Một vệt quang mang sáng chói từ trong hắc vụ b ắn ra xông thẳng về phía hai người với một tốc độ nhanh đến mức mà cả hai không kịp phản ứng.
Trong giây phút nguy hiểm, Đế Nguyên Quân đột nhiên lách người qua một bên và đồng thời vươn tay kéo Lâm Tuyết Nhi sát lại gần rồi ngã người ngồi xuống.
Vừa qua thời điểm nguy hiểm, Đế Nguyên Quân gồng mình đứng dậy rồi liếc mắt nhìn xung quanh và nói với giọng điệu ngưng trọng.
“Cẩn thận một chút, đám hung thú này gần như đã hòa mình vào với huyễn thuật nên rất khó để nhận biết? Ta thật sự không ngờ chúng có thể lợi dụng huyễn thuật để tấn công theo kiểu này?”
“Những người kia nói không sai, huyễn cảnh tầng thứ hai thật sự nguy hiểm? Nếu vừa rồi ta không phản ứng kịp thì ta đã bị trọng thương rồi?”
Lâm Tuyết Nhi khẽ cau mày, ánh mắt cô liếc nhìn xung quanh, đáp.
“Ta không biết chuyện này có đúng hay không nhưng tại thời điểm quang mang đánh xuyên qua kim quang thì ta đã cảm ứng được.
Tuy cảm giác đó không được rõ nhưng ta có thể dám chắc về điều đó?”
“Ý ngươi là sử dụng kim quang để cảm nhận sự hiện diện của hung thú?”
Ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ kinh ngạc và cảm thấy có chút khó tin liền thốt ra.
“Ngươi vẫn chưa sử dụng thuần thục kim quang mà? Nếu cưỡng chế sử dụng quá mức thì ngươi sẽ bị phản phệ và với tình hình hiện tại thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết? Ta không thể để ngươi mạo hiểm như thế được?”
“Biết nguy hiểm là thế nhưng ta hiện tại còn cách nào khác nữa đâu?”
Lâm Tuyết Nhi dương mắt nhìn Đế Nguyên Quân tràn đầy sự tự tin cùng một nụ cười nhẹ nhẹ trên gương mặt, đáp.
“Lúc trước ta đã sử dụng kim quang vượt ngoài tầm kiểm soát nên mới bị như thế thôi, còn bây giờ thì sử dụng cẩn thận lại một chút nên chắc sẽ ổn thôi? Ngươi cũng đừng đặt nặng vấn đề lên quá, ta tự biết chừng mực và chẳng phải còn có ngươi ở bên cạnh sao?”
“Ta tin mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi quyết đoán, Đế Nguyên Quân suy nghĩ thêm một lúc rồi thở dài một hơi.
“Thôi được rồi?”
Lâm Tuyết Nhi gật đầu đáp.
“Ta bây giờ cần tĩnh tâm thêm một lúc nên đành phải nhờ ngươi”.
Xếp bằng ngồi xuống, Lâm Tuyết Nhi thả mình chìm sâu vào trong tiềm thức.
Tại đây, cô nhìn thấy tòa cổ điện to lớn hiển hiện trước mắt và đang phát ra từng đợt kim quang quét ra xung quanh.
Mặc dù đã đón nhận truyền thừa và trở thành chủ của cổ điện nhưng cô từ trước đến giờ vẫn chưa tu luyện một lần nào cả.
Tại trận chiến lúc trước với Đế Nguyên Quân thì cô chỉ mượn kim quang để gia tăng thực lực của bản thân chứ chưa thực sự chưởng khống nên mới dẫn đến việc quá sức.
Nhưng với hiện tại, cô bắt đầu cảm nhận từng đợt kim quang quét qua người và âm thầm luyện hóa chúng một cách cẩn thận.
Cảm nhận kim quang xâm nhập khắp mọi nơi trong cơ thể, Lâm Tuyết Nhi cảm giác bản thân hiện tại không chỉ thoải mái mà còn tràn đầy năng lượng.
Và những đợt kim quang đó giống như tìm thấy được chủ nhân của mình nên mỗi một lần đánh ra đều tập trung về phía Lâm Tuyết Nhi đang ngồi bế quan.
Tuy thời gian không có nhiều nhưng cô có thể cảm nhận được bản thân hiện tại đã mạnh hơn không ít và việc luân chuyển, sử dụng kim quang ngày một trở nên dễ dàng hơn.
Cô không còn có cảm thấy gò bó, quá sức hay đau nhức nào cả mà thay vào đó là một cảm giác cực kỳ dễ chịu.
Quay lại với thực tại, Đế Nguyên Quân nhìn từng đợt kim quang tỏa ra từ trên người Lâm Tuyết Nhi thì bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Theo tốc độ bộc phát như thế này thì Lâm Tuyết Nhi có thể sử dụng kim quang tốt hơn trong thời gian không quá một nén nhang? Đúng là người được Thánh Hoàng lựa chọn?”
“Nhưng với tình hình hiện tại thì ta phải đảm bảo an toàn và không thể để bất cứ thứ gì gây ảnh hưởng.
Nghe thì có vẻ hơi quá sức một chút nhưng cũng rất đáng để thử?”
“Ta thật sự tò mò, không biết Lâm Tuyết Nhi sau khi chưởng khống được hoàn toàn kim quang thì thực lực sẽ còn mạnh đến mức nào nữa?”
Bất chợt, Đế Nguyên Quân cảm giác ở sau lưng giống như có thứ gì đó đang lao tới thì ngay lập tức quay người nhìn lại.
Chỉ thấy hắn vung mạnh tay đánh ra một đạo chân nguyên xông thẳng về phía tiếng động rồi khẽ nhíu mày.
Hắn vừa rồi đã nghe thấy một tiếng động tuy rất nhỏ nhưng hắn chắc chắn đó là thanh âm di chuyển của một thứ nào đó.
Nhưng hắn nhận lại thì chỉ nghe thấy thanh âm chân nguyên đánh mạnh xuống nền đá mà thôi.
Cảm thấy có chút khó tin, Đế Nguyên Quân vẻ mặt hiện lên sự nghiêm trọng thốt ra.
“Ta rõ ràng đã nghe thấy tiếng động và ta dám chắc có một thứ gì đó đang lao đến? Có lẽ tốc độ của nó quá nhanh nên đã tránh được?”
Tiếp đó, ánh mắt Đế Nguyên Quân liên tục đảo qua đảo lại và nhìn chăm chú vào trong hắc vụ.
Chỉ trong giây lát, hắn cảm giác ở sau lưng truyền đến một làn gió nhẹ mang theo một thứ lực lượng vô hình nào đó và một cảm giác nguy hiểm dần bao trùm.
Không chỉ có thế, Đế Nguyên Quân còn nghe thấy có bốn tiếng động nhẹ đồng thời vang lên và ở bốn hướng khác nhau.
“Đối mặt với một đầu mà đã khó khăn như vậy rồi mà bây giờ còn phải đối mặt với bốn đầu? Đúng thật là khó khăn?”
Đế Nguyên Quân lắc đầu cười gượng một tiếng rồi thốt ra.
“Cho dù các ngươi có bốn hay thậm chí nhiều hơn thì như thế nào? Có ta ở đây thì các ngươi đừng mong chạm vào một sợi tóc của Lâm Tuyết Nhi?”
“Đến đây?”
Ý niệm vừa động thì một thanh trường thương thình lình xuất hiện ngay ở sau lưng và bộc phát ra một cổ thương ý mạnh mẽ tạo thành từng đợt phong bạo quét qua xung quanh.
Trong thời điểm Tử Huyền vừa xuất thì Đế Nguyên Quân cảm nhận được bốn đầu hung thú đang đánh tới từ bốn hướng.
Tuy không biết đâu là thực đâu là giả và không hề hay biết hướng công kích của chúng nhưng dự cảm của hắn từ trước đến giờ chưa sai một lần nào cả.
Truyền một lượng lớn chân nguyên vào thanh trường thương, Đế Nguyên Quân đi vòng qua Lâm Tuyết Nhi và đưa mắt nhìn xung quanh thì đột nhiên liếc mắt nhìn lại.
Trong mắt hắn, một đạo quang mang đang lao thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Cho đến khi hắn kịp phản ứng lại thì quang mang đã sắp sửa đâm xuyên qua kim quang rồi hướng thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi.
Ngay khi kim quang sắp bị đánh trúng thì Đế Nguyên Quân đã vung mạnh tay khiến thanh trường thương ở sau lưng di chuyển một cách chớp nhoáng.
Chỉ thấy lưỡi thương sắc bén vẽ lên một hình vòng cung sáng chói đánh bay quang mang qua một bên rồi từ từ bay ra sau lưng hắn.
Tí tách!
Ngay khi quang mạng bị đánh bay, Đế Nguyên Quân nghe thấy một tiếng giống như máu tươi nhỏ xuống thì cúi đầu nhìn lại.
Hắn nhìn thấy bên cạnh Lâm Tuyết Nhi bỗng có bốn vết máu tươi trải dài ra ngoài thì bất giác nở một nụ cười.
“Mặc dù có thể sử dụng huyễn cảnh và dùng tốc độ nhanh nhất để tấn công nhưng ngươi c…”.
Lời nói chưa kịp dứt thì hắn đột nhiên nghe thấy ba tiếng động ở sau lưng đang truyền đến và một cổ khí tức sát ý mở ảo truyền đến.
Nhanh chóng phản ứng lại, Đế Nguyên Quân vung tay ra sau hiệu thanh trường thương xoay chuyển và đồng thời đánh bay ba đạo quang mang lao đến.
Tưởng chừng như đã có thể chống đỡ được nhưng Đế Nguyên Quân bỗng có một dự cảm không lành và một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm từ trên cao ập xuống thì ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay lập tức, hai con ngươi thình lình co rút lại và trên gương mặt hắn hiện lên vẻ kinh hãi vô cùng.
Tuy bị hắc vụ che khuất tầm nhìn nhưng Đế Nguyên Quân đã cảm nhận được sự tồn tại của một đầu hung thú nào đó hết sức cường đại.
Mặc dù không thể cảm nhận được khí tức của nó nhưng Đế Nguyên Quân dám chắc thực lực của nó ít nhất cũng phải sánh ngang Hỏa Xà, thậm chí còn mạnh hơn thế nữa.
Cúi người thù thế, Đế Nguyên Quân cẩn trọng nhìn ngó xung quanh.
Nhưng khi hắn chưa kịp phát hiện thì ở xung quanh đã truyền đến từng thanh âm di chuyển một cách dồn dập và không hề giấu diếm một chút nào cả.
Khi hắn vừa quay người thì trong mắt hắn bỗng hiện lên hơn mười đạo quang mang sắc bén đánh tới và hắn hiện tại chỉ có thể dốc hết toàn bộ thực lực để chống đỡ chứ không thể tránh né được vì sau lưng hắn là Lâm Tuyết Nhi..