Cõi Chết

Chương 27: Điều Kỳ Lạ





Kiên không tài nào ngủ nổi, cứ nhắm mắt lại là nghe tiếng khóc trẻ con...tiếng khóc ấy lúc xa lúc gần, khi kề bên cạnh.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện lạ, từ chuyện Kiên thấy có người xuất hiện bên cửa sổ với thân hình ướt sũng, rồi đến chuyện của Hà.
Hôm nay, lại xuất hiện tiếng khóc của trẻ con.
Kiên không tin trên đời này có chuyện ma quỷ, nhưng thông qua những việc xảy ra với mình thì Kiên không thể không tin trên đời thật sự có ma, thế giới tâm linh thật sự có tồn tại.
Cộp...cộp...cộp...
Nghe có tiếng bước chân càng lúc càng đến gần cửa phòng của Kiên, Kiên nhìn chằm chằm ra cửa nhưng mãi không thấy ai, chỉ nghe được âm thanh của tiếng guốc khua đều xuống mặt sàn...tiếng guốc khua rất chậm rãi và vững chãi.
Tiếng guốc cứ lẩn quẩn trước cửa phòng Kiên rồi dừng lại, một lúc sau thì xa dần.
Kiên chợt nhíu mày "chuyện quỷ gì thế này ?"
Liên à Liên, có ở trong nhà không con ?
Nghe tiếng bà cụ gọi Liên từ đầu ngõ, Kiên lo lắng chạy ra phòng khách "Là mẹ, mẹ đã về rồi !"
Kiên nhìn mẹ mình đang chống gậy đi từ cổng rào vào mà lòng nơm nớp lo sợ "chết rồi, chuyện của Liên nên giải thích với mẹ thế nào đây ?"
Anh đi đi lại lại...
Liên...có đó không con ?
Thấy Kiên đi đi lại lại, bà cụ bực mình quát lớn "mày làm gì cứ như gà mắc tóc thế ?"
"À ! Mẹ đã về..."

Mày làm sao thế ?
"Dạ..."
Thế Liên đâu rồi ?
"Dạ, cô ấy...cô ấy !"
Nó thế nào ?"
"À, mà sao mẹ về sớm thế ?"
Hả, ý mày là tao không nên về à ? Thấy tao thì mày gai mắt lắm à ?
"Lạy mẹ, con nào có ý đó !"
Vậy ý mày là thế nào ?
Kiên phiền não thở dài, anh luôn cạn lý trước mặt mẹ mình.
Sao vậy ? Tao hỏi mày Liên đâu ?
"Dạ, cô ấy bỏ nhà ra đi rồi mẹ ạ !"
Tại sao ?
"Chắc là đã đi theo người đàn ông khác rồi ạ !"
Bà cụ nửa tin nửa ngờ, trong cảm nhận của bà thì Liên không phải là loại phụ nữ trắc nết, nhưng bà lại không biết vì sao Liên lại bỏ đi.
Kiên tìm lời dỗ ngọt mẹ già, anh rót tách trà rồi hai tay dâng lên cho mẹ "Mẹ uống trà đi ạ ! Mẹ không nên buồn vì loại đàn bà hư thân ấy".
Bà cụ chau mày, bà không thích nghe người khác nói hành nói hẹ sau lưng Liên, trong mắt của bà thì Liên là cô gái hoàn hảo nhất "vừa đẹp người vừa đẹp nết !"
"Mà sao mẹ về sớm thế ?"
Thằng Cường nó đi tra án, mẹ ở một mình thấy buồn nên đón xe về đây với Liên
Bà cụ nhớ đến Liên thì thở dài, bà lo lắng cho Liên và cái thai trong bụng cô.
Bà đoán chắc là Liên đã bị Kiên ức hiếp nên buồn tủi mà bỏ nhà đi.
Thằng trời đánh, có phải khi mẹ vắng nhà thì mày đã ức hiếp Liên đúng không ?
"Mẹ cứ nghĩ oan cho con !"
Liệu hồn với mẹ đó"
Kiên trầm lặng, lủi thủi vác cuốc ra đồng.
Anh đi đến đầu Thôn thì ghé qua quán rượu thăm Hà, nhưng lạ thay cái quán này ban ngày lại vô cùng quạnh quẽ "giống như bị bỏ hoang rất lâu, về đêm thì vô cùng nhộn nhịp !"
Két...
Vừa đẩy cửa bước vào...
M...e...o...
Kiên giật bắn người !
Một con mèo có bộ lông đen muốt, hai mắt đỏ ngầu như máu, nó ngồi giữa bàn tròn nhìn Kiên chằm chằm.
Đôi mắt ấy như hai giọt máu tươi.
M...é...o...
Kiên nheo mắt "mèo hoang, mày ở đây làm gì thế ?"
M...é...o...
Con mèo trông như một con thú hoang hung ác, nhưng vừa thấy Kiên thì nó trở nên hiền dịu.
Nó đến trước mặt Kiên rồi nhìn anh chằm chằm...
Kiên cũng ngồi xuống ghế và nhìn thẳng vào mặt con mèo rồi đưa tay vuốt nhẹ lên đầu nó.
"Mày ở đây làm gì thế ? Có thấy Hà đâu không ?"
Meo...
Kiên bực quá nên đứng lên rời đi.
Còn không quên nhìn lại phía sau một lần nữa !
"Kỳ lạ, sao ban ngày lại vắng vẻ thế ? Rõ ràng buổi tối rất nhộn nhịp kia mà".
Kiên suy nghĩ một lúc thì quay trở vào trong, đưa tay đẩy cánh cửa phòng đang được đóng chặt...căn phòng đầy mạng nhện và bụi bẩn, giống như đã được bỏ hoang hàng chục năm.

Kiên thấy khó hiểu, vì rõ ràng trong chính căn phòng này anh đã cùng Hà mây mưa rất nhiều lần, sao hôm nay giống như không hề có chút dấu tích gì, mới tối qua anh và Hà vẫn còn trải qua một đêm đầy ngọt ngào kia mà !
Anh đưa tay sờ vào chiếc bàn được đặt cạnh giường...một lớp bụi bẩn dày đặc bám vào tay.
Một bóng trắng lướt nhẹ qua mặt Kiên, Kiên đuổi theo nhưng không thấy có ai.
Vụt...
Bóng trắng đó lại lướt qua...
Kiên rất bực mình "ai đó ?"
Không nghe thấy có tiếng trả lời, Kiên nhìn ngó xung quanh.
Phịch...
A...a...
Kiên giật mình hét lên, vừa rồi rõ ràng có ai đó đã vỗ vai anh, anh thấy có điều gì đó rất kỳ lạ nên quyết định rời khỏi quán.
Anh nhanh chân đi về nhà...
Về đến nhà thì Kiên đi thẳng về phòng nghỉ ngơi, đêm qua anh đã triền miên cùng Hà, sáng đến giờ lại không ngủ được.
Anh cố gắng để chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần nhắm mắt lại thì anh lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.