Mười đạo quang mang đồng thời tấn công bất ngờ khiến Đế Nguyên Quân không kịp phản ứng và chỉ có thể bộc phát chân nguyên ra ngoài tạo thành một tấm khiên lớn rồi bước mạnh về phía trước một bước.
Đẩy tấm khiên lao thẳng về phía quang mang, tay phải Đế Nguyên Quân ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi vung mạnh tay đánh ra liên tiếp từng đạo kình khí để gia trì khả năng của tấm khiên.
Liên tiếp, từng thanh âm va chạm kịch liệt vang lên và mỗi một lần quang mang đánh trúng đều để lại một vết nứt lớn ở trên bề mặt.
Duy trì được thêm một lúc, Đế Nguyên Quân cắn răng tiếp tục thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm để chống đỡ nhưng uy lực của quang mang càng ngày càng nặng nề và vượt ngoài sức chống đỡ của chân nguyên.
Răng rắc!
Bỗng, một thanh âm nứt vỡ vang lên rồi bộc phát một tiếng nổ lớn và b ắn ra từng đợt kình khí quét ra xung quanh khiến Đế Nguyên Quân bị đẩy lùi ra sau một vài bước.
Ngay khi vừa ổn định được cơ thể, Đế Nguyên Quân vừa ngẩng đầu nhìn lên thì trong mắt bỗng hiện lên ba đạo quang mang đang lao thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt thì lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng.
Không suy nghĩ nhiều, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái liền khiến thanh trường thương ở sau lưng lao vút về phía trước và đứng chắn ngay trước mặt Lâm tuyết Nhi rồi phát lực đồng thời đánh bay cả ba đạo quang mang.
Trong giây phút đó, Đế Nguyên Quân chợt nhớ lại những hướng công kích của đám hung thú không hướng về phía mình thì đột nhiên giật nảy mình một cái.
“Công kích của đám hung thú chỉ tập trung về phía Lâm Tuyết Nhi? Chẳng nhẽ chúng có thể phát hiện được sự nguy hiểm? Kể cả việc hung thú khai thông linh trí đi chăng nữa thì cũng không thể nhận biết rõ như thế này được?”
“Kim quang trên người Lâm Tuyết Nhi là một loại lực lượng đến từ Tiên giới thì sao chúng có thể cảm nhận rõ như thế được? Không thể nào?”
Không đợi Đế Nguyên Quân kịp suy nghĩ hết thì ở xung quanh hai người bỗng hiện lên từng đạo quang mang đang trôi nổi lơ lửng ở trên không trung và chưa có dấu hiệu tấn công thì khiến hắn cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Mặc dù chúng chưa chủ động tấn công nhưng trong thâm tâm hắn hiện tại lại cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
Hắn không biết chúng lúc nào sẽ tấn công, xuất phát từ vị trí nào và điều khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy ngưng trọng hơn là những vệt quang mang tiếp tục hiện lên không ngừng.
Chỉ trong nháy mắt, cả hai người bị hàng trăm vệt tinh quang bao vây từ khắp mọi nơi, cùng với đó là sự dao động ngày càng trở nên mạnh bạo và chúng lúc nào cũng có thể tấn công được.
Không chỉ có thế, trong đầu Đế Nguyên Quân lúc này hiện lên một dự cảm không lành khi nhìn thấy sự dao động của quang mang và điều hắn không hề mong muốn cũng đã xảy đến.
Chỉ một cái chớp mắt, Đế Nguyên Quân cảm nhận được phương hướng công kích của từng đợt quang mang tiếp nối với nhau nhuần nhuyễn đến mức khiến hắn liên tưởng đến việc có người nào đó thao túng ở trong tối vậy.
Cắn răng bộc phát toàn bộ thực lực, Đế Nguyên Quân một người một thương kịch liệt chống trả.
Dựa vào sự nhạy bén và ánh mắt có thể nhìn thấu công kích, Đế Nguyên Quân liên tiếp đánh ra từng đạo chân nguyên hướng thẳng về phía những đạo quang mang ngay trước khi chúng đánh tới.
Không chỉ có thế, trong lúc vừa chống đỡ thì hắn còn cảm nhận được quang mang dao động kịch liệt ở sau lưng thì ngay lập tức sử dụng ý niệm để điều khiển Tử Huyền đánh bay tất cả công kích của đám hung thú.
Tuy tạm thời có thể chống đỡ được một phần nào đó nhưng với việc sử dụng ý niệm vượt ngoài khả năng mà không có tinh thần lực hỗ trợ khiến đầu hắn lúc này đau như muốn nứt.
Ngoài cảm giác đau nhức thì ba đại chân nguyên trên người cũng đang bị bào mòn một cách nhanh chóng và dần về cuối thì hắn càng cảm thấy đuối sức, khó để có thể theo kịp tốc độ của đám hung thú.
Thời gian cứ thế trôi qua, Đế Nguyên Quân đã chống đỡ không biết bao nhiêu đợt công kích và chống trả một cách kịch liệt.
Tuy đã đánh bay hầu hết nhưng sức lực của một mình thì khó lòng mà ngăn chặn được hết toàn bộ và bị không ít đạo quang mang đánh trúng.
Chống đỡ liên tục trong thời gian gần một nén nhang, hắn lúc này gần như đã chạm đến giới hạn của bản thân và trên người hiện lên không biết bao nhiêu miệng vết thương lớn bé.
Tuy thương tích không quá nặng nhưng lại khiến hắn cảm thấy đau nhức vô cùng, máu tươi từ trên miệng vết thương thì liên tục rỉ xuống tạo thành vũng ở dưới chân.
Do mất máu quá nhiều, chân nguyên bị hao hụt quá độ và những đợt đau nhức ở khắp nơi trên cơ thể truyền đến khiến tình trạng của hắn lúc này ngày một trở nên xấu đi.
Hắn thậm chí còn có cảm giác bản thân lúc nào cũng có thể gục xuống.
Nhưng…
Sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, Đé Nguyên Quân đột nhiên run lên một cách kịch liệt rồi khụy một chân xuống, cơ thể thì liên tục chao đảo và có thể gục xuống nhưng hắn vẫn gồng mình trụ vững.
Gồng mình đứng dậy, ánh mắt hắn tràn đầy sự mệt mỏi nhìn xung quanh rồi thở dài một hơi.
Ngoái đầu nhìn lại, Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi bế quan thì bất giác nở một nụ cười gượng rồi thốt ra.
“Thời gian một nén nhang sắp hết? Ta chỉ có thể chống đỡ thêm một lúc nữa thôi? Nếu đến lúc đó mà ngươi vẫn chưa thể luyện hóa được thì ta chắc chắn sẽ chết? Biết chuyện này sẽ rất khó nhưng ta lựa chọn tin tưởng ngươi”.
||||| Truyện đề cử: Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị |||||
“Nếu như ngươi đã là người phụ nữ của ta thì chắc chắn sẽ làm được?”
Sau đó, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi đưa mắt nhìn về phía những đạo quang mang còn lại rồi hạ thấp giọng nói.
“Có ta ở đây thì các ngươi đừng mơ động đến một sợi tóc của Lâm Tuyết Nhi?”
Đế Nguyên Quân vừa quát vừa bộc phát phần lực lượng còn lại tạo thành một vòng chân nguyên hộ thể bao bọc xung quanh hai người, quát.
“Đến đây?”
Lời nói vừa dứt thì hơn ba mươi đạo quang mang đột loạt lao thẳng về phía hai người mà đánh.
Liên tiếp từng đạo công kích đánh mạnh lên màn chắn khiến Đế Nguyên Quân phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể thì run lên một cách kịch liệt, hai chân thì bị ép khụy xuống và bị đẩy lùi ra sau.
Mặc kệ bản thân đau nhức, Đế Nguyên Quân cắn răng dùng hết toàn bộ sức lực còn lại để cố trụ vững cơ thể và mặc cho màn chắn đang hiện lên những vết nứt lớn nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không hề từ bỏ.
Thậm chí có công kích trực tiếp đánh xuyên qua màn chắn và xông thẳng về phía hai người thì Đế Nguyên Quân không ngại dùng cơ thể để chống đỡ.
Mặc dù có điểm sáng Huyết Đế Mộc hỗ trợ hồi phục nhưng với chút sức lực và chân nguyên còn lại thì không thể nào hồi phục được.
Hai mắt dần trở nên đục màu không còn nhìn thấy rõ, Đế Nguyên Quân lúc này đã đạt tới giới hạn chịu đựng của bản thân và tâm trí thì bị màn đêm che phủ hết toàn bộ.
Không còn một chút sức lực, hai chân Đế Nguyên Quân trực tiếp khụy hẳn và cơ thể run rẩy từ từ gục xuống.
Đế Nguyên Quân dùng hết phần sức lực còn lại nhìn Lâm Tuyết Nhi đang bế quan và nói với giọng điệu ngập ngừng rồi chìm sâu vào hôn mê.
“Việc còn… Lại… Giao cho ngươi?”
Không còn chân nguyên gia trì nên màn chắn chân nguyên nhanh chóng sụp đổ và ba mươi đạo quang mang không còn bất cứ thứ gì ngăn cản liền xông thẳng về phía hai người mà đánh.
Ngay khi quang mang sắp sửa đánh trúng thì đột nhiên, một cổ lực lượng và một vầng kim quang mạnh bạo từ trên người Lâm Tuyết Nhi b ắn ra trực tiếp chấn diệt toàn bộ công kích của đám hung thú rồi bao trùm cả một vùng rộng lớn.
Hai mắt từ từ mở ra, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân nằm bất động trên vũng máu và chỉ còn lại một chút hơi tàn thì cô gần như chết lặng, hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống.
Mặc kệ công kích của đám hung thú đánh tới, cô chỉ tùy ý vung tay bắ n ra từng đạo kim quang chấn diệt hết toàn bộ rồi ôm hắn vào trong lòng.
Lấy ra từng bình đan dược trị thương rồi giúp hắn luyện hóa và đợi cho đến khi thương thế trên người Đế Nguyên Quân dần ổn định lại thì đặt hắn nằm xuống rồi sau đó đứng dậy.
Hai mắt cô rưng rưng nhìn Đế Nguyên Quân hôn mê thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Chuyện còn lại cứ giao cho ta?”
Sau đó, ánh mắt cô dần trở nên âm trầm và tràn đầy sự tức giận nhìn xung quanh rồi quát lớn một tiếng và đồng thời bắ n ra khí tức cường bạo của bản thân khiến toàn bộ tầng thứ hai phải rung chuyển một cách kịch liệt.
“Ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá?”
-.