Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 28: Tiểu An Mất Tích Rồi






Editor: SusanTrần Tiểu An nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, tuy rằng con quỷ rất hung ác nhưng động tác lại không linh hoạt, sau khi cào Trần Tiểu An một cái thì nó dừng lại, nhìn như đang định xoay người một cách cồng kềnh.
Trần Tiểu An lợi dụng chênh lệch thời gian này mà niệm vài câu khẩu quyết tạo một lá chắn bảo hộ cho Trần Trạch Ý ở cách đó không xa.
Trần Trạch Ý tựa vào bên dưới cái bàn thở hồng hộc từng hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống, gọng mắt kiếng của y đã bị gãy một chân, treo trên khuôn mặt y đong đưa như sắp rớt, trên người toàn là những vết thương lớn nhỏ.
Trong lòng y còn đang ôm Lý Văn Tinh đã ngất xỉu.
Trần Tiểu An đang định hỏi Lý Tiếu đi đâu rồi thì thấy con lệ quỷ vừa nãy đã xoay người lại, nó phát ra tiếng kêu quái dị vừa khàn vừa chướng tai rồi lại một lần nữa nhắm về phía Trần Tiểu An.
Lúc nãy lần đầu tiên nó đến gần, Trần Tiểu An không thấy rõ nhưng lần này cậu lại nhìn ra khuôn mặt bị bao quanh dưới lớp sương đen dày đặc rõ ràng chính là Lý Tiếu.
Trần Tiểu An cả kinh, chẳng lẽ Lý Tiếu đã chết rồi ư?
Nhưng khi suy nghĩ lại cậu cảm thấy không đúng… Đến lúc con quỷ kia sắp đến gần Trần Tiểu An thì cuối cùng Trần Tiểu An cũng nhận ra nguyên nhân không thích hợp là đến từ đâu.
Quỷ bình thường đều là linh hồn, vì vậy phần lớn người phàm không nhìn thấy chúng, trừ phi ác quỷ đột phá năng lượng và hiện hình, đây cũng là lý do vì sao trên đời có rất ít người có khả năng thông được âm và dương, nhưng ngẫu nhiên cũng có người có thể nhìn thấy quỷ.
Tuy nhiên con quỷ trước mặt này không giống thế, vậy mà nó lại có thực thể!
Sau khi trở thành quỷ thì hồn sẽ không thể ngưng tụ lại thành thực thể được nữa, ác quỷ dù có hấp thu nhiều năng lượng hơn nữa thì cũng không có khả năng đó, cho dù là hiện hình thì cũng chỉ khiến linh hồn của bản thân có thể được con người nhìn thấy.
Vậy có nghĩa là nó trực tiếp chiếm lấy thân thể của Lý Tiếu… Trước đó bọn họ đến nhà Lý Tiếu có phát hiện quỷ khí trên người Lý Tiếu, hơi thở giống hệt như luồng quỷ khí lúc này đang tràn ngập khắp không gian.
Lúc đó Trần Tiểu An chỉ nghĩ là con quỷ này đánh dấu hiệu lên người Lý Tiếu, cậu không ngờ rằng đó không phải dấu hiệu mà là trực tiếp lấy thân thể làm vật chứa, dẫn dắt quỷ khí nhập thể!
Thảo nào.

Lúc Trần Tiểu An đến còn nghĩ nhờ con quỷ này cậu có thể gặp mạnh biến cường [1], cơ mà trình độ của Trần Trạch Ý làm gì đến nỗi không bắt được chứ, sao lại khiến bản thân mình chật vật như vậy rồi còn phải xin cậu giúp đỡ? Bây giờ cậu suy nghĩ cẩn thận lại mới thấy con quỷ này bám trên người Lý Tiếu, nếu Trần Trạch Ý thật sự thi triển năng lực thì chỉ sợ mạng của Lý Tiếu cũng chẳng giữ được.
[1]
Ma quỷ có rất nhiều cách thức hại người, nhưng bởi lẽ quỷ vốn chính là chấp niệm chưa thành của con người mà hóa thành, cho nên phần lớn các thủ đoạn khi quỷ hại người đều có liên quan đến tâm nguyện hoặc chấp niệm mà bản thân chúng chưa hoàn thành được.
Chẳng hạn như con quỷ lần trước theo đuổi minh tinh thất bại mà chết thì sẽ muốn khiến những người khác giống như ả phải chịu cùng một loại vận rủi.
Thế nhưng việc cưỡng chế chiếm lấy thân thể con người là vô cùng hiếm thấy, vì quỷ không có linh trí, cũng không có suy nghĩ độc lập, chúng chỉ có một tia chấp niệm, bình thường cũng chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết một cách đơn giản và thô bạo, chúng sẽ không nghĩ tới việc chủ động bám lên người một ai đó.
Nhưng dường như con quỷ này chậm rãi xâm nhập tiến vào thân thể của Lý Tiếu một cách kế hoạch… Mà nếu đúng là một con quỷ có linh trí thì chắc hẳn sau khi bám lên thân thể nó sẽ không chỉ biết tấn công con người một cách máy móc.
Hình như rất lâu về trước Trần Tiểu An đã từng gặp phải loại tình huống này, nhưng khi cậu hồi tưởng lại thì đầu lại bắt đầu đau như bị đâm xuyên vậy.
Thôi bỏ đi, trước mắt không phải thời điểm để truy cứu ngọn nguồn.
Nhìn thấy con quỷ kia ngưng tụ một màn sương đen dày đặc từ trong lòng bàn tay rồi nện về phía Trần Tiểu An, Trần Tiểu An lập tức hóa thành nguyên hình né tránh khiến cho màn sương đen kia lao thẳng vào khoảng không.
Ác quỷ thấy đòn tấn công của mình lại mất đi hiệu lực, nó mơ hồ có chiều hướng muốn bạo phát.
Trần Tiểu An nhảy lên cái tủ đựng cúp ở huyền quan, sau khi cậu biến thành nguyên hình thì thân hình rất nhỏ nhắn, hiện tại lại nằm ở điểm mù trong tầm mắt của ác quỷ.
Tạm thời con quỷ kia sẽ không tìm thấy cậu, nó lại dời mục tiêu tấn công sang mấy người Trần Trạch Ý, có điều xung quanh Trần Trạch Ý được Trần Tiểu An đặt lá chắn, con quỷ kia vừa ra tay liền bị bắn ngược về.
Ác quỷ rống lên một vài âm thanh kỳ quái rồi bắt đầu lượn vòng xung quanh Trần Trạch Ý.
Tuy thế công tạm thời dừng lại nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách.
Trong đầu Trần Tiểu An nhanh chóng suy nghĩ tìm ra biện pháp đối phó với con quỷ này.
Mặc dù biện pháp bình thường có thể thu được quỷ nhưng tất nhiên sẽ làm thân thể Lý Tiếu chịu tổn thương.
…Vậy nếu ép quỷ hồn ra khỏi thân thể Lý Tiếu thì sao?
Trần Tiểu An nhanh chóng nhảy xuống biến trở về hình người, lấy ra từ trong túi Càn Khôn một cái sáo huân [2].
[2]
Sáo huân này cũng là khi đó Trần Trạch Sâm đưa cho cậu, nói rằng đây là món đồ lúc trước cậu dùng, có điều lúc ấy Trần Tiểu An không nhìn ra đây là cái gì nên cậu biến nó thành một món đồ chơi đặt trên đất rồi lăn qua lăn lại vài vòng, sau đó hết hứng lại cất vào.
Thật ra đến nay trí nhớ của Trần Tiểu An vẫn chưa khôi phục, nhưng kỳ diệu là mỗi lần cậu chống lại ma quỷ, một vài ký ức vụn vặt sẽ tự giác hiện ra —— có lẽ là do bị hiểm cảnh kích hoạt.
Cậu đặt sáo huân lên khóe miệng, hầu như là xuất phát từ bản năng, đầu ngón tay ấn xuống rồi lại thu vào trên mấy cái lỗ một cách có quy luật, thổi ra một đoạn giai điệu du dương.
Giống như lần trước cậu rót linh lực vào bài hát, lần này ca khúc thổi ra cũng có chứa linh lực, hơn nữa hình như bản thân bài hát này cũng không bình thường.
Con quỷ kia vốn đang đi từng bước một tới gần Trần Tiểu An, sau khi nghe thấy trận pháp âm thanh này nó bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt vặn vẹo và thống khổ, nó bịt kín hai lỗ tai, nhưng khúc nhạc này vẫn không bỏ qua mà lại dũng cảm tiến vào cái thân thể mà nó chiếm giữ.
Chỉ là âm nhạc mà thôi, nó vô hại đối với cơ thể con người, thế nhưng đối với ác quỷ “chim cưu chiếm tổ chim khách” mà nói thì đây chính là một loại cực hình.
Không lâu sau con quỷ này dường như không chịu nỗi nữa, nó quỳ rạp xuống đất gào thét.
Có một luồng khí đen bốc lên từ trên đỉnh đầu Lý Tiếu.
Trần Tiểu An thả nhạc cụ trong tay ra một lúc rồi nói với Trần Trạch Ý: “Nhanh!” Vừa dứt lời lại đưa sáo huân lên miệng tiếp tục khúc nhạc vừa rồi còn chưa thổi xong.
Tuy là Trần Tiểu An chỉ nói một chữ nhưng Trần Trạch Ý cũng ngầm hiểu, nhanh chóng lấy ra pháp khí bắt quỷ cố gắng thu quỷ hồn mà Trần Tiểu An thổi sáo ép ra vào trong pháp khí của y.
Thế nhưng không biết vì sao, quỷ khí kia vừa mới bốc lên được một ít thì đều trở lại cơ thể của Lý Tiếu, trông giống như là bị người ta ấn mạnh trở về.
Mới vừa có chút khởi sắc lại quay về điểm xuất phát, Trần Tiểu An dần dần cảm giác hơi phiền muộn nóng nảy, nhưng cậu cũng không thể dừng lại, chỉ có thể thúc giục càng nhiều linh lực để rót vào ca khúc, cơ mà đối phương giống như đang chơi trò “mèo vờn chuột” với cậu vậy, quỷ khí kia vừa mới xuất khiếu lại bị ấn trở về, cứ lặp đi lặp lại đã mấy lần rồi.
Trần Tiểu An gần như hao hết tất cả linh khí dự trữ trong cơ thể, từng hạt mồ hôi trên trán to như hạt đậu lăn dài xuống, vài giọt rơi xuống trước mắt ngăn cản tầm nhìn, cậu cũng không rảnh nâng tay lau đi.
Cậu đã sắp đứng không nỗi nữa nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, dùng hết toàn lực tiếp tục thổi khúc nhạc này.

Trần Trạch Ý cũng ở một bên niệm chú ngữ nỗ lực kéo quỷ khí qua.
Lôi kéo như thế được khoảng hơn hai mươi phút, chỉ ngắn ngủi có hai mươi phút mà cứ như là đã qua hai năm rồi vậy.
Vào lúc Trần Tiểu An cảm thấy bản thân mình sắp ngã xuống rồi thì rốt cuộc ác quỷ bám trên người Lý Tiếu mới bị đuổi ra ngoài.
Trần Trạch Ý nhanh tay lẹ mắt, vội vàng làm phép định thu quỷ khí này lại thế nhưng lại lao vào khoảng không.
“Bị người khác cướp rồi…”
Trần Tiểu An nhìn thấy quỷ khí trên người Lý Tiếu rời đi mới chịu không nổi nữa, cơ thể mềm nhũn, đầu cậu nặng nề đập xuống đất rồi co rút lại thành một cục biến về con mèo nhỏ, sau đó liền mất đi tri giác.
Biết gần đây có khả năng có người đang nhìn chằm chằm nên Trần Trạch Ý bố trí một cái kết giới để có thể tạm thời bảo vệ an toàn cho mọi người trong phòng.
Là người duy nhất vẫn còn tỉnh táo, tình huống của Trần Trạch Ý thật ra cũng không tốt hơn là bao, y lê cả thân đầy thương tích đến chỗ Trần Tiểu An và Lý Tiếu, trước tiên cầm cái túi Càn Khôn bên người Trần Tiểu An lên rồi lấy linh thạch bên trong ra nhét vào lồng ngực Trần Tiểu An, y biết bình thường Trần Tiểu An đều phải dựa vào hấp thu linh khí để sống qua ngày… Tuy rằng lần này tổn thất quá lớn, nói không chừng căn nguyên cũng đã tổn thương, nhưng có thể khiến cậu khôi phục được chừng nào hay chừng ấy.
Sau đó y lại di chuyển đến trước mặt Lý Tiếu, bình thường cậu luôn trưng ra vẻ mặt hung dữ nói với y “Thầy đừng tưởng mình là thầy giáo thì có thể làm càn nha”, thế nhưng lần nào cũng phối hợp với y “danh bất chính, ngôn bất thuận” mà đi thăm hỏi các gia đình.
Giờ đây nam sinh đó đang nằm yên lặng, đã không còn hơi thở.

Thời điểm Trần Tiểu An rời khỏi sân khấu tổng duyệt chương trình thì Dư Hoán mới vừa xuống máy bay.
Để xem màn biểu diễn của mèo con nhà mình ở vòng chung kết mà Dư Hoán vội vội vàng vàng quay xong hết cảnh diễn của mình trước thời hạn rồi gấp gáp trở về thậm chí cả tiệc đóng máy cũng không tham gia.
Anh vốn định cho Trần Tiểu An một niềm vui bất ngờ, kết quả vừa mới xuống máy bay đã nhận được tin Trần Tiểu An mất tích.
Chỉ để lại một tin nhắn lập lờ không rõ ràng rồi Trần Tiểu An liền biến mất.
Nhân viên tổ chương trình gấp đến độ xoay vòng vòng, Quý Nhất Nhiên cũng đi tìm khắp các nơi có thể tìm được.
Trong lòng Dư Hoán biết mặc dù Trần Tiểu An hơi ngốc, thỉnh thoảng cậu hay làm một vài hành động không bình thường, nhưng cậu sẽ không vô duyên vô cớ chạy trốn.
Trên đường trở về từ sân bay anh vẫn luôn giữ liên lạc với Quý Nhất Nhiên, Quý Nhất Nhiên đang xem thiết bị theo dõi thì phát hiện trước khi Trần Tiểu An mất tích hình như có tiến hành đối thoại gì đó với người khác rồi mới đi vào toilet, sau đó thì không thấy trở ra nữa.

Sau khi nghe Quý Nhất Nhiên miêu tả, trong lòng Dư Hoán mơ hồ có vài suy đoán, hoặc là Tiểu An tự tìm một góc khuất rồi dịch chuyển tức thời đến nơi khác… hoặc là bị người ta bắt đi.
Trong lòng Dư Hoán dĩ nhiên không hy vọng là suy đoán thứ hai, nhưng xét thấy có một số người có tiền án và động cơ gây án nên anh trực tiếp gọi điện cho Trần Trạch Sâm.
Không có bất kỳ lời chào hỏi nào, Dư Hoán hỏi thẳng: “Tiểu An có ở chỗ anh không?”
Dường như Trần Trạch Sâm không phản ứng kịp: “Cậu nói cái gì?”
Dư Hoán đè xuống nôn nóng đang cuồn cuộn trong ngực: “Không thấy Tiểu An đâu cả.”
Trần Trạch Sâm tăng âm lượng: “Cái gì?!”
Dư Hoán nâng tay xoa xoa ấn đường rồi lại hỏi: “Trần Tư Vũ ở đâu?”
“…Tư Vũ ở chỗ tôi.”
Sau đó một giọng nói mơ mơ hồ hồ truyền vào, chứng thực lời nói của Trần Trạch Sâm.
Trần Tư Vũ nói: “Ai tìm em?”
Dư Hoán lại nghe thấy Trần Trạch Sâm chất vấn Trần Tư Vũ: “Em lại đi tìm Tiểu An gây rắc rối à? Tiểu An đâu rồi?”
Sau một lúc im lặng, giọng nói của Trần Tư Vũ rõ ràng không còn nhẹ nhàng như vừa nãy: “Trần Tiểu An mất tích? Biến mất từ khi nào?”
Dư Hoán nói: “Mười mấy phút trước.” Trần Trạch Sâm dứt khoát bật chế độ rảnh tay để Trần Tư Vũ cũng nghe được lời Dư Hoán nói.
“Nguyên một buổi tối em đều ở chỗ của anh! Con mèo kia mất tích liên quan gì tới em!” Giọng điệu của Trần Tư Vũ đầy tức giận, “Em đã nói không gây rắc rối cho nó nữa thì chính là không, tại sao anh không tin em?”
“Em…”
“Trong mắt anh chỉ có con mèo đó thôi sao?!”
“Dừng ——” Dư Hoán cũng không muốn nghe anh em bọn họ cãi nhau, “Nếu không có ở chỗ các anh thì các anh có biện pháp nào có thể tìm được vị trí của Tiểu An không?”
Trần Trạch Sâm hít vào một hơi, như thể đang để bản thân hắn tỉnh táo lại: “Tôi nghĩ xem… Chiếc túi Càn Khôn trước đây tôi cho cậu ấy có khả năng lần theo dấu vết đến đúng vị trí.
Lúc tôi bảo người ta làm cái túi này là do nghĩ tới Tiểu An có thể sẽ đi lạc nên mới bỏ thêm lá bùa định vị bên trong… Vừa nãy nhất thời sốt ruột không nghĩ tới.”

Chờ đến khi Dư Hoán đi theo Trần Trạch Sâm đến vị trí của Trần Tiểu An, đập vào mắt chính là một cảnh tượng khiến anh gần như không thở nỗi —— bé mèo con của anh vô cùng yếu ớt cuộn tròn thành một nắm, hình như cậu cảm giác được có người quen thuộc đi tới bên mình, hai tai khẽ khàng run rẩy, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, ngay cả sức lực để cử động cũng không có.Lời tác giả: Tất cả mọi người đều sẽ không sao đâu ——( đội nồi chạy thôi.
Lần nữa cảm ơn các vị thiên thần nhỏ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.