Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 27: Tui Không Muốn Để Ý Tới Anh Nữa






Editor: SusanChỉ là hôn môi hẳn sẽ không đến mức khiến Trần Tiểu An hoảng sợ đến vậy.
Chủ yếu là do lúc Dư Hoán xông lên có hơi hung hăng, dưới tình huống Trần Tiểu An không hề đề phòng, sau khi chạm môi anh còn dùng răng nanh cắn chặt môi dưới của đối phương.
Thời gian Trần Tiểu An ở xã hội loài người cũng không ngắn, thật ra những đạo lí đối nhân xử thế nên biết thì cậu đã sớm biết cả rồi, huống chi cậu còn xem nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình như vậy, trong lúc người yêu ấy ấy với nhau sẽ hôn môi là chuyện mà cậu đã biết từ lâu.
Nhưng biết là một chuyện, trên thực tế cậu vẫn là một con mèo, trong lúc đó mèo với mèo không có cách thức thể hiện sự thân mật như kiểu chạm môi này, bản năng của động vật khiến cậu vô thức nghĩ rằng Dư Hoán cắn mình là muốn ăn mình.
Sau khi thốt ra câu “Anh muốn ăn em luôn sao” cậu mới muộn màng nhận ra lời mình nói đáng xấu hổ đến cỡ nào.
Cơ mà không đúng nha… Cho dù không phải muốn ăn cậu đi nữa thì cũng không cần hôn cậu mà? Không phải trong lúc ứ ừ thì người yêu mới có thể hôn môi nhau hay sao… Chẳng lẽ Dư Hoán có ý đó với cậu chăng? Nhưng cậu là mèo đực cơ mà!
Hàng lông mày của Trần Tiểu An cau tít cả lại, trên đầu bay qua vô vàn dấu chấm hỏi.
Cậu còn đang xoắn xuýt liệu có nên hỏi cho rõ hay không thì thấy Dư Hoán một tay chống xuống giường, một tay giơ lên đỉnh đầu Trần Tiểu An, sau đó Trần Tiểu An cảm giác tai mình bị xoa nắn.
Lỗ tai nhọn lông xù được con người nắm trong lòng bàn tay mà vân vê nhào nặn, Trần Tiểu An cảm thấy toàn thân mình đều trở nên mềm nhũn, thậm chí trong nháy mắt cậu quên luôn rối rắm vừa rồi, chỉ biết tuân theo bản năng mà thoải mái híp mắt lại.
Dư Hoán cười cười: “Bé mèo.”
“Hả?” Trần Tiểu An phản xạ có điều kiện đáp lại một câu, sau khi trả lời xong mới cả kinh, cậu khẩn trương vươn bàn tay lên đầu mình rồi đập cái tay còn đang làm xằng làm bậy của Dư Hoán xuống.
Cậu lại sờ sờ hình dạng lỗ tai của mình, trong lòng chợt lạnh đi.
Bại lộ rồi!
Trần Tiểu An max hoảng loạn luôn, vừa nãy còn chưa giải thích rõ ràng chuyện Dư Hoán hôn cậu nữa thì hiện tại tai và đuôi đều lộ ra mất rồi, trong lúc bối rối cậu cũng không biết vận chuyển một chút linh lực để thu hồi chúng nó lại, chỉ có thể nhấc tay lên lúng ta lúng túng mà che lại đôi tai của mình.
“Đừng giấu.” Dư Hoán bắt lấy cổ tay Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An cắn chặt môi dưới không dám nhìn Dư Hoán, cậu không nắm chắc kết quả.
Chuyện vừa nãy còn đang xoắn xuýt thì nay đã bị cậu quăng lên chín tầng mây rồi.
Hiện tại tất cả những gì cậu lo lắng đều là —— Dư Hoán nhìn thấy cậu là một con quái vật có đôi tai mèo, nếu anh biết thật ra cậu là một con mèo mà không phải là con người thì liệu anh có sợ cậu không? Có chán ghét cậu không?
Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu câu chuyện cũ trong thoại bản đều kể rằng, khi người và yêu kết đôi với nhau, bất luận trước đó sống chung hài hòa đến mấy thì chỉ cần yêu quái hiện hình, con người sẽ luôn bị dọa đến xuất cả hồn.
Trần Tiểu An mơ hồ nhớ lại thời đại trước kia mình sống còn khoa trương hơn, bởi vì có một vài yêu quái ăn thịt người làm hại thế gian nên mâu thuẫn giữa nhân loại và yêu quái ngày càng sâu, thậm chí trong nhân loại còn sinh ra chức nghiệp là thầy trừ yêu, không cần biết là yêu tốt hay yêu xấu thì chỉ cần thầy trừ yêu gặp một lần liền đánh một lần, đây là lý do tại sao yêu quái hầu như không bao giờ hiện hình trước mặt con người.
Cho dù bây giờ đã có hiệp hội yêu quái này nọ, người và yêu có thể chung sống hòa bình, yêu quái cũng có thể trà trộn trong đám đông; nhưng để tránh cho người thường bị hoảng sợ, trên cơ bản nhóm yêu quái cũng sẽ không bại lộ chân thân trước mặt người khác.
Thật ra Trần Tiểu An nghĩ quá nhiều rồi, cậu quên mất Dư Hoán là người có con mắt âm dương, có thứ ma quỷ hình thù kỳ quái nào mà Dư Hoán chưa từng nhìn thấy? Những thứ này còn không thể dọa được anh thì nói chi là mèo mà anh nuôi?

Trần Tiểu An còn đang hoảng loạn, nhưng Dư Hoán lại nhìn cậu chứa chan ý cười: “Đáng yêu quá…”
Trần Tiểu An nâng mắt, do do dự dự mà nói: “Anh không cảm thấy kỳ quái sao?”
Dư Hoán còn muốn cúi người hôn bé mèo của anh, cơ mà bé mèo lại né tránh.
Một tay Trần Tiểu An che tai, một tay khác thì che miệng; sao Dư Hoán vẫn muốn hôn cậu thế? Não cậu quả thật không biết nên xử lý thông tin nào trước mới tốt.
“Có gì kỳ quái đâu”, Dư Hoán nói, “Anh đã sớm biết rồi, em là bé mèo nhà chúng ta, tiểu yêu quái.”
“Anh đã sớm biết rồi”, tốc độ vận hành của não bộ rõ ràng chậm hơn vì cậu không thể tiêu hóa quá nhiều thông tin như vậy cùng một lúc, Trần Tiểu An lặp lại lần nữa lời Dư Hoán nói, “Anh đã sớm biết rồi… Anh biết từ khi nào?”
“Từ lâu rồi.”
Trần Tiểu An vẫn còn ngồi ở đầu giường mà giữ nguyên tư thế buồn cười vừa nãy, lúc này cậu cũng không nghĩ đến điều gì khác, trong đầu chỉ toàn là việc Dư Hoán đã sớm biết cậu là yêu quái.
Dư Hoán không sợ cậu, chuyện này đáng ra phải vui mừng chứ.
Thế nhưng Trần Tiểu An lại nhớ đến khoảng thời gian này, để che giấu thân phận của mình mà bản thân cứ một hồi biến thành mèo một chốc lại biến thành người, có khi phải trốn trốn tránh tránh, có khi phải chạy trốn tới cực hạn, nói không chừng mỗi lần cậu vui mừng vì mình không bị phát hiện thì Dư Hoán lại thầm nghĩ cậu thật buồn cười.
Trần Tiểu An có hơi không vui, hai cái lỗ tai cũng vì thế mà ủ rũ cụp ra phía sau biến thành một chiếc máy bay nhỏ [1].
[1]
Dư Hoán lập tức cảm giác được sự thay đổi tâm trạng của Trần Tiểu An, anh muốn vươn tay xoa đầu vỗ về cậu như mọi khi, nhưng lại bị Trần Tiểu An phủi ra.
Hiếm khi Trần Tiểu An lại trừng mắt hung dữ lườm Dư Hoán, Dư Hoán đành phải rụt tay lại, dở khóc dở cười hỏi: “Sao vậy em?”
Trần Tiểu An chun mũi, ngay cả dép cũng không mang mà đã ôm gối chạy ra ngoài, cậu chạy sang phòng Quý Nhất Nhiên ở đối diện bấm chuông cửa mấy lần.
Dư Hoán đuổi tới, anh hỏi lại lần nữa: “Làm sao vậy.”
“Tui đang tức giận.” Trần Tiểu An thật sự chả có dáng dấp khi hung dữ gì cả, “Tui không muốn để ý tới anh nữa.”
Tiểu An đang tức giận ư? Tức giận cái gì? Dư Hoán suy nghĩ, hồi nãy lúc mình hôn thì em ấy chỉ hoảng sợ nhưng cũng không có kháng cự quá mức.
Tuy nhiên sau khi anh nói mình đã biết cậu là yêu quái từ lâu thì cậu mới phản kháng dữ dội… Dư Hoán bỗng chốc hiểu ra, hẳn là Trần Tiểu An tức giận vì mình trêu đùa em ấy.
Cơ mà thật ra ý định ban đầu của Dư Hoán cũng đâu phải muốn trêu chọc cậu, ngay từ đầu anh không dám xác định Trần Tiểu An có thật sự là mèo nhà anh không, dù sao cũng không thể tùy tiện mở miệng hỏi được.
Sau khi khẳng định rồi thì lại cảm thấy Trần Tiểu An trước mặt mình rõ ràng là sơ hở chồng chất nhưng vẫn cứ muốn che giấu bản thân trông cực kỳ đáng yêu, nên anh vừa phối hợp với màn diễn của cậu, lại vừa kiềm chế không lật tẩy cậu… Về sau anh cũng tập thành quen luôn rồi nên mới quên đề cập đến việc này.
Thật không ngờ có thể khiến cho Tiểu An bình thường vốn ngoan ngoãn như vậy lại phản ứng lớn đến thế.
Quý Nhất Nhiên đang sấy tóc được một nửa chạy đến mở cửa với vẻ mặt hoang mang: “Có chuyện gì thế này?”
Trần Tiểu An tiến thẳng vào phòng Quý Nhất Nhiên, đóng cửa lại một cái rầm rồi cảnh cáo Quý Nhất Nhiên: “Không được mở cửa cho anh ấy.”
Quý Nhất Nhiên nhìn nhìn đôi tai mèo lúc ẩn lúc hiện trên tóc Trần Tiểu An, rồi lại thấy sự phẫn nộ và tủi thân đan xen trong mắt cậu thì đột nhiên “phúc chí tâm linh” [2]: “Không phải chớ, cái tên cầm thú kia làm gì cậu rồi hả?” Lẽ nào cậu ta cưỡng ép Tiểu An chơi trò tai thú đen tối gì đó với cậu ta ư?! Quả là không ra gì!
[2]
Tên cầm thú còn đang đứng ngoài phòng gõ cửa, Quý Nhất Nhiên giống như gà mái già che chở Trần Tiểu An, rống lên một tiếng với người ngoài cửa: “Đừng gõ nữa!”
Quả thật Dư Hoán cũng không dám ầm ĩ quá mức, lúc này cũng chưa tính là muộn, đợi một hồi sẽ có người ra ngoài nhìn thấy anh đêm hôm khuya khoắt lại điên cuồng gõ cửa phòng người đại diện, không chừng ngày mai lại phải lên hotsearch.
Nhưng trong lòng anh vẫn rất lo lắng, trước tiên trở về phòng mình nhắn tin cho Trần Tiểu An.
Sau khi gõ được một đoạn dài mới nhấn gửi thì lại phát hiện kế bên vang lên tiếng báo tin nhắn, hóa ra vừa nãy Trần Tiểu An không hề mang theo điện thoại ra ngoài.
Anh lại nhắn tin cho Quý Nhất Nhiên định giải thích, kết quả Quý Nhất Nhiên trực tiếp trả lời anh một câu: Đáng đời cậu.
Dư Hoán: …
Trần Tiểu An ở trong phòng Quý Nhất Nhiên biến trở về nguyên hình rồi làm tổ trên cái sô pha nhỏ ngủ một đêm, bởi vì phải quay về để bắt kịp buổi ghi hình cho kỳ mới của chương trình nên sáng sớm hôm sau phải rời đi.
Trước khi đi cậu vẫn đi theo Quý Nhất Nhiên đến phim trường thăm Dư Hoán, có vẻ Dư Hoán cũng ngủ không ngon, vành mắt dưới có chút xanh đen, chuyên gia trang điểm còn trêu chọc rằng đúng lúc tiết kiệm công sức hóa trang cho anh.
Dư Hoán thấy Trần Tiểu An lại đây thì liền đi vài bước đến bên cạnh rồi giữ chặt lấy tay cậu.
Sau một đêm tâm trạng Trần Tiểu An cũng phai nhạt bớt, cậu để Dư Hoán tùy ý nắm, chẳng qua vẫn còn hơi bĩu môi, lộ rõ vẻ không vui.
Bỗng nhiên Trần Tiểu An cảm thấy có thứ gì đấy được nhét vào bàn tay mình, thật mềm mại, vừa nhìn xuống thì thấy đó là một quả cầu vải khó có thể nhìn ra hình dạng gì, phía sau quả cầu vải hình như vẫn còn một cái đuôi thật dài buông thõng xuống.
Trần Tiểu An xách cái đuôi kia lên quan sát nửa ngày cũng không nhìn ra đây là cái gì bèn ném ánh mắt nghi ngờ về phía Dư Hoán.
“Là một con chuột.” Hiếm khi Dư Hoán có hơi thiếu tự tin.
Khuôn mặt Trần Tiểu An nhăn thành một cục: “???”
Dư Hoán lại nói: “Là anh may đó.”
Tối qua Dư Hoán nằm trằn trọc trên giường, anh không biết phải dỗ bé mèo tức giận nhà mình như thế nào.
Huống chi thời gian và địa điểm cũng không thích hợp, thiên thời địa lợi đều không có, cũng không có cách nào để dẫn bé mèo đi ra ngoài chơi này kia.
Bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, anh nhớ tới trước kia có diễn cảnh làm những món đồ thủ công với học sinh để mang lên trấn trên bán lấy tiền trong một bộ phim, nên anh cũng tích được một kỹ năng may vá này.
Thế là nửa đêm anh không ngủ, lục lọi những dụng cụ trước đây dùng để luyện tập, sau một hồi lâu vất vả mới làm ra được con vật này, anh còn khâu một cái mặt cười không ra hình thù gì lên con chuột.
Trần Tiểu An vân vê con chuột vải không mấy đáng yêu này rồi bỏ nó vào túi áo khoác của mình, cậu cúi đầu lầm bầm: “Nhưng mà tui vẫn còn tức giận đó.”
“Là anh không tốt, anh không nên lừa dối Tiểu An”, Dư Hoán sờ sờ khuôn mặt Trần Tiểu An, “Phải làm sao thì Tiểu An mới hết giận?”
Mạch não Trần Tiểu An vẫn tương đối thẳng thắn, cậu hỏi anh một vấn đề mình quan tâm nhất: “Vậy khi tui cố gắng diễn kịch để che giấu mình là mèo thì anh có cười tui không?”
Có cười.
Nhưng vẫn phải nói không.
Dư Hoán rất quyết đoán mà lắc đầu.
Trần Tiểu An nghi ngờ nhìn anh: “Thật sao?”
Ánh mắt Dư Hoán trông vô cùng chân thành: “Thật đó.”
“Vậy được rồi…” Trần Tiểu An thò tay vào túi áo vân vê con chuột vải mà Dư Hoán may cho cậu, vốn dĩ cậu muốn nói vậy tui không tức giận nữa, nhưng lời sắp đến miệng thì cậu bỗng nhanh trí, “Cơ mà tui vẫn còn tức đó… Anh về dẫn tui đi ăn đồ ăn ngon thì tui mới có thể nguôi giận.”
Dư Hoán bị chọc cười rồi, nếu không phải xung quanh có nhiều người thì anh rất muốn ôm bé mèo vào lòng xoa tới xoa lui một trận.
Trần Tiểu An là một con mèo khoan dung độ lượng, khúc mắc đầu tiên của cậu đã được tháo gỡ, còn một thắc mắc nữa cậu cũng muốn gỡ ra luôn.
Vốn cậu vẫn luôn suy nghĩ tại sao Dư Hoán lại hôn mình? Sau đó cậu lại nghĩ cũng không phải bắt buộc là người yêu thì mới có thể hôn nhau, Dư Hoán vẫn biết cậu là mèo, vậy thì thông suốt cả rồi, khi nhân loại bày tỏ lòng yêu thích với thú cưng hình như cũng thường xuyên làm như vậy mà.
Nghĩ thông rồi thì Trần Tiểu An tinh thần thoải mái quay về tiếp tục làm việc chăm chỉ [3].
Trong khoảng thời gian này vẫn sóng êm biển lặng, Trần Tiểu An tham gia chương trình liên tiếp lọt vào vòng trong và nhanh chóng đoạt được tấm vé tiến vào vòng chung kết, độ nổi tiếng của cậu cũng theo đó mà tăng lên.
Thỉnh thoảng còn có truyền thông hỏi về mối quan hệ giữa cậu và Dư Hoán, Trần Tiểu An vẫn chưa quên thiết lập fanboy của mình, cậu rất nể mặt mà tâng bốc Dư Hoán trước cánh truyền thông, rất chi là thật lòng thật dạ.
Sau khi tâng bốc xong còn quay đầu nhắn tin cho Dư Hoán vẫn đang quay phim trên núi, nói mình làm thủy quân cho anh trước mặt người khác, sau đó gửi cho anh mấy bản tóm lược danh sách đồ ăn vặt mà người khác chỉnh lý cho cậu nhằm điên cuồng ám chỉ.
[3]
Dư Hoán chat video với Trần Tiểu An, anh hỏi cậu: “Em ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy không sao chứ?”
Cũng không biết Trần Tiểu An học được ở đâu mà vẻ mặt bỗng chốc tủi thân: “Mèo nhà người ta cái gì cũng có…”
Dư Hoán không nhìn được cậu như vậy, ngày hôm sau trợ lý sẽ gửi một thùng đồ ăn vặt đến nhà Trần Tiểu An.
Chờ trợ lý đi rồi, Trần Tiểu An liền biến thành nguyên hình, hạnh phúc chui vào ngọn núi nhỏ được xếp thành từ đồ ăn vặt, chỉ lộ ra một cái đầu.
Một con mèo ngốc nghếch khác trong nhà thấy vậy thì rất sợ hãi, nhóc tưởng Trần Tiểu An bị chôn vùi nên liền đến giúp cậu bóc gói đống đồ vặt bên cạnh, Trần Tiểu An lại càng ôm đống đồ ăn bị đẩy ra đến bên người mình.
Chôn mình bên trong đó một lát, cậu mới nhảy ra biến trở lại hình người, mở một gói snack phồng to rồi bắt đầu ăn, snack này được làm thành hình dạng cái kèn nho nhỏ, Trần Tiểu An rất ngây thơ mà đặt từng cái hình nón lên năm ngón tay trái của mình rồi mới ăn từng cái một.
Vừa ăn cậu vừa nghĩ mình cũng phải chuẩn bị một món quà nào đó cho Dư Hoán, mèo bọn họ tặng quà đều theo thói quen mà tặng chiến lợi phẩm, đương nhiên cậu của bây giờ chắc chắn sẽ không tặng những loại đồ chơi như xác chuột này nọ nữa.

Ăn xong một gói đồ ăn vặt, Trần Tiểu An làm tổ trên sô pha suy nghĩ về vấn đề chiến lợi phẩm, vừa phân tâm một chút thì lại ma xui quỷ khiến mà thò tay về phía đồ ăn vặt.
May mà cậu là yêu quái, ăn đồ ăn thì chỉ là nếm hương vị, ăn quá nhiều thực phẩm rác cũng sẽ không bị béo phì hoặc khiến cổ họng đau rát làm ảnh hưởng đến việc ca hát.
Hai ngày sau chính là vòng chung kết của cuộc thi ca hát, Trần Tiểu An nghĩ, nếu mình đoạt được cúp quán quân sẽ đưa cho Dư Hoán.
Mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ, buổi tổng duyệt trước chung kết một ngày, Trần Tiểu An bốc thăm biểu diễn ở thứ tự thứ ba, cậu đang ở hậu trường đợi nhân viên sân khấu gọi mình.
Tạm thời cậu không có chuyện gì làm nên lặp đi lặp lại ca từ mà cậu đã thuộc nằm lòng.
Đột nhiên có một âm thanh bất ngờ truyền vào tai cậu, Trần Tiểu An đang đeo tai nghe nên lúc đầu cậu còn tưởng là người điều khiển sân khấu ở bên kia có chuyện cần dặn dò, nhưng khi cẩn thận lắng nghe thì phát hiện giọng nói không phải được truyền ra từ tai nghe mà là dùng trận pháp truyền âm.
Âm thanh kia đứt quãng và có hơi yếu ớt, Trần Tiểu An phải tốn chút sức lực mới nghe rõ ràng.
“Tiểu An… Lại đây giúp em với…”
Trần Tiểu An nhíu mày, cậu nghe ra giọng nói này, là Trần Trạch Ý.
Bình thường bọn họ cũng hay tán gẫu, nhưng đều là nói chuyện qua điện thoại, nếu không phải tình huống đặc biệt khẩn cấp thì phỏng chừng Trần Trạch Ý cũng sẽ không dùng đến trận pháp truyền âm.
Trần Tiểu An trả lời trong trận pháp: “Ở đâu?”
“Ở nhà Lý Tiếu, anh…”
Hiển nhiên lời nói của Trần Trạch Ý chỉ nói được một nửa đã bị cắt ngang, trong trận pháp truyền đến một hồi tiếng gió rít gào rồi sau đó liền im bặt, Trần Tiểu An cố gắng hô thêm vài câu nhưng lại không có cách nào khởi động lại trận pháp để thiết lập kết nối giữa hai người bọn họ.
Hiện tại ca sĩ thứ hai đã lên sân khấu rồi, Trần Tiểu An nhìn tình huống ở sân khấu, cậu khẽ cắn môi, vẫn lấy túi Càn Khôn ra.
Trong túi Càn Khôn mà lúc trước Trần Trạch Sâm cho cậu cũng có bùa truyền tống, bùa truyền tống rất quý giá, nhưng Trần Trạch Sâm giàu có hào sảng, hắn trực tiếp cho Trần Tiểu An cả một xấp.
Sau khi trải qua sự cố gặp ma trong lúc đang biểu diễn vào lần trước, để đề phòng những tình huống phát sinh tương tự nên Trần Tiểu An luôn mang theo túi Càn Khôn có chứa linh thạch bên người.
Cũng may là cậu có đem theo, nếu không bây giờ cũng không biết phải đến đó bằng cách nào.
Dựa theo phương thức thông thường để đi đến chỗ Trần Trạch Ý thì nói không chừng lúc tới đó cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái xác.
Nghĩ đến đây Trần Tiểu An không khỏi run lên, cậu gửi một tin nhắn cho Quý Nhất Nhiên đang ở ngoài sân khấu, trong lòng vội vàng nên cũng không giải thích rõ ràng mà cậu chỉ nói mình có việc gấp phải rời đi, sau đó lại mượn cớ chạy đến toilet rồi lấy ra một cái bùa truyền tống.
Bùa chú màu vàng nằm trong tay, Trần Tiểu An lại có chút tiếc nuối thở dài… Buổi tổng duyệt phải cho leo cây rồi, cũng chẳng biết vòng chung kết trực tiếp ngày mai có thể kịp trở về không.
Nếu không trở lại kịp thì cậu không lấy được chiến lợi phẩm của mình rồi.
Cậu nhắm mắt lại, mặc niệm khẩu quyết, lá bùa trong lòng bàn tay bốc cháy, sau đó Trần Tiểu An cảm giác không gian bị bóp méo một trận rồi cậu được truyền tống đến phòng khách nhà Lý Tiếu.
Cơ thể Trần Tiểu An mới vừa ổn định, còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh thì đã cảm giác được một luồng quỷ khí cường đại lao về phía cậu, cùng lúc đó cậu nghe thấy giọng nói của Trần Trạch Ý khàn khàn gào lên một tiếng: “Trốn ——”
Trần Tiểu An nghiêng người đi, luồng gió do quỷ khí âm u dày đặc tụ lại giống như lưỡi dao quét sát qua mặt cậu, trong nháy mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cậu xuất hiện một vệt máu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.