Thời gian ở trong núi trôi qua quá mau, đảo mắt lại là một năm rưỡi, Đằng Phi đã ở trong không gian thần bí này tu luyện ròng rã hơn hai năm, từ một thiếu niên
mười bốn tuổi, bề ngoài còn có vẻ ngây ngô, tới nay, Đằng Phi đã mười sáu tuổi. – Luận về tướng mạo hay là khí chất, đều đã xảy ra biến đổi rất lớn.
Cả người nhìn qua càng thêm trầm ổn, không hề bộc lộ tài năng, mà tất cả khí tức toàn bộ nội liếm. Nhưng nếu hắn phóng xuất ra một thân sát khí khủng bố kia, lại đủ để chấn nhiếp đối thủ đến vỡ nát tim gan.
Hơn hai năm tĩnh tâm tu luyện, Đằng Phi đã đã thông chỗ Đấu mạch thứ mười trong Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp, cộng thêm thiên nhiên mở ra bảy chỗ, toàn thân Đằng Phi trên dưới đã có mười bảy chỗ Đấu mạch được khai mở.
Thực lực đấu khí của hắn đã tăng lên tới bậc bốn cấp sáu, trở thành một Đại Đấu Sự chân chính. Trong mười bảy chỗ Đấu mạch đó, là mười bảy cái Đấu Hạch lớn bằng cỡ mắt trâu.
Bình thường Đại Đấu Sư bậc bốn, số vòng chuyển đấu khí của bậc bốn cấp một là một vạn vòng, cấp mười là mười vạn vòng. Một Đại Đấu Sư bậc bốn cấp sáu bình thường, số vòng chuyển đấu khí chính là sáu vạn vòng, thời điểm thực lực đấu khí toàn bộ bạo phát ra uy thế rất kinh người.
Mà số vòng chuyển đấu khí của Đằng Phi, so với người cùng cấp còn nhanh hơn gấp đôi, đạt tới mười hai vạn vòng chuyển.
Mà số vòng chuyển này, đặt ở trên người các võ giả đấu khí khác, thì cần đạt tới bậc năm cấp hai mới có thể có được.
Về phương diện Chân nguyên, cũng có điều tăng lên, đã đạt tới cảnh giới Chân Nguyên Võ Thánh cấp năm, nếu phối hợp với Bát Bộ Thiên Long Quyết, nếu tính tổng hợp thực lực, thậm chí Đằng Phi có thể đi khiêu chiến với Đấu Tôn bậc bảy.
Nơi này nói Đấu Tôn bậc bảy, cũng không phải là loại người bị Đằng Phi mạnh mề đánh chạy, mà là cái loại Đấu Tôn bậc bảy đó chân chính trưởng thành lịch lãm lên ở trong chiến đấu.
Bộ đấu kỳ phủ pháp tên là Lôi Sát kia, Đằng Phi tu luyện cũng có thể thi triển ra thức thứ hai Nộ Lội Bào Hao.
Khi thi triển ra Nộ Lôi Bào Hao, không khí nổi sấm dậy, trong mỗi một đạo phủ khí đều ẩn chứa thuộc tính lôi điện cường đại, chỉ cần bị phủ khí đánh trúng sẽ bị điện lưu cường đại làm tê liệt, nhẹ thì không thể nhúc nhích, nặng thì bị giật chết tại đường trường.
Tuy nhiên với cảnh giới của Đằng Phi hiện nay, thi triển Nộ Lội Bào Hạo thập phần khó khăn, chỉ cần một chiều sẽ rút sạch lực lượng toàn thân của hắn, cũng giống như thi triển Kinh Lôi Hàng Thế lúc trước. Thực hiển nhiên, bộ đấu kỹ phủ pháp Lôi Sát này khẳng định là thuộc loại đấu kỹ cao cấp, hơn nữa chỉ sợ là người cấp Đấu Tôn trở lên mới có thể hoàn toàn thị triển ra được.
Đằng Phi thậm chí cho rằng Đấu Tôn cũng không nhất định có thể thi triển ra được toàn bộ uy lực của Lôi Sát.
Hơn hai năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện: ở trong Hồn Vực rốt cục Đằng Phi trở thành một Tướng quân trẻ tuổi nhất trong quân đoàn Huyết Sắc, dưới trướng có cả vạn quân.
Rốt cục hắn đã hoàn thành mục tiêu của Thanh Long lão tổ định ra cho hắn năm đó, trưởng thành là Tướng quân, quân đoàn Huyết Sắc cung ở dưới dẫn dắt của Đằng Phi thành công đánh bại quân đoàn màu bạc, kết thúc trận đại chiến kéo dài lề mề này.
Nói đến cũng kỳ quái, hơn hai năm qua, Thanh Long lão tổ vẫn không có lộ mặt, nhưng khi Đằng Phi trở thành Tướng quân của quân đoàn Huyết Sắc, còn muốn tiến vào Hồn Vực của Thanh Long lão tổ thì không còn vào được nữa.
Sinh hoạt Hồn Vực của Đằng Phi đã kết thúc. Nói thật ra, đúng là hắn có chút luyến tiếc! Tuy rằng hết thảy các thứ trong Hồn Vực đều là Thanh Long lão tổ hư cấu ra, nhưng người ở bên trong đó cũng rất sinh động, có linh hồn, có vui mừng, có bị thương. Người với người đều có cảm tình, Đằng Phi cũng không ngoại lệ.
Cho nên, Đằng Phi quyết định, sau khi ra khỏi không gian thần bí này, nếu Thanh Long lão tổ tỉnh lại, hắn nhất định phải tiến vào Hồn Vực một lần nữa, không vì cái gì khác, hắn muốn đi cáo biệt với đám chiến hữu kia!
Si ngốc cũng tốt, ngốc nghếch cũng thế, con người sống trên đời có một số việc cuối cùng cũng phải làm.
Bên trong cổ điện trong không gian thần bí này, trừ những thứ này không một vật gì khác, không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì có thể truy ra tiền nhân. Vì thế Đằng Phi cảm thấy rất tiếc nuối: được ưu đãi mà lại không biết phân ưu đãi này đến tột cùng là ai lưu lại, ngày sau có muốn báo đáp cũng không có cơ hội.
Thức ăn trong nhẫn trữ vật của Đằng Phi gần như hao hết, lời ước hẹn ba năm năm đó cũng đã đến, đã đến lúc Đằng Phi phải rời đi rồi. Ở trong lĩnh vực không gian này hết thảy đều là chân thật, các thứ bên trong đó đều có thể mang đi!
- Đó chẳng phải là một cái trữ vật không gian siêu cấp lớn sao? Đăng Phi ngạc nhiên thán phục.
- Ngươi hiểu như vậy... cũng không sai! Tuy nhiên lĩnh vực không gian này có thể sánh bằng rất nhiều nhân trữ vật cao cấp, nơi đó có thể cho vào vật còn sống, bằng không, người tiến vào trong đó đã sớm chết tiêu rồi, sao có thể sống đến hiện tại?
Thanh Long lão tổ khinh thường cười nhạo Đằng Phi, lập tức lại tràn ngập nghi hoặc lẩm bẩm:
- Kỳ quái! Một đại năng cấp Hoàng, gần như sẽ không ngã xuống, sống mấy ngàn năm đều được, sao lại đem lĩnh vực không gian đặt ở loại địa phương Cổ Thần Thánh Sơn này chứ?
Nói xong, Thanh Long lão tổ hỏi Đằng Phi: - Tiểu tử! Ngươi nói xem, ở bên trong người đã thu được thứ gì?
- Ngươi không biết à?
Đăng Phi có chút kỳ quái, bởi vì từ trước tới nay dường như không có chuyện gì, có thể giấu được Thanh Long lão tổ.
- Vô nghĩa! Sau khi lão tử tiến vào phiến không gian kia liền bị trấn áp, ngay cả trong Hồn Vực đều không có cách nào kết nối với người! Thanh Long lão tổ nhắc tới chuyện này liền cảm thấy phẫn nộ ), đồng thời nó rất hiếu kỳ muốn biết, rốt cuộc Đằng Phi chiếm được thứ gì.
Đằng Phi lập tức đắc ý, cười hắc hắc nói: - Ngươi muốn biết lắm sao?
- Con bà nó! lão tổ ta bị thằng nhỏ thúi người này cười nhạo rồi! Được rồi, ta thừa nhận, người thắng! Ta rất muốn biết người thu được thứ gì ở trong đó!
Thanh Long lão tổ đối với vận may của Đằng Phi thực thèm nhỏ dãi! Đó là một đại năng cấp Hoàng đấy! Trong thiên hạ, có mấy người có được vận may có thể tiến vào lĩnh vực không gian của một cao thủ cấp Hoàng chứ? Nếu nó còn có thực thể, ai từng tiến vào lĩnh vực không gian của đại năng cấp Hoàng, nhất định nó sẽ nổi lòng tham cướp đoạt của đối phương... Đương nhiên, hiện tại nó chỉ có thể cầu Đằng Phi nói cho nó biết, cho đỡ thèm mà thôi.
- Vậy ngươi trước nói cho ta biết, Bát Bộ Thiên Long Quyết, ngươi là từ đâu có?
Đằng Phi mơ hồ cảm thấy: nói không chừng Thanh Long lão tổ còn có thể có quan hệ sâu xa với chủ nhân của lĩnh vực không gian kia.
- Bát Bộ Thiên Long Quyết? Thanh Long lão tổ khẽ lẩm bẩm một câu rồi hỏi: - Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Bởi vì Bát Bộ Thiên Long Quyết có quan hệ trực tiếp với thu hoạch của ta!
Đằng Phi không nghĩ giấu giếm Thanh Long lão tổ, liền nói một lần cho Thanh Long lão tổ biết thu hoạch của mình.
Mặc kệ như thế nào, con rắn cuồng vọng tự đại này cũng giúp hắn rất nhiều, quan hệ với Đằng Phi cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Đằng Phi nói xong, Thanh Long lão tổ trầm mặc thật lâu không nói gì, điều này quả thực không giống với phong cách của nó: con rắn thích chuyện thứ nhất chính là tự biên tự diễn, thích chuyện thứ hai chính là đả kích người khác, tạm thời Đằng Phi không biết Thanh Long lão tổ còn có ham thích gì khác không...
- Chẳng lẽ hắn... hắn đã tiến vào lĩnh vực của cấp Hoàng sao?
Thanh Long lão tổ nhỏ giọng lẩm bẩm một cậu, thanh âm nghe ra có chút đau thương rồi lập tức nói với Đằng Phi:
- Vậy tên của chiến phủ hai lưỡi kia... gọi là Luyện Ngục phải không?
Đằng Phi hơi kinh hãi, vừa rồi hắn chỉ nói chiếm được một cây chiến phủ hai lưỡi nhưng chưa nói tên. Không nghĩ tới Thanh Long lão tố lại thật sự nhìn ra. Lai lịch của con rắn này cũng không đơn giản như nó nói... chính là một con gà Vương trên dãy núi Mang Đăng như vậy.
- Không sai! Gọi là Luyện Ngục! Đằng Phi trả lời.
- Ôi...
Qua hồi lâu, mới truyền đến một tiếng thở dài sâu kín của Thanh Long lão tổ, sau đó nó chậm rãi nói:
- Tiểu tử! Ngươi... thi triển một chiều Kinh Lôi Hàng Thế cho lão tổ ta xem xem!
Mặc dù Thanh Long lão tổ cố đè nén run rẩy trong giọng nói, nhưng vẫn là bị Đằng Phi nghe ra, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ: “Con rắn này rốt cuộc có lai lịch gì?