Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 21:




Vương Nguyên nhìn xuống phía dưới, tay cô cầm một cây dao đâm thẳng vào bụng hắn, sắc mặt của hắn giờ thật sự là rất tệ, cặp lông mày giờ đã nhíu chặt, mồ hôi từ từ nhễ nhại
Máu của hắn chảy ra ướt cả tay cô, hắn nhìn cô, đôi mắt không chút oán trách, chỉ là nhìn cô...chỉ là...nhìn cô khóc
Hắn cầm tay cô, rút thật mạnh con dao ra, cô giật mình nhìn hắn, hắn như không còn sức lực dựa đầu vào vai cô, tay cô cầm chặt vạt áo hắn
Hắn cúi đầu lên vai cô
"Đàn bà không nên tin tưởng!"
Hắn cười nhạt, đôi môi run run, máu của hắn không ngừng chảy, chảy ướt cả áo, hắn bấu tay vào vai cô
Hắn ôm cô, hắn nhếch môi
"Làm tốt lắm! Rất có bản lĩnh!"
"Tạch...Tạch...Tạch..."
Máu hắn nhiễu xuống đất, những linh hồn đang thức tỉnh nhờ máu của hắn, hắn nhìn xung quanh, mối nguy hiểm ngày càng lớn, hắn cảm thấy bản thân càng lúc càng yếu dần, một lúc nữa chắc chắn hắn và cô sẽ không ổn
Càng lúc càng nhiều linh hồn đen tối mò đến
Nếu hưởng được tí máu của thiếu gia mang dòng máu quỷ thuần chủng thì cứ như gặp tuyết tháng sáu, cơ hội nghìn năm có một đây rồi!
Cô thấy không khí lạnh đi hẵn, gió cứ nổi lên cuồng cuộn, trời đất bỗng tối xầm, gió xoái mạnh đến mức cô sắp ngã đến nơi, cô bị gió cuốn sắp ngã, cô như chới với giữa không trung
Cô ngã xuống, giữa không trung, cô cảm thấy rất sợ, rất sợ, chỉ có thể nhắm mắt, tư tưởng cuối cùng, hình ảnh cuối cùng cô nghĩ đến...là Vương Nguyên
Thần thức khẽ gọi
"Vương Nguyên!"
Bịch......
Cô ngã xuống đất, cơ thể như không còn biết đau, cô mở mắt ra, giờ đã nằm trong tay hắn, cô cảm nhận hắn đã đỡ lấy người cô, cô ngã xuống nằm lên người hắn
Sẽ rất đau, chắc chắn rất đau,
Hắn buông tay ra, một tay đặt lên vết thương, gương mặt khẽ nhăn nhẹ
Tên khốn này bị đần sao, rõ là rất đau sao lại làm thế
Cô sờ sờ lên mặt hắn, ướt đẫm mồ hôi và lạnh toát, cô cảm thấy rất đau, đau ở tim ấy, tại sao lại đau như thế
"Vương Nguyên! Rất đau sao? Có phải rất khó chịu không?"
Hắn nhìn một lượt xung quanh, mắt đảo sang cô, nói giọng nghiêm túc
"Chúng nó đến rồi!"
"Chúng nó?"
Cô đảo mắt xung quanh, nhìn thấy gió đen cuồng cuộn, vong đến như bão lũ, tất cả đều hung tợn lao về phía Vương Nguyên
Cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ thật sự Vương Nguyên đang gặp nguy hiểm, thật sự hắn giờ rất yếu
Những gương mặt đáng sợ đang giơ tay ra chực chờ tóm lấy hắn, lao đến vùn vụt
Cô ôm lấy hắn hét lên
"Cẩn thận!"
Cô lao đến ôm lấy hắn, quỳ xuống ôm đầu hắn lại, run rẩy sợ bọn kia cướp hắn đi mất
Một cơn gió ùa đến, cô cảm thấy hắn đã mềm nhũn rồi, hắn nhắm mắt, tay buông xuôi, không còn cử động
Cô mở mắt ra thì mới nhận ra cô đang ngồi trong phòng, là phòng của hắn, đúng thật rồi
Lúc này cô buông tay ra, hắn đã máu me nhễ nhại nằm trong vòng tay cô, đôi mi dài khép kín
Hắn giờ lại im lặng đến không ngờ, sao lại...Sao lại...
Cô khóc, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn thấm máu của hắn, hắn đã cố hết sức đưa cô về đây, sợ cô gặp nguy hiểm nên đã đưa cô về, hắn vốn dĩ có thể bỏ mặc cô mà, sao lại không bỏ mặt cô chứ, rõ ràng cô tệ với hắn như vậy
Cái đầu kia lăn lóc lại hét lên
"Đóng chặt cửa lại! Bọn chúng đến rồi!"
Cô hốt hoảng chạy ra, mây đen sấm chớp đùng đùng kéo đến nhà họ Vương che kín cả một vùng trời
Cô nhanh chóng đóng của rầm rầm, bên ngoài chúng kéo đến, giờ Vương Nguyên không thể cứu cô nữa rồi, hắn giờ còn yếu ớt hơn cả một người bình thường
Máu hắn sẽ bị bọn kia hút cạn mất thôi, bên ngoài chúng đập phá rầm rầm
Không bao lâu nữa sẽ vào bên trong, cô sợ, cô chỉ sợ hắn bị bắt đi mất, chỉ sợ hắn biến mất khỏi cuộc đời cô, thật sự rất sợ
Cô chỉ biết ôm lấy hắn, ôm thật chặt, thật chặt
Cô khóc thút thít
"Vương Nguyên! Đừng bỏ tôi! Đừng đi mà! Tôi bảo vệ anh!"
Hắn nhắm mắt tựa vào ngực cô tự động nhếch môi
"Đồ ngốc! Khóc gì chứ? Tôi không đi đâu! Tôi chỉ là rất mệt!"
"Tôi xin lỗi! Tôi đã hại anh ra nông nổi này! Tôi thật ngu ngốc!"
"Em ngu ngốc thì cũng là vợ của anh! Anh không cho phép em sỉ nhục vợ anh như vậy!"
"Anh đã nói rồi! Thứ em muốn anh nhất định cho em!"
Một cánh cửa bất ngờ bật tung, cô sợ hãi ôm hắn chặt hơn, một người phụ nữ bước vào, đôi mắt nhìn Vương Nguyên long lên sòng sọc tức giận
"Vũ Hạo! Về với mẹ!"
Cô ôm chặt hắn hét to
"Tôi không cho phép! Muốn mang anh ấy đi thì giết tôi trước đi!"
Bà ta mắt đỏ ngầu nhìn cô
"Con ranh! Tại mày mà Vũ Hạo bị thương! Mày chết 100 lần chưa đền hết tội!"
"Vương Nguyên! Đừng sợ! Tôi có chết cũng bảo vệ anh!"
Bà ta nhếch môi, miệng cười cười
Giơ tay tay về phía cô bóp chặt cổ cô giơ lên cao
Hắn mở mắt ra nhìn bà, yếu ớt
Bà thấy thế liền quăng cô qua một bên rồi chạy đến ôm hắn âu yếm như khóc lên
"Về thôi con trai!"
Rồi bà ta và hắn biến thành một làn khói đen rồi tan biến
Cô chạy đến kêu tên hắn trong vô vọng
Cái đầu nãy giờ núp dưới gầm giường giờ chui ra nói
"Đừng gọi nữa! Hắn về rồi!"
"Bà ta là ai?"
"Là quỷ hậu! Mẹ hắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.