Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 20:




"Vương Nguyên!.... Vương Nguyên....!"
Cô cứ bám vào hắn, nắm chặt cái vạt áo của hắn mà gọi, mặt mũi khó coi vô cùng
"Anh đây!"
"Vương Nguyên! Tôi sợ!"
Cô nhắm mắt lại, chân run rẩy cúi đầu
Hắn thấy thế nhìn sát mặt cô thủ thỉ
"Mở mắt ra!"
Cô bán sống bán chết lắc đầu
"Không mở mắt anh hôn đấy!"
Cô giật mình mở mắt ra, hắn ta đúng là biết lợi dụng thời cơ mà
Cô không dám nhìn xuống dưới, chỉ nhìn vào mặt hắn, đôi mắt hắn đẹp đến mê mẫn, đến trụy cả tìm, tâm hồn cô lạc vào mắt hắn rồi
Hắn nói chuyện làm cô giật mình
"Em sợ gì thế?"
"Độ cao.....Độ...cao...."
Hắn hiểu ra liền nhoẻn miệng cười, hắn nhìn cô chăm chọc
"Em mà biết sợ cơ đấy!"
"Sợ té thì ôm anh này!"
Cô cúi đầu vì sỉ diện mà không ôm, cứ chần chừ mãi, rõ là sợ đến tái mặt rồi mà còn gồng, hắn thấy cả, lòng như cơn gió mát lùa qua miệng hắn bất giác mỉm cười
"Không ôm thì thôi!"
Hắn nhích người ra xa cô ra, làm mặt hững hờ, cô hét lên một tiếng rồi tay quờ quạn ôm chặt lấy hắn người run run
Hắn đạt được thành công rồi miệng cười ngoác ra, hay tay vòng qua ôm cô, một tay vuốt ve lưng, một tay lại vuốt tóc, hôn nhẹ lên đầu cô nói
"Lúc em sợ lại đáng yêu vậy sao? Thật là làm người ta yêu mà!"
"Đồ khốn! Ngồi đâu không ngồi lại lên cây ngồi!"
Cô đánh mạnh vào vai hắn, nước mắt ứa ra mà trách, tay tay chùi chùi mắt mũi như một đứa trẻ
Hắn thấy thế không khỏi bật cười, trông cô bây giờ đáng yêu lắm, hắn ôm cô, vùi đầu cô vào ngực mình cười cười dỗ dành
"Em nhẹ tay thôi! Anh đau rồi này! Em không thương chồng em gì hết! Bạo lực quá!"
"Thôi nào! Anh xin lỗi! Anh biết sao rồi! Sau này sẽ không lên cây ngồi nữa! Sau này có ngồi cũng ngồi trên giường!"
Cô giật mình ngước mặt lên nhìn, đôi mắt khẽ chớp chớp
Hắn bậm môi, đôi mắt yêu chiều nhìn cô, tay thon dài giơ lên lau nước mắt cho cô
Hắn nhìn cô, đôi mắt dừng lại ở môi cô, rồi hắn nghiêng đầu tiến lại gần cô, hai tay hắn giữ trên vai cô, một làn gió nhẹ lướt qua khiến tóc cô bay lòa xòa, một vài cọng lại dính trên môi cô, tay hắn gỡ nhẹ những sợi tóc kia, miệng tiến gần lại
Tay cô giơ ra, bàn tay đặt nhẹ lên miệng hắn nhẹ nhàng đẩy ra, nụ hôn của hắn bỗng dưng bị chặn lại, hắn mở mắt ra
"Đến tận bây giờ!...Em vẫn chưa rung động sao?"
Đôi mắt hắn hững hờ, đôi tay vẫn ôm chặt cô, hắn quay mặt về hướng khác, đôi mắt đẹp bây giờ đã sụp mi buồn rười rượi, cô thật sự chưa bao giờ rung động sao? Thật sự chưa lần nào sao?
"Vương Nguyên!..."
"Anh có thích tôi không?"
"Điều ấy em biết rõ mà!"
"Vương Nguyên! Tôi nghĩ đó chỉ là cảm giác thoáng qua thôi! Không phải là thật!"
"Đó là thật!"
Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, cô mỉm cười
"Người anh thích là Lệ Á, cô ấy là người anh yêu! Em biết tất cả rồi!"
Hắn nghe đến tên Lệ Á thì bỗng thay đổi sắc mặt, hai tay cung lại thành nắm đấm, cô biết, cô ấy là người anh yêu, cũng là người con gái khiến trái tim anh đau khổ biết nhường nào, cô đã hỏi kỹ, lúc Vương Nguyên còn sống đã từng rất yêu Lệ Á, hai người yêu nhau 3 năm cấp ba, là một cặp trời sinh, họ yêu nhau khiến tất cả học sinh ai cũng đều ngưỡng mộ, còn hay gọi là " Tiên đồng ngọc nữ"
Tình cảm bây giờ hắn đối với cô có phải là tình yêu, hay chỉ là hắn thiếu thốn tình cảm nên mới thế? Cô chỉ là người thay thế sao?
"Anh rất ghét những người phản bội! Cô ấy phản bội anh!"
Lúc hắn đang yêu điên cuồng Lệ Á, hắn phát hiện cô ấy đang dây dưa tình cảm với anh trai mình là Vương Thiên, hắn phát hiện ra bị phản bội, hắn thấy người con gái hắn yêu lại hôn nhau thắm thiết với chính anh trai ruột của mình, anh trai hắn là một tên ăn chơi trác tán, lúc nào cũng đố kỵ với những gì Vương Nguyên có, từ thành tích đến cả sự yêu thương của ba mẹ, tất cả Vương Nguyên đều có trong tay
Còn Vương Thiên chỉ là một cái bóng mờ nhạt, Hắn ta ra tay cướp Lệ Á, cùng ả sau lưng Vương Nguyên làm những chuyện đồi bại
Một lần Vương Nguyên nhìn thấy, chỉ muốn lao vào giết hai tên khốn đó, nhưng một người là anh, một người lại là người hắn yêu nhất, hắn đau khổ mà chạy đi
Vào quán bar uống rượu đến say mèm, lúc có men hắn lại bị bạn bè rủ rê thách thức, hắn đua xe
Và gặp tai nạn chết ngay trong đêm đó, hắn chết đi mới phát hiện chính anh trai hắn là người sai người cắt thắng xe hắn đêm đó, vì muốn chiếm người yêu và tài sản, hắn như không thể tin bất kì ai nữa
Khi mẹ hắn cưới vợ cho hắn, lần lượt sáu cô dâu bị hắn làm cho phát điên
Với một lí do "Đàn bà không nên tin tưởng!"
Hắn nhìn xa xôi, cô biết hắn đang rất buồn, khó khăn lắm mới tin tưởng cô, cô cảm thấy thật may mắn cô ôm hắn
"Anh có thể tin tưởng em!"
Hắn ôm cô
"Có thể không?"
Cô ôm chặt hắn, chồm dậy gật gật đầu, đôi môi cô khẽ hôn hắn, gió mát lùa qua, nụ hôn nhẹ nhàng lại ngọt ngào như thế
"Xoẹt...."
Hắn mở mắt ra, miệng há hốc, đôi môi khẽ mím chặt, đôi mắt liếc sang cô, cặp chân mày nhíu lại
Cô móc con dao ra đâm vào người hắn, tay cô cầm một cái khăn thấm lấy máu hắn rồi gục đầu khóc nức nở
"Em xin lỗi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.