà rồi dịu dàng trấn tĩnh cô "em cứ yên tâm ở lại đây, mẹ anh đang giận anh nên nói thế thôi.
Anh sẽ giúp em dựng lại căn nhà".
Hà gượng cười "Dạ...em không sao đâu anh, cảm ơn anh nhiều lắm !"
Nói thì nói như vậy thôi, chứ trong lòng Hà lại vô cùng oán giận mẹ của Kiên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.