Cõi Chết

Chương 30: Bà Cụ Qua Đời





Bà cụ cắm cúi nấu nướng bên bếp lửa...
Thưa bác, để cháu giúp bác một tay ạ !
Bà cụ ngừng động tác trên tay "tôi lại không muốn bị vướng tay".
Hà lạnh mặt "cháu nấu ăn không đến nỗi nào đâu ạ !"
"Tôi không có nhu cầu tuyển dâu, thằng Kiên nhà tôi đã có vợ sắp cưới rồi".
Hà làm ra vẻ uất ức, cúi gằm mặt xuống, khẽ lên tiếng "Vâng ạ !"
Nhìn vẻ mặt giả tạo của Hà mà bà cụ bực bội quẳng đôi đũa bếp trên tay xuống chảo rau xào rồi bước qua bên bàn ngồi.
Cô không cần phải làm bộ làm tịch như vậy đâu, ở đây ngoài tôi và cô ra thì không còn người khác, cô bớt giả tạo đi !"
Sao bác có thể nghĩ về cháu như thế được ạ ?
"Tôi nói gì sai sao ?"
Hà cố gắng kiềm nén cơn tam bành trong lòng "Dạ...cháu đã làm gì để khiến cho bác ghét cay ghét đắng cháu đến như vậy chứ ạ ?"
"Cô không làm gì cả, nhưng tôi lại không ưa cô !"
Mặt mày Hà trở nên âm u lạnh lẽo hơn "vậy thì bà càng phải chết !"
Kể từ hôm đó trở đi bà cụ luôn xem Hà như cái gai trong mắt, Hà cũng xem bà cụ như kẻ thù.
………
Hôm nay, cũng như thường lệ...cơm trưa xong, bà cụ ra ngồi nhai trầu dưới hàng cau.
Hà nhẹ nhàng đến bên cạnh bà cụ "bác không được vui sao ?"

Bà cụ cười cười rồi rút ra gùi thuốc quệt qua miệng cho sạch vôi "Cô Hà cũng biết quan tâm đến người khác nữa sao ?"
Hà cạn lời nên im lặng !
"Thế nhà cửa của cô Hà đã xây cất xong chưa ?"
Hà giật giật mi mắt "bà già chết tiệt này, có cần phải ghét mình lộ rõ ra mặt như vậy không chứ !"
Dạ thưa bác, anh Kiên đang giúp đỡ cháu dựng lại căn nhà, chắc là vài hôm nữa sẽ xong.
"Ừm...cô Hà coi mà sắp xếp thế nào, chứ sống như thế này mãi thì không được hay cho lắm.
Hàng xóm nhìn ra ngó vào mà gièm pha, nói chung thì Kiên là con trai nên có tiếng xấu đồn xa cũng không sao.
Tôi lo là lo cho cô Hà đây thôi !"
Vâng, cháu hiểu rồi ạ ! Cảm ơn bác đã nhắc nhở".
…………
Kiên vừa đi ra đồng trở về, anh đặt cây cuốc bên gốc mận rồi đi xuống cầu ao tắm rửa, trời khá oi bức...Kiên nhìn ao nước trong veo thì cảm giác mát mẻ chợt kéo đến, anh thả gàu xuống ao múc nước lên tắm...từng gàu một dội xuống người mát lạnh.
Bỗng dưng Kiên cảm giác như đang có đôi bàn tay mềm mại nào đó giúp anh cào nhẹ xung quanh đầu, cảm giác ấy vô cùng dễ chịu.
Kiên quay ra sau lưng nhưng không thấy ai.
"Hửm ? Là mình bị ảo giác sao ?"
Kiên thở dài rồi tiếp tục tắm gội, lại cảm giác được như có đôi bàn tay của ai đó đang xoa bóp tấm lưng đang tr@n trụi của mình.
"Chết tiệt, bàn tay ấy mềm mại như không xương".
Kiên tham lam, muốn được tận hưởng lâu hơn.
Anh ngừng lại mọi động tác, đứng bất động để tận hưởng !
Cảm giác sung sướng kia chợt biến mất, Kiên tiếc nuối ngoáy đầu nhìn về phía sau.
Không ngờ rơi vào mắt Kiên là bóng dáng gầy gò và vô cùng quen thuộc của người phụ nữ ấy.
Tõm...!
Chiếc gàu múc nước trên tay Kiên bất giác rơi xuống ao.
Kiên đuổi theo...nhưng bóng dáng ấy biến mất sau cánh cửa !
Kiên phiền não rồi đi thẳng về phòng.

…………
Cả buổi chiều Kiên không thấy mẹ mình đâu cả...!
Cốc...cốc...cốc...!
"Mẹ, mẹ có trong phòng không ?"
Cốc..cốc...cốc...!
"Mẹ..."
Bên trong phòng không có chút động tĩnh gì, Kiên bỏ ra hiên nhà ngồi !
Trong lòng Kiên có chút không yên tâm nên đứng lên đi đến trước cửa phòng bà cụ...!
Cốc...cốc...cốc...!
"Mẹ, mẹ có đó không ạ ?"
Vẫn không nghe thấy tiếng động nào, Kiên quyết định phá cửa phòng vào trong xem sao.
Rầm...!
Thấy mẹ mình nằm yên trên giường, Kiên vội chạy đến bên giường..."Mẹ..."
"Mẹ..."
Bà cụ vẫn nằm yên bất động !
Kiên đưa tay lên mũi bà, anh chợt hốt hoảng "Mẹ...mẹ..."
Tiếng la thất thanh của Kiên như xé nát không gian "Mẹ..."
Kiên vội vã chạy đi gọi thầy lang...!
Ầm...ầm...!
"Thầy lang ! Làm ơn cứu mẹ tôi với"
Thầy lang nghe gọi thì mở cửa ra xem, thấy Kiên đang đi đi lại lại trước nhà mình thì khẽ hỏi "có chuyện gì thế cậu trai trẻ ?"
"Thầy, xin thầy làm ơn cứu mẹ tôi !"
Được rồi, cậu hãy dẫn đường.
Thầy lang quay vào trong nhà lấy hộp dụng cụ rồi đi theo Kiên...!

Một lúc sau thì cả hai cùng về đến nhà Kiên.
Kiên dẫn thầy lang vào phòng bà cụ "thầy, mẹ tôi sáng nay vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng buổi chiều sau khi tôi trở về nhà thì thấy bà nằm bất động trên giường !"
Thầy lang thăm mạch cho bà cụ, ông thở dài "Cậu trai trẻ à ! Trước tiên thì cậu phải thật bình tĩnh..."
"Mẹ tôi thế nào rồi thầy ?"
Mẹ cậu, bà ấy đã qua đời !
"Không...không phải như vậy, thầy gạt tôi...mẹ tôi không chết !"
Cậu trai trẻ à...!
"Đủ rồi, thầy không muốn chữa trị cho mẹ tôi thì để tôi gọi thầy lang ở Thôn kế bên".
Thầy lang thở dài rồi dọn đồ đạc cất vào hộp dụng cụ, ông nhìn Kiên rồi khẽ khuyên "Cậu trai trẻ à ! Cậu phải chấp nhận sự thật này, mẹ cậu đã thật sự qua đời.
Cậu nên lo chuyện hậu sự cho bà ấy, đó là điều mà cậu nên làm cho bà ấy vào lúc này !"
"Cút...ông còn nói nữa thì tôi sẽ gi3t chết ông ngay lập tức".
Thầy lang hiểu được tâm trạng của Kiên trong lúc này, nên ông không chấp nhặt với Kiên.
Ông âm thầm rời đi, trước khi đi còn cúi đầu chào bà cụ "bà hãy yên nghỉ !"
Kiên không còn tâm trí để ý đến xung quanh...!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.