Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 29: Em Không Biết Anh Sợ Mất Em Đến Nhường Nào Đâu






Editor: Susan“Tiểu An…”
Trần Tiểu An rõ ràng là vì sử dụng linh lực quá mức nên mới trở nên suy nhược như vậy, sau khi được Dư Hoán ôm lấy, tuy tạm thời cậu không có tri giác nhưng cơ thể vẫn vô thức dán chặt vào người Dư Hoán.
Giống như một mảnh đất khô cằn rốt cuộc cũng đợi được một cơn mưa rào, cậu tham lam hấp thu linh khí trên người Dư Hoán.
Cơ thể vốn đã lạnh lại bắt đầu ấm lên.
Dư Hoán lại nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Trần Tiểu An, khi đó trông Trần Tiểu An còn thảm hại hơn bây giờ, cậu nằm dưới mưa, nước mưa dội xuống làm máu trên người cậu chảy ra khắp nơi.
Thế nhưng thời điểm đó Dư Hoán còn chưa có tình cảm gì đặc biệt với Trần Tiểu An, chỉ bởi vì con mèo này rõ ràng là bị thương rất nặng nhưng vẫn giơ chân lên như đang cầu cứu, có lẽ là do thương cảm và thật sự ngạc nhiên trước bản năng cầu sinh của động vật nên Dư Hoán mới nhặt cậu về rồi đưa đến bệnh viện thú y chữa trị.
Nhưng bây giờ thì khác, đối với anh bé mèo này đã sớm không còn giống như thế nữa rồi.
Dư Hoán nhìn mèo con nằm trong ngực mình, anh lại bắt đầu hận bản thân vì sao mình không làm gì được cho Tiểu An.
Trần Trạch Sâm đứng bên cạnh em trai hắn nhìn qua phía bọn họ.
Lúc này Trần Trạch Ý mới muộn màng nhận ra có người tới, y ngẩng đầu lên nhìn Trần Trạch Sâm rồi lẩm bẩm trong miệng: “Tại em không bảo vệ anh ấy…”
Bình thường Trần Trạch Ý luôn trưng ra bộ dạng bình tĩnh điềm đạm, mỗi lần ra ngoài bắt quỷ trở về y luôn thoải mái cứ như tùy tiện mua đại một món đồ trên đường vậy.
Đây là lần đầu tiên Trần Trạch Sâm nhìn thấy y mặt xám mày tro như vậy, cũng cực kỳ hiếm thấy y lộ ra vẻ mặt hoảng hốt lo sợ thế này.
Trần Trạch Sâm thở dài, hắn quỳ một chân xuống, xem y như một đứa nhỏ mà sờ sờ đầu y: “Không phải lỗi của em.”
Trần Trạch Ý nhìn anh trai mình, có chút thất thần.
Sau khi an ủi Trần Trạch Ý, Trần Trạch Sâm cũng quan sát tình trạng của Lý Tiếu, tuy là hắn không có năng lực nhưng từ nhỏ hắn đã đọc muốn nát đủ loại sách vở trong nhà, kiến thức lý thuyết thật sự rất vững.

Hơn nữa hắn cũng được coi là người duy nhất tại hiện trường vẫn còn tỉnh táo nên liền hỏi: “Có thử gọi hồn chưa?”
Lúc này Trần Trạch Ý mới như tỉnh lại từ trong mộng: “Vẫn chưa.”
May là trong túi Càn Khôn mà lần trước Trần Trạch Sâm cho Trần Tiểu An cái gì cũng có, thậm chí đến cả phướn [1] gọi hồn cũng không thiếu.
Trần Trạch Ý đỡ sàn nhà đứng lên, cầm lấy phướn gọi hồn, kéo cơ thể trông lung lay như sắp đổ đứng dậy rồi bố trí trận pháp, y đứng trong trận bắt đầu niệm khẩu quyết.
[1]
Đèn trong căn phòng này vốn đã tối, chỉ có một ít ánh trăng lọt qua ô cửa sổ, sau khi Trần Trạch Ý bắt đầu gọi hồn thì nháy mắt ngay cả ánh trăng trong phòng cũng không thể nhìn thấy, khắp không gian đều tối đen giống như bị tầng tầng lớp lớp mây đen che phủ vậy.
Theo sau là những cơn gió lùa vào, bức màn tung bay phát ra từng đợt tiếng vang.
Thật ra việc gọi hồn này tốt nhất là do người có quan hệ huyết thống làm, nhưng người thân duy nhất của Lý Tiếu hiện tại cũng ngất xỉu trên đất nên đành phải để Trần Trạch Ý làm hộ.
Trần Trạch Sâm đi đến chỗ Dư Hoán nhìn qua Trần Tiểu An, hắn vốn muốn đi tới chạm vào cậu, nhưng thấy Dư Hoán tỏ vẻ đề phòng nghiêm ngặt nên hắn liền thôi, chỉ nói: “Tiểu An đã hao hết linh khí, sau này bổ sung lại là được rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu… Chuyện cấp bách là tìm ra hồn phách của đứa bé trai kia, chúng tôi đều không nhìn được, cậu có thể nhìn giúp được không?”
Bên ngoài Dư Hoán vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn, ngoại trừ lúc đóng phim thì chưa có ai từng thấy dáng vẻ tức giận của anh cả.
Nhưng lúc này không hiểu vì sao mà anh lại giống như một pho tượng sát thần, nếu lệ khí trong đôi mắt mà có thể giết người thì chắc Trần Trạch Sâm đã bị giết ngàn vạn lần rồi.
“Anh nói em ấy như thế này là không có vấn đề gì?” Dư Hoán chất vấn.
Dư Hoán luôn ôm mèo đứng ở một bên, từ giây phút anh nhìn thấy Trần Tiểu An anh đã muốn nổi cáu, muốn hỏi xem tại sao bọn họ lại để mèo của anh biến thành thế này, anh còn muốn mang mèo trực tiếp rời đi.
Thật ra bất kỳ hành động nào cũng khó có thể phát tiết được sự kinh hoảng, phẫn nộ, đau lòng, tự trách… của anh vào lúc này.
Thế nhưng anh vẫn cưỡng chế kìm nén lại, bởi vì nếu tâm trạng của anh dao động nhiều thì sẽ mơ hồ cảm thấy bé mèo nhỏ đang cọ đầu mình vào ngực anh —— cũng không biết có phải ảo giác hay không, động tác đó thật sự rất nhẹ.
Tiểu An không thích dáng vẻ tức giận của anh.
Tuy nhiên khi nghe thấy những lời này của Trần Trạch Sâm, tâm trạng anh lại có chút mất kiểm soát, có một vài điều bất thường mà anh căn bản không rảnh phát hiện ra thì nó đã lặng lẽ bật chốt mở trong cơ thể anh.
Đang sắp nổi bão thì Dư Hoán cảm giác Trần Tiểu An cử động, dường như cậu đang lấy lòng mà liếm liếm cằm anh.
Sau đó Dư Hoán nghe thấy giọng nói của Trần Tiểu An: “Đừng tức giận nha.”
Dư Hoán giống như con sư tử lớn được vuốt lông vậy, hoàn toàn không thấy lệ khí vừa nãy đâu, cả người liền thả lỏng.
Anh hơi trừng to mắt nhìn Trần Tiểu An, rõ ràng Trần Tiểu An vẫn trong hình dáng mèo đang ngửa đầu nhìn anh, chỉ là trông hơi mệt mỏi.
Sao có thể nói chuyện được…?
Trần Tiểu An lại nói: “Em không sao đâu, thiệt đó, tụi mình cùng nhau giúp đỡ tìm kiếm hồn phách của Lý Tiếu đi, mạng người quan trọng.”
Lúc này Dư Hoán mới phát hiện Trần Tiểu An không hề mở miệng, là giọng nói truyền thẳng vào trong đầu anh —— dựa theo cách nói trong phim truyền hình tiên hiệp mà anh từng đóng thì âm thanh này được trực tiếp truyền đến thức hải [2] của anh.
[2]
“Ôi trời, em ở đây nghĩ nửa ngày luôn mà anh không nghe được…” Trần Tiểu An có vẻ hơi sốt ruột, “Em không có sức lực biến trở lại thành người… Làm sao để nói với anh được nhỉ…”
Xem ra đây là nội tâm của Trần Tiểu An đang lẩm bẩm lầu bầu.
Trần Tiểu An thấy Dư Hoán không có phản ứng thì lại cọ cọ anh.
Dư Hoán phục hồi lại tinh thần từ sự khiếp sợ: “Anh nghe được.
Tiểu An, anh nghe thấy rồi.”
Trần Trạch Sâm vốn đang bị lời nói của Dư Hoán làm cho nghẹn họng, đang cân nhắc xem nên nói như thế nào thì thấy Trần Tiểu An nằm trong lòng Dư Hoán thế mà lại cử động, hắn cũng giật mình hết sức.

Không cần linh lực mà vẫn có thể khôi phục sao? Chỉ dựa vào mấy viên linh thạch hắn cho thì chắc hẳn là không thể khiến Trần Tiểu An tỉnh lại nhanh như vậy mới đúng…
“!!!” Trần Tiểu An kinh ngạc, “Chuyện gì thế này!”
Dư Hoán thấy Trần Tiểu An chí ít về mặt tinh thần thì vẫn sinh long hoạt hổ, trái tim treo lơ lửng nãy giờ rốt cuộc cũng buông xuống.
Anh gãi gãi cằm Trần Tiểu An, liếc nhìn Trần Trạch Sâm một cái, giọng điệu thản nhiên: “Phối hợp như thế nào?”
Thế là Trần Trạch Ý liên tục niệm chú, Dư Hoán ôm mèo đứng ở phía sau tập trung tinh thần chú ý tình huống xung quanh.
Hiện tại Trần Tiểu An cũng đang tỉnh táo, nghe Trần Trạch Ý kêu to ngày sinh tháng đẻ và tên của Lý Tiếu, cậu luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Trong trí nhớ không trọn vẹn chợt lóe lên điều gì đó, Trần Tiểu An sửng sốt một hồi rồi nói: “Đây là bát tự thuần âm mà… Thảo nào lại bị vong theo.”
Nhưng mà cậu đã quên bây giờ cậu nói thầm trong lòng cũng có thể bị Dư Hoán nghe được, Dư Hoán nghe thấy lời Trần Tiểu An nói liền phân tâm hỏi cậu: “Ý của em là?”
“Cậu nhóc bị xem là vật chứa, hồi nãy có một con quỷ khác chui vào cơ thể của cậu ấy, em phải mất thiệt nhiều sức lực mới có thể đuổi nó đi được… Vốn dĩ em còn nghĩ tại sao lại như thế, nhưng giờ em biết rồi, bát tự của cậu ấy như vậy rất dễ bị người tu ma đạo nhìn trúng, đối với quỷ tu mà nói thì hồn phách của cậu ấy là đồ đại bổ đó… Em đoán khả năng gọi được hồn về là rất thấp.
Còn về cơ thể cậu nhóc… Nếu con lệ quỷ lúc nãy hoàn toàn dung hợp với cơ thể của cậu ấy thì chắc thân thể sẽ biến thành hình nộm để cho quỷ tu luyện nhanh hơn.”
Dư Hoán: “…”
Đúng như lời Trần Tiểu An nói, Trần Trạch Ý đã gọi hồn nửa ngày rồi mà vẫn không hề có kết quả.
Dư Hoán truyền đạt lại lời của Trần Tiểu An cho hai người kia, Trần Trạch Sâm giật mình, đầu tiên là khiếp sợ vì Dư Hoán có thể nghe được tiếng lòng của Trần Tiểu An rồi nói: “Loại chuyện này chỉ gặp qua trên sách cổ…”
Trần Trạch Ý không cam lòng lắc đầu, vung vẫy phướn gọi hồn, miệt mài niệm chú ngữ không thôi.
Trần Tiểu An lại nói: “Đúng thật, tuy là trí nhớ của em không được đầy đủ nhưng trong ấn tượng của em thì mấy trăm năm trước cũng chưa có ai tu ma đạo cả.”
Sau khi Trần Trạch Ý niệm tiếp một vòng nữa mà vẫn không được gì, rốt cuộc Trần Trạch Sâm đi tới kéo em trai hắn lại: “Tiểu Ý, đừng như vậy.”
Trần Trạch Ý ngồi xổm xuống, thân thể run lên nhè nhẹ, y lấy tay che mặt lại, ngay sau đó liền cảm giác lòng bàn tay trở nên ẩm ướt.
Trần Trạch Sâm cũng ngồi xổm trước mặt y, ôm lấy y rồi vỗ nhẹ lưng y từng chút từng chút: “Trong vòng bảy ngày hồn phách lìa khỏi cơ thể nếu tìm về được thì vẫn có thể cứu, tạm thời đưa cậu nhóc về nhà chúng ta đi, trước tiên giữ gìn thân xác cho thật tốt rồi chúng ta lại nghĩ biện pháp nhé, được không nào?”
Trần Trạch Ý im lặng hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu.

Trần Trạch Sâm nhón một bàn tay lên vỗ vỗ đầu y rồi quay đầu lại nói với Trần Tiểu An: “Tiểu An cũng về cùng luôn đi.”
Hắn vừa dứt lời, Dư Hoán liền nheo mắt nguy hiểm.
Trần Trạch Sâm bất đắc dĩ giải thích: “Tiểu An phải trở về điều dưỡng cơ thể, nhà chúng tôi có trận pháp linh khí, là để cho Tiểu An dùng.” Tuy là bây giờ trông Trần Tiểu An có vẻ như đang chậm rãi hồi phục.
Dư Hoán nhìn Trần Tiểu An, đầu mèo của Trần Tiểu An giả bộ làm một động tác gật đầu y như thật.
Trần Trạch Sâm đã nói vậy thì Trần Tiểu An cũng tán thành với ý kiến này, lòng phòng bị của Dư Hoán mới có chút buông lỏng.
“Đúng!” Trần Tiểu An nói, “Phải trở về dưỡng thương!”
Yết hầu Dư Hoán lăn lên lăn xuống, anh vẫn còn do dự: “Nhưng Tiểu An đã từng xảy ra chuyện ở nhà các người.”
Trần Trạch Sâm nói: “Nhóm đệ tử làm nhiệm vụ lúc đó đều được thay đổi cả rồi, tôi cũng đã bảo Tư Vũ gia cố kết giới, nó sẽ bảo vệ Tiểu An.”
Trần Tiểu An: “Cóc thèm gã bảo vệ đâu, bản thân tui cũng rất lợi hại, cần chi gã bảo vệ? Gã không đốt đuôi của tui thì đã cảm tạ trời đất rồi.”
Nghe thấy tên Trần Tư Vũ, Dư Hoán càng nhíu chặt mày hơn: “Chỉ có thể ở nhà các người mới dưỡng thương được?”
Trần Trạch Sâm nói: “Phải.”
“Cũng không phải… Thật ra em cũng không biết vì sao ở bên cạnh Hoán Gia cũng có thể bổ sung linh khí, cơ mà cùng nhau trở về vẫn tốt hơn, em lo cho Trạch Ý lắm.” Trần Tiểu An theo thói quen nói thầm ở trong lòng, nhưng đều bị Dư Hoán nghe được.
Lúc Dư Hoán nghe được nửa câu đầu nhất thời cảm thấy hết sức ngạc nhiên, vừa định nói nếu đã như vậy thì ở bên cạnh mình không phải được rồi sao, thì nghe tới nửa câu sau anh có hơi khó chịu: “…Em lo cho người khác thì lại yên tâm thoải mái bỏ lại một mình anh ư?”
“Một mình anh thì có vấn đề gì hở?” Trần Tiểu An vô thức hỏi lại, hỏi xong rồi lại ý thức được gì đó, “Aaa sao lại thế này, vì sao tui nghĩ cái gì anh cũng nghe được hết vậy nè! Vậy chẳng lẽ mai mốt tui không còn chút riêng tư nào sao?!”
Dư Hoán nhéo nhéo đệm thịt mềm mại hình hoa mai trên chân trước của Trần Tiểu An: “Cái đồ không có lương tâm, em không biết vừa nãy anh nhìn thấy dáng vẻ kia của em có bao nhiêu…”
Dư Hoán không nói được nữa, vừa nghĩ đến cảnh tưởng lúc nãy là anh vẫn cảm thấy khó thở.
Anh hít sâu một hơi rồi lại tiếp tục nói hết những lời muốn nói: “Em không biết anh sợ mất em đến nhường nào đâu.”
Trong lòng Trần Tiểu An cảm giác hơi kỳ lạ, tình cảm của cậu còn rất đơn giản, vì vậy cậu vẫn không hiểu được điểm kỳ lạ trong lòng này có ý nghĩa gì.
Cậu giả bộ tỏ vẻ đáng thương hề hề: “Xin lỗi mà… Nhưng em thật sự không sao đâu! Chỉ cần bổ sung năng lượng là em vui vẻ được liền hà!… Nếu không thì anh trở về cùng với em luôn? Ngoại trừ lo lắng cho Trạch Ý thì em cũng muốn xác nhận vài việc, còn muốn thử tìm lại ký ức của em…”
Cùng nhau trở về… Có được xem là về nhà mẹ đẻ không? Một lúc lâu sau Dư Hoán mới chậm rãi nói: “Vậy đi đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.