Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 19:




"Vương Nguyên! Tôi xin lỗi! Hãy tha thứ cho tôi!"
Cô cầm cây dao trên tay, cúi đầu xuống, rõ là cô cảm thấy rất nhói
Cô hỏi
"Vương Nguyên bây giờ đang ở đâu? Đi đâu mới tìm gặp anh ta?"
"Ừm...Hắn có lẽ ở "Thảo Lâm" cách đây không xa, hắn hay đến đó lắm! Không biết có gì đặc biệt!"
"Cô cứ bảo tài xế chạy đến công viên "Thảo Lâm" là được!"
Cô nghe theo lời, ngồi xe hơn 20 phút thì tới, nhưng rõ là một công viên bỏ hoang, lại rất cũ kỹ, tài xế khổ hiểu quay sang hỏi cô
"Thiếu phu nhân! Tại sao lại đến đây?"
"Tôi đến có việc! Ông cứ về trước! Tôi xong việc sẽ tự về!"
Tài xế cảm giác khó hiểu, nhưng phận tôi tớ nên chỉ biết nghe theo, vẫn thấy lo cho cô nhưng lại không dám cãi lời
Ông có nghe người ta nói gần đây có nhiều người mất tích ở khu này, đa số là phụ nữ đặc biệt là dưới 30, sau vài tuần lại được tìm thấy ở gần khu đất này với tình trạng lỏa thể và chết một cách kinh dị, người ta đoán rằng do bị cưỡng hiếp cướp của, cảnh sát điều tra nhưng không tìm ra manh mối, một thời gian sau lại dấy lên tin đồn công viên này bị ma ám, tối tối trẻ em được dẫn ra đây chơi, chúng cứ nhìn trân trân một góc tối rồi chỉ chỉ tay bảo
"Chị ấy sao lại không mặc quần áo mà ngồi ở đó vậy mẹ?"
Mẹ chúng nhìn một lượt rồi mới thắc mắc hỏi
"Chị nào?"
Bỗng thấy lạnh gáy rồi rùng mình một cái, bỗng bế đứa trẻ lên rồi chạy một mạch về nhà, những đứa trẻ đến đó đều nói một câu y như thế, rồi người ta lại liên tưởng đến nhiều vụ án mạng xảy ra gần đây, họ đồn đã bị ma ám
Rồi từ đó công viên bị bỏ hoang, rong riêu cây cỏ mọc khắp mọi nơi um tùm u ám đến rợn người
Có nhiều người đàn ông say rượu đi ngang đây, sáng hôm sau đã thấy ngất xỉu ở đó, hỏi thì bảo tối đi ngang có thấy một cô gái xinh đẹp vẫy tay gọi, tưởng là "gà" nên mới tấp vào, không hiểu chuyện gì thì thấy trời sáng rồi mọi người bu kính mích thế này
Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến khi một tuần sau, bọn họ đều không hiểu vì sao chết bất đắt kì tử, chết khô như bị rút hết nước trong người vậy, co quắp và khô khốc, vợ con khóc lóc, gia đình chật vật, trụ cột trong gia đình biến mất, cả nhà rối loạn cả lên
Tin dữ đồn xa, mọi người xung quanh đều né cái công viên chết chóc kia và nhắc nhở bọn trẻ đó là vùng cấm địa, không được lại gần! Tuyệt đối
Cô đến nơi thì cũng đã sụp tối, nhìn một lượt chỉ thấy có cây cối um tùm bao quanh cái công viên cũ nát, xích đu cầu trượt, nhà đồ chơi, ghế ngồi, động vật bằng đá cho trẻ em chơi vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là cũ kỹ rong rêu bám đầy nhìn có vẻ rất kinh
Cô bước vào, cánh cổng bằng sắt đã gỉ sét mở ra kêu "két....két...."
Bên kia là cái xích đu đã cũ, nó đưa qua đưa lại kêu két...két từng hồi, cô nhìn lên rõ ràng một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên đó, trên người không mảnh vải che thân, cứ thon thả đưa, rồi lại biến mất
Cô đi sâu vào, cô cần tìm là Vương Nguyên, mọi thứ đều không quan trọng, cô nhìn một loạt cũng không thấy hắn, hắn rốt cuộc đang ở đâu
Cô bỗng thấy đôi chân dẫm phải một cái gì đó, cô nhìn xuống
"Á....!"
Một bàn tay...đầy máu...và đang ngọ nguậy...nắm chặt cổ chân cô bà bóp
Cô bị mất trớn ngã nhào xuống đất, bị lôi đi một quãng rất xa, cô quẩy đạp, càng đạp càng đau, như cổ chân bị bóp nát rồi, cô la hét mở mắt ra nhìn xung quanh
Hàng chục, hàng tá cô gái đứng xung quanh nhìn cô cười một cách ma mị, khuôn mặt lạnh tanh, thật sự rùng rợn, tiếng cười cứ thế âm ỉ mãi trong đầu cô, cô bị lôi đến cái bể bơi gần đó
Bỗng nhiên một tiếng nói cất lên
"Chơi đủ chưa? Buông vợ anh ra được rồi đấy!"
Vương Nguyên nằm trên một cái cây gần đó, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô, đôi môi cũng rất lạnh, ánh mắt hắn sắc lẹm nhìn bọn họ, và cô được thả ra
"Vợ! Em đến tìm anh à?"
"Lại đây!"
Hắn nhảy xuống đất bước đến chỗ cô, tay bế xốc cô lên, thoáng chốc đã ngồi trên cái cây kia, cô vẫn chưa hết hoảng túm lấy hắn
"Vợ à! Sợ à! Anh đây mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.