Tại một nơi nào đó ở tầng hai!
Một nhóm mười người do một vị lão giả có cảnh giới Tinh Cực cảnh dẫn đầu đang bị hàng trăm vệt quang mang bao vây và bị tấn công liên tục.
Tuy thực lực họ đều rất mạnh nhưng bị đám hung thú tấn công bất ngờ khiến họ nhiều khi không kịp trở tay.
Chống trả một cách kịch liệt, lão giả dẫn theo đám người vừa chống đỡ và tìm kiếm một con đường để quay trở lại.
Suốt thời gian này, họ đã chống đỡ không biết bao nhiêu lần, bị trọng thương và có không ít người bị giế t chết.
Tuy những người khác đều có cảnh giới Thiên Địa cảnh cao tầng và có thực lực rất mạnh nhưng kể từ ngày họ đặt chân đến tầng thứ hai của huyễn cảnh thì bị hung thú tập kích liên hồi.
Thời điểm ban đầu, họ dựa theo sự dẫn dắt của lão giả nên việc chống trả đám hung thú dễ dàng hơn bao giờ hết và họ thậm chí còn phản công ngược trở lại.
Tuy chưa giết được đầu hung thú nào cả nhưng giai đoạn đầu đối với họ dễ thở hơn rất nhiều.
Nhưng càng đi sâu vào huyễn cảnh thì họ bị hung thú tấn công dồn dập, chân nguyên, sức lực thì bị chúng vắt kiệt dần dần.
Rồi cho đến một ngày, ở trong nhóm có người bị g iết chết một cách thê thảm nên trong lòng họ dần sinh ra một nỗi sợ hãi vô hình nào đó nên dẫn đến việc phản công trở nên rời rạc và bị hung thú áp đảo hoàn toàn.
Dần dần, số lượng những người bị g iết chết ngày một nhiều và cho đến hiện tại thì chỉ còn một phần ba người còn sống.
Nhưng với tình hình của đám người hiện tại thì cũng chẳng khấm khá hơn là bao, bị hung thú vây giết liên tục trong một thời gian dài khiến họ đã chạm đến cực hạn của bản thân và không thể chống đỡ lâu hơn được nữa.
“Tiền bối, chẳng nhẽ ta phải bỏ mạng ở đây sao? Ta không muốn chết?”
“Tại sao chứ? Ta còn cách tầng thứ nhất một đoạn nữa thôi? Vậy mà…?”
“Thật sự không cam lòng? Nếu như ta tìm được cách gi ết chết chúng thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn thế này nhưng trong suốt thời gian này ta chỉ chống trả và chạy? Ta còn tưởng bản thân sẽ có cơ hội thoát ra ngoài nhưng…”
Nhìn đám người càng ngày càng buông bỏ và chiến ý ngày một biến mất, lão giả bộc phát toàn bộ lực lượng còn lại ra ngoài rồi quát lớn một tiếng.
“Các ngươi im miệng lại cho ta? Bớt nói nhiều lời và chống trả đến cuối cùng đi? Các ngươi nghĩ ta không muốn sống hay sao mà nói ra những lời nhụt chí như thế? Ta bây giờ đã đến cực hạn của bản thân thì phải buông tay đón nhận cái chết sao? Đừng có chọc ta cười?”
“Nếu các ngươi muốn sống đến thế thì thể hiện đi? Dùng hết sức lực còn lại để chống trả? Không chỉ có ta mà các ngươi cũng là tu luyện giả nên việc tao ngộ kiếp nạn là chuyện chắc chắn sẽ xảy đến, để có thể vượt qua được hiểm cảnh thì các ngươi phải dốc hết sức bình sinh để thoát ra cho dù phía trước là tử lộ thì cũng phải đi đến cuối cùng?”
“Chẳng nhẽ các ngươi muốn buông bỏ và chết như một kẻ đáng khinh hay liều mình tìm lấy một con đường sống? Cái đó là tùy thuộc vào chính bản thân các ngươi chứ không phải do ta?”
“Nếu kẻ nào muốn buông bỏ thì lao ra khỏi đội hình còn không thì cùng ta đột phá vòng vây lao ra ngoài”.
Từng câu từng chữ của lão giả vang vọng khiến đám người giật mình sực tỉnh.
Mặc dù biết bản thân có thể chết bất cứ lúc nào và bị sự sợ hãi bao trùm suốt một thời gian khiến tâm trí họ dần hiện lên gợn sóng, đó chính là tâm ma do nỗi sợ bao trùm sinh ra.
Với họ hiện tại thì việc sợ hãi cái chết chính là một thứ gì đó rất bình thường nhưng trong tâm trí họ lúc này chẳng còn để ý đến nữa và chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là sống sót.
Chiến ý một lần nữa dâng trào, đám người do lão giả dẫn đầu dốc hết toàn bộ lực lượng xông thẳng về phía hàng trăm đợt quang mang giống như con thiêu thân vùng vẫy trước lúc chết.
Bị hàng ngàn đợt quang mang từ khắp nơi đánh tới nhưng họ lúc này chẳng hề để tâm đến chúng nữa và chỉ tập trung về một hướng duy nhất đó chính là thoát khỏi tầng thứ hai.
Giẫm mạnh chân tung ra phần lực còn lại, lão giả đánh ra khí tức Tinh Cực cảnh rồi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi đánh ra một đạo chưởng ấn kinh thiên chấn diệt hết toàn bộ quang mang ở trước mặt và từ đó mở ra một con đường sống ở trước mặt.
Nhìn thấy điểm khởi đầu của tầng thứ hai đang ở rất gần, đám người dốc hết sức bình sinh chạy theo đạo chưởng ấn mà không hề quan tâm đến những thứ ở xung quanh vì đây chính là cơ hội sống sót cuối cùng và cũng là duy nhất đối với họ hiện tại.
Bị hàng ngàn đạo quang mang đánh trúng khiến màn chắn chân nguyên vỡ nát thành hàng trăm mảnh.
Không còn gì có thể ngăn cản, những đợt công kích cứ thế buông xuống và gây ra không ít thương tích.
Tuy uy lực không quá mạnh nhưng với hàng trăm đợt tấn công cùng lúc khiến họ cảm thấy đau đớn vô cùng rối ngã xuống và trực tiếp bỏ mạng.
“Cứu… Cứu ta? Ta không muốn chết?”
“Tiền bối… Cứu, xin hãy cứu…?”
Liên tiếp, từng thanh âm thảm thiết ở sau lưng vang vọng và từng tiếng gào thảm thiết của những người trước lúc chết nghe đau đớn vô cùng.
Nhưng bọn họ không thể quay đầu thậm chí trong tâm trí họ chưa từng hiện lên ý định sẽ quay lại cứu họ.
Dần dần, thanh âm kêu gào, những tiếng kêu thảm thiết dần biến mất và thay vào đó là một bầu không khí nặng nề vô cùng.
Cắm đầu bỏ chạy, đám người tưởng chừng có thể thoát ra ngoài được nhưng lối đi do chưởng ấn vừa mở ra nay đang dần thu hẹp.
Bỗng, một làn gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới khiến hy vọng cuối cùng của đám người biến mất, huyễn cảnh trước mắt một lần nữa bao trùm và những vệt quang mang một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt khiến họ không thể tiến thêm được nữa.
Không còn sức lực để chống trả, đám người lúc này giống như một con chim bị nhốt ở trong lồng không thể thoát ra.
Chiến ý hoàn toàn vụt tắt, đám người lúc này chỉ còn cách nhắm mắt và chờ đợi cái chết.
Mặc dù không muốn đón nhận kết quả bi thảm nhưng họ lúc này đã hoàn toàn buông bỏ tất cả mọi thứ nhưng tận sâu ở trong đáy lòng họ vẫn mong muốn bản thân có thể thoát.
Dẫu biết đó chỉ là mong muốn viển vông nhưng họ vẫn giữ hy vọng.
“Có ai không? Xin hãy cứu ta?”
“Có ai ở gần đây không? Làm ơn… Làm ơn…?”
Nhìn hàng trăm đợt quang mang đánh xuống và đó cũng là dấu chấm hết của đám người.
Nhắm mắt từ từ đón nhận cái chết, đám người cảm giác thời gian ở xung quanh đột nhiên trở nên chậm lại và những đoạn ký ức tươi đẹp hiện lên trước mắt giống như một thước phim tóm gọn cuộc đời.
Chờ đợi thêm một lúc nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra nên đám người mới từ từ mở mắt nhìn xung quanh thì trông thấy từng đợt quang mang đồng loạt bay về một hướng thì cảm thấy khó hiểu vô cùng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngẩn người khí chứng kiến chuyện vừa xảy ra, đám người đưa mắt nhìn theo phương hướng quang mang rời đi thì mới thở phào được một hơi.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng trong tận đáy lòng họ cảm thấy bản thân may mắn vô cùng, trong giây phút đặt chân đến cửa tử nhưng hy vọng sống đã một lần nữa hiện ra ngay trước mắt.
Không suy nghĩ nhiều, đám người trực tiếp xoay người rời đi.
Nhưng khi vừa đặt chân xuống thì đột nhiên dừng lại, họ cảm nhận nền đá đang truyền đến một cảm giác rung lắc nhè nhẹ và không ngừng tăng lên khiến họ lo lắng vô cùng.
Họ sợ hãi đến mức mà không dám hô hấp dù chỉ một lần, nhắm mắt chờ đợi thứ gì đó xảy đến và trong đầu họ một lần nữa hiện ra cảnh tưởng bản thân phải đối mặt với một thứ còn kinh khủng hơn quang mang kia gấp hàng trăm lần.
Nhưng đột nhiên, một đợt sóng khí tức ở ngoài xa quét tới giống như một cơn sóng khổng lồ quét phăng mọi thứ ở trước mắt.
Những nơi khí tức này quét qua thì huyễn cảnh trở nên vặn vẹo và sụp đổ một cách nhanh chóng.
Cảm nhận khí tức khủng bố và mãnh liệt phát ra khiến đám người trở nên ngây ngỗng, sắc mặt hiện rõ sự kinh hãi đến tột cùng và con ngươi thì co rút lại giống như vừa gặp thứ gì đó đáng sợ.
“Ở đằng xa đã xảy ra chuyện gì? Khí tức khủng bố này không phải của hung thú mà là của một người nào đó? Chẳng phải chỉ có ta đến đây thôi sao? Rốt cuộc người đó là ai mà có thể khiến đám hung thú rút đi dễ dàng như vậy được?”
“Tiền bối…”.
Ánh mắt lão giả tràn đầy sự kinh ngạc nhìn ra xa một hồi lâu thì giật mình sực tỉnh.
“Đây… Đây là? Rốt cuộc khí tức này là do ai phát ra? Ta thân là Tinh Cực cảnh cường giả nhưng lại có cảm giác yếu kém khi đứng trước người đó? Từ trước đến giờ chưa có một ai có thể khiến ta có cảm giác đó được? Rốt cuộc là ai?”
“Ta nhớ những người cùng đi vào cũng có chút thực lực nhưng để có thể khiến ta có cảm giác này là không thể nào? Là ai… Là ai?”.