Cõi Chết

Chương 28: Nước Cháo Loãng





Cạch...
Nghe có tiếng mở cửa, Kiên nhìn ra cửa phòng nhưng không thấy ai.
Két...
Cánh cửa phòng được mở rộng ra, Kiên nhíu mày...giọng lạnh lùng thốt lên "âm dương khác biệt, nếu cứ thích quấy phá tôi thì đừng có trách".
Ngay lập tức, một người phụ nữ không lộ rõ mặt mũi...tóc dài buông xuống như liễu rủ, tay bế con lướt nhẹ qua phòng Kiên.
A...a...
Trong thoáng chốc, mặt Kiên đã xanh như tàu lá chuối non.
Oa...oa...
Tiếng trẻ con khóc thét lên...
Kiên đưa tay lên bịt kín tai "cút...cút hết..."
Lạch cạch...
Lạch cạch...
Âm thanh của chén đĩa khua inh ỏi từ nhà bếp vọng ra, cứ văng vẳng bên tai Kiên, hoà với tiếng khóc của trẻ con.

Âm thanh cứ thế mà dồn dập giữa căn nhà ba gian hai cháy này, một cảm giác đinh tai nhức óc khiến Kiên rất đau đầu.
Kiên không chịu đựng nổi nữa, anh xuống giường chạy thẳng vào cháy bếp...mắt nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng nấu ăn bên bếp.
Kiên đưa tay lên dụi dụi mắt, lấy hết can đảm để nhìn lại một lần nữa...nhưng vẫn là bóng dáng gầy gò của người phụ nữ đang đứng nấu ăn bên bếp lửa hồng.
Kiên lạnh lùng hỏi "Cô là ai ?"
Không thèm trả lời Kiên, cô nấu cháo loãng xong thì múc ra chén, thổi thổi rồi bưng chén cháo lướt qua bàn.
Lúc này Kiên mới để ý, trên bàn có một đứa bé được bao bọc rất kỹ trong chiếc khăn len ấm áp, đang nằm m*t tay.
Cô ngồi quay lưng về phía Kiên, động tác dịu dàng múc lấy từng muỗng nước cháo loãng đút cho đứa bé uống.
Đứa bé ngoan ngoãn uống hết muỗng này rồi đến muỗng khác, cho đến khi chén cháo vơi dần.
Một lúc sau thì đứa bé uống cạn chén nước cháo, người phụ nữ đặt cái chén xuống bàn rồi bế đứa bé rời đi.
Kiên như chết lặng khi anh tận mắt chứng kiến cảnh tượng trước mắt, anh nhìn theo cho đến khi bóng lưng người phụ nữ khuất dạng vào không gian.
Từ đó trở đi, Kiên thường xuyên bắt gặp người phụ nữ ấy xuất hiện trong bếp nhà mình và nấu cháo loãng cho đứa bé uống...mỗi lần như vậy Kiên đều muốn biết thật sự cô là ai, nhưng cô ấy không đối hoài đến Kiên, cô luôn đối diện với anh bằng bóng lưng của mình.
Kiên cũng không tài nào nhìn thấy được mặt mũi cô ta.
Cứ mỗi lần Kiên nghe được tiếng trẻ con khóc dữ dội là người phụ nữ ấy sẽ xuất hiện trong bếp để nấu cháo loãng.
Đêm nào tiếng khóc của trẻ con cũng phát ra từ phòng bên cạnh, nhiều lúc Kiên rất đau đầu vì tiếng khóc ấy như xé nát màng nhĩ của Kiên.
Riết rồi Kiên cũng cảm thấy quen dần với những điều kinh hãi ấy.
Đêm nay thì khác hẳn với những đêm trước...
Kiên đang nằm suy nghĩ về chuyện cũ, anh vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, một mình anh giữa căn phòng rộng rãi này quả thật rất cô đơn...bên tai anh chợt xuất hiện tiếng khóc..
Rất nhanh sau đó, có một cái bóng nhỏ đè lên người Kiên.
A...a...
Kiên ngồi bật dậy !
Có đôi mắt long lanh nhìn Kiên chằm chằm, đôi mắt ấy rất đẹp...nó tựa như mặt hồ trong veo không chút vẩn đục, Kiên nhìn đến say sưa.
Anh không còn cảm giác sợ hãi nữa !
Bốn mắt nhìn nhau không hề chớp.

Một lúc sau thì biến mất.
Kiên xoa xoa nhẹ hốc mắt rồi bước xuống giường, đưa tay kéo chiếc áo treo trên giá mặc vào rồi lê thê tìm đến quán rượu.
Đã rất lâu rồi anh không đi uống rượu.
Quán đang vắng vẻ, chỉ có một mình Hà đang ngồi chống tay lên cằm.
Kiên cong môi cười "đúng là yêu tinh mà, chỉ ngồi rầu rĩ thôi mà cũng quyến rũ đến như vậy !"
Anh Kiên
Nhìn nét mặt xinh đẹp của Hà đang nở nụ cười rạng rỡ, trái tim Kiên chợt đập liên hồi.
Anh kéo tay Hà và ôm gọn cô vào lòng...
"Có nhớ anh không ?"
Hà giận dỗi đẩy Kiên ra, nét mặt như muôn vàn uất ức "anh thật ác mà...cả tháng trời không đến gặp em, có biết là em rất nhớ anh không ?"
Kiên mỉm cười "vậy để anh bù đắp cho em nhé !"
Bù như thế nào ?
Kiên bế Hà lên rồi đi thẳng vào phòng...
Cả hai đang bắt đầu vào cuộc yêu thì...
Oa...oa...
Tiếng khóc quen thuộc ấy lại xuất hiện văng vẳng bên tai Kiên, khiến cho Kiên phải nhíu chặt mày.
Anh sao vậy ?

Kiên thở dài rồi tụt xuống khỏi người Hà "gần đây đêm nào anh cũng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, anh thật sự bị ám ảnh lắm rồi !"
Hà nheo mắt "tiếng trẻ con sao ?"
Kiên gật đầu !
Hà đưa mắt nhìn quanh rồi mỉm cười "là ả tiện nhân kia và đứa con hoang, lần này quyết không để hai mẹ con ả được yên thân".
Hà nằm đè lên người Kiên "tiếng khóc của trẻ con thì đương nhiên là rất khó nghe, đâu có êm tai như tiếng rên của em..."
Vừa nói Hà vừa cúi xuống m*t vào đầu t* của Kiên.
Ưm...
Kiên như bị điện giật tê rần cả người, lâu rồi anh không được gần gũi với Hà...cảm giác vừa thèm muốn vừa khao khát, nó cháy bỏng mãnh liệt, từng lỗ chân lông của anh như dựng ngược cả lên.
Cả hai quấn lấy nhau, để tạo nên phút dạo đầu đầy k1ch thích.
Bỗng dưng cả hai nghe có hơi nóng hừng hực xuất hiện.
Kiên hốt hoảng la lớn "cháy...cháy rồi..."
Kiên kéo Hà chạy vội ra ngoài...
Đứng giữa khoảng sân rộng, cả hai cùng nhìn về phía đám cháy.
Hà siết chặt tay..."mày giỏi lắm !"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.