Chiến Thần Biến

Chương 117: Tu luyện trong cổ điện




Chậm rãi đi đến cửa chính cung điện, Đằng Phi có chút kinh ngạc, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, trên vách tường tòa cung điện rỉ sét loang lổ, tản 3 ra mùi vị cổ xưa, thế mà trên sàn cung điện cổ xưa này lại không có một chút tro - bụi...

Đằng Phi đưa tay lên vừa định đẩy cánh cửa cung điện thật lớn ra, cánh cửa lại vang lên tiếng động rồi mở ra, Đằng Phi nghi hoặc trong lòng, hơi do dự một chút rồi vẫn cất bước đi vào. Dù sao cũng đã tới nơi này rồi, nếu thực sự có tồn tại cường đại dù có muốn chạy cũng không có chỗ chạy.

Bên trong cung điện trống rỗng, cũng không có gì, trên mặt sàn cũng như nhau không có tro bụi, góc tường cũng không có treo đầy mạng nhện, nơi này giống như địa phương bị quên lãng.

Không gian bên trong cung điện rất rộng lớn, ước chừng chu vi hơn một trăm thước, làm người ta ngạc nhiên chính là bên trong lại không có một cây cột, toàn bộ trống không, người ở bên trong này đều sẽ sinh ra một ý niệm bản thân mình thực nhỏ bé.

Ở cuối cung điện trước mặt Đằng Phi có một vương tọa, đặt trên cao ở nơi đó, vương tọa rất lớn, cả vật thể vàng óng ánh, giống như được chế tạo bằng vàng ròng.

Trước mặt vượng tọa có một cái bàn, trên bàn mặt đặt một quyển điển tịch cổ xưa.

Đằng Phi đi tới, đầu tiên là liếc mắt một vòng quan sát chung quanh, không có chút sinh cơ gì, Đằng Phi hít sâu một hơi đi tới gần cái bàn cả vật thể vàng óng ánh kia.

Đằng Phi cẩn thận dụng nhẹ một cái vào bản điển tịch cổ xưa, sợ dùng sức quá lớn sẽ làm cho quyển sách này biến thành tro bụi. Thế nhưng Đằng Phi lo lắng là dư thừa, bản điển tịch này tuy rằng thập phần cổ xưa, nhưng vẫn còn rất hoàn hảo, cũng không có bị năm tháng ăn mòn trở nên mục nát.

Đằng Phi không có ngồi lên vương tọa luôn làm cho hắn có chút tim đập nhanh này, chỉ đứng ở nơi đó cẩn thận phân biệt mặt chữ trên bìa bản điển tịch cổ xưa đó.

Chữ là văn tự cổ xưa, nếu không nhờ trước đây Đằng Phi từng chuyên môn nghiên cứu về văn tự cổ đại của đại lục, giờ phút này ắt hắn chỉ có thể nhìn quyển sách mà than thở.

Mà thời điểm Đằng Phi đọc ra tựa của bản điển tịch cổ xưa này, cả người hắn đứng sững ở nơi đó như hóa đá, khóe miệng co giật kịch liệt, trên mặt biến sắc.

“Bát Bộ... Thiên Long Quyết!”.

Bản điển tịch đặt ở trước vương tọa trong cung điện cổ xưa thần bí này, không ngờ... không ngờ chính là Bát Bộ Thiên Long Quyết.

Đằng Phi có chút không dám tin vội cầm lấy quyển sách mở ra trang thứ nhất, trên đó quả nhiên ghi lại quy tắc chung của Bát Bộ Thiên Long Quyết.

Giống y như đúc với Thanh Long lão tổ truyền thụ!

Trời ạ! Đây... đây đến tột cùng là chuyện gì vậy? Không ngờ ta thấy được bí tịch Bát Bộ Thiên Long Quyết chân chính?

Đằng Phi chấn động trong lòng, không kìm lòng được lật tiếp mấy trang.

Thiên Chúng, Long Chúng, Dạ Xoa, Càn Đạt Bà, A Tu La, Già Lâu La, Khẩn Na La, Ma Hô La Già...

Trên đó ghi lại tám thiên kinh văn, so với Bát Bộ Thiên Long Quyết của Thanh Long lão tổ truyền thụ cho hắn phong phú hơn rất nhiều, có thể chứ không giống nhau, có thêm rất nhiều chú thích.

Thực hiển nhiên, đây từng là thể hội tâm đắc của người có được Bát Bộ Thiên Long Quyết.

Tim Đằng Phi đập thình thịch, hắn không có sự phụ nào với ý nghĩa chân chính, Lục Tử Lăng tuy rằng có tình nghĩa thầy trò với hắn, nhưng ở phương diện võ học của Đằng Phi tu luyện, Lục Tử Lăng lại không giúp được gì. Còn Thanh Long lão tổ cũng không tính, chỉ là truyền cho Đằng Phi một bộ Bát Bộ Thiên Long Quyết rồi thì để mặc cho hắn tu luyện. Tiếp sau đó phần nhiều là sử dụng Hồn Vực của nó để tôi luyện cho Đằng Phi.

Một thời gian dài đến nay, Đằng Phi dựa vào chính là liều mạng và khắc khổ, mới có được thực lực ngày hôm nay.

Nhưng không có một danh sự chỉ điểm, con đường tu luyện của hắn cũng không thể luôn tiếp tục may mắn thông thuận như vậy.

Giống như Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp, thời điểm đả thông Đấu mạch liên lục đều rất nhẹ nhàng, mà khi tới chỗ Đấu mạch thứ bảy, lại chậm chạp không có tiến triển gì, nếu không nhờ ở trong lúc nguy cấp, hắn bất đắc dĩ phải dùng một viên Huyết Nguyên Đan mới đả thông chỗ Đấu mạch thứ bảy. Mức độ tu

luyện gian khổ của hắn có thể nghĩ mà biết. Sau này nếu muốn đã thông mỗi một 5 chỗ Đấu mạch đều sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.

Bát Bộ Thiên Long Quyết cũng giống như vậy, trước mắt Đằng Phi chỉ có tu luyện Gia Lâu La Thiên và Long Chúng Thiên. Còn các thiên khác Đồng Phi cũng không phải không muốn tu luyện, nhưng khó có thể nhập môn.

Cũng như Thiên Chúng Thiên trong Bát Bộ Thiên Long Quyết, chủ tu lực lượng không gian, tu luyện đến mức tận cùng là có thể có được lĩnh vực.

Lĩnh vực này hoàn toàn khác với Hồn Vực của Thanh Long lão tổ: Hồn Vực, là lĩnh vực đặc thù của cường giả cấp Vương mới có thể có được, còn lĩnh vực của Thiên Chúng Thiên thì chỉ cần lĩnh ngộ tinh túy của Thiên Chúng Thiên, bất cứ lúc nào Đằng Phi cũng có thể thi triển ra lực lượng của lĩnh vực.

Nhưng cường độ khẳng định là theo thực lực không ngừng tăng lên mà tăng mạnh, hơn nữa lực lượng ở dưới cấp Thánh cũng không đủ lực lượng để hắn thi triển ra lĩnh vực được.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, Bát Bộ Thiên Long Quyết chính là một bộ võ học tuyệt thế khiến người ta mơ ước, nếu thật sự có thể lĩnh ngộ toàn bộ trong đó, vậy thì Đằng Phi sẽ có thêm rất nhiều bổn sự để giữ mạng.

Già Lâu La Thiên, chủ tu về tốc độ, tu luyện đến mức tận cùng, có thể nắm trong tay huyền bí. Hiện tại tuy rằng Đằng Phi chưa có chạm tới cảnh giới đó, nhưng về tốc độ đã được cho là rất nhanh, về phương diện này rất ít người có thể thắng hơn hẳn.

Thiên Chúng Thiên, chủ tu lực lượng không gian, tu luyện đến cảnh giới tối cao có thể có được lực lượng của lĩnh vực.

Long Chúng Thiên, là chủ tu lực lượng của hậu thổ, lực lượng phòng ngự, nếu Đằng Phi không nhờ có lĩnh ngộ một phần áo nghĩa của Long Chúng Thiên, dứt khoát không thể đối mặt với Hoàng Kim Hầu Tử loại ma thú bậc chín khủng bố này.

Ma Hô La Già Thiên, chính là tu luyện lực của tự nhiên, hấp thu lực lượng từ trong vạn vật tự nhiên, có thể một ý niệm sáng tạo tự nhiên, có thể một ý niệm hủy diệt tự nhiên. Điều này đối với Đằng Phi mà nói quá mức thâm ảo, cho tới nay Đằng Phi đều muốn lĩnh ngộ Ma Hô La Già Thiên, nhưng thủy chung không nắm bắt được trọng điểm.

Khẩn Na La Thiên, chính là tu luyện tinh thần lực, làm cho tinh thần lực trở nên cường đại, không sợ bất cứ uy áp gì. Cũng có thể ngụy trang thành lực lượng tinh thần của bất kỳ cường giả nào. Điều này không cần nói, là một võ giả nếu như có thể tập hợp tinh khí thần của hai ba người làm một, vậy chiến lực sẽ tăng lên rất nhiều lần.

A Tu La Thiên, chính là tu luyện năng lực dịch dung, có thể tùy ý thay đổi dung mạo. Đây cũng không phải là hoá trang, mà là chân chính biến đổi vẻ bên ngoài, biến thành hình dáng của người khác. Loại kỹ năng này dùng để ám sát hoặc là chạy trốn, quả thực rất tuyệt diệu.

Càn Đạt Bà Thiên, chính là tu luyện vị giác, đối với bất kỳ mùi vị gì trên thế gian, ngửi qua một lần sẽ nhớ kỹ. Bất luận là linh dược hay là ma thú, thậm chí là người. Về phần nói tới độc dược, ở trước mặt người tinh thông Càn Đạt Bà Thiên, càng khó che giấu.

Dạ Xoa Thiên, chính là tu luyện sức nhanh nhẹn, phối hợp với Già Lâu La Thiên, khinh công sẽ chân chính độc bộ thiên hạ.

Có thể nói, những kỹ năng này, cho tới nay Đằng Phi đều rất muốn tu luyện, nhưng rất khó lĩnh ngộ. Hiện tại Bát Bộ Thiên Long Quyết này vốn có sẵn tiền nhân chú thích, đối với Đằng Phi mà nói, quả thực chính là buồn ngủ có người đưa tới gối đầu, nếu không phải thân ở trong không gian quỷ dị này, chỉ sợ hắn đã nhảy múa hát vang vui mừng.

Tuy nhiên Đằng Phi cũng lười đi nghĩ nhiều, lúc này hắn cũng đã hoàn toàn mặc kệ, quản hắn ở địa phương nào: chuyện gì đến cũng đã đến rồi, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó. Nếu ông trời không có lấy mạng của ta, vậy ta cứ tiếp tục đi tới không hề dừng bước.

Đằng Phi tùy ý ngồi ở trên vương tọa, bắt đầu nghiêm túc lật xem bản điển tịch cổ xưa trong tay. Với hắn mà nói, đây là một phần hậu lệ của ông Trời ban cho hắn.

Ông Trời lấy đi quyền tu luyện của hắn, lại đưa tới Lục Tử Lăng biến đổi thể chất cho hắn, biến đổi vận mệnh của hắn. Ông trời làm cho hắn gặp tuyệt lộ, đi vào không gian thần bí không một bóng người này, nhưng cũng giúp hắn thu được phương thức tu luyện kỹ càng tỉ mỉ về Bát Bộ Thiên Long Quyết.

Vì thế Đằng Phi liền quyết định mở ra, chỉ cần không chết, như vậy, ta sẽ không ngừng tu luyện.

Một ngày, hai ngày... một tháng, hai tháng...

Cứ như vậy lặng yên trôi qua, nhoáng lên một cái đã tám tháng.

Trong chiếc nhẫn của Đằng Phi có rất nhiều thức ăn, cũng hao hết gần phân

Ô nữa, mà tiến bộ của hắn cũng cực kỳ kinh người

Giờ khắc này, thực lực của Đằng Phi có chút tăng lên, chân nguyên chưa biến đổi vẫn như trước là Chân Nguyên Võ Thánh cấp bốn, thực lực đấu khí có điều tăng lên đạt tới bậc ba cấp tám.

Trong tám tháng này, Đằng Phi gần như không tu luyện chân nguyên và đấu khí, mà tất cả tinh lực, toàn bộ dùng vào tu luyện Bát Bộ Thiên Long Quyết.

Cũng không biết vị tiền bối từng có được Bát Bộ Thiên Long Quyết này là người nào, dù sao đối với Đằng Phi, người này khẳng định là sâu không lường được, lĩnh ngộ về Bát Bộ Thiên Long Quyết đã đạt tới cảnh giới tối cao.

Những chú thích trên đó đều là một câu chỉ thẳng vào chỗ tinh túy, là trọng yếu nhất. Mà những chú thích này nhìn qua đều phổ thông dễ hiểu, chỉ cần nhận được những văn tự này là có thể lĩnh ngộ được.

Tám tháng này, Đằng Phi gần như là mất ăn mất ngủ, một lòng tập trung toàn bộ tinh thần vào tu luyện Bát Bộ Thiên Long Quyết. Đến hiện tại, Đằng Phi gần như hoàn toàn lĩnh ngộ áo nghĩa tinh túy của Bát Bộ Thiên Long Quyết.

Trừ Thiên Chúng Thiên và Ma Hô La Già Thiên cần phải có thực lực cường đại làm cơ sở, trước mắt Đằng Phi còn không có biện pháp sử dụng, ngoài ra các thiên khác, Long Chúng Thiên, Khẩn Na La Thiên, A Tu La Thiên, Càn Đạt Bà Thiên, Già Lâu La Thiên, Dạ Xoa Thiên thì Đằng Phi đều đã có thể thi triển. Trong đó Long Chúng Thiên và Già Lâu La Thiên là tinh thông nhất.

Khẩn Na La Thiên yếu nhất, nhưng Đằng Phi đã rất vừa lòng rồi! Võ giả bình thường nếu muốn tăng lên tinh thần lực, chỉ có thể dựa vào tôi luyện ý chí của bản thân và khi tăng lên thực lực thì cảnh giới tinh thần cũng tăng lên, gần như không có đường tắt gì có thể đi.

Như hắn như vậy, người có công pháp chuyên môn tăng lên tinh thần lực, tuyệt đối thuộc loại lông phượng và sừng lân, khó gặp.

Tám tháng nay, Đằng Phi cũng đã một lần thăm dò toàn bộ tòa cung điện thần bí cổ xưa này. Ở trong hậu điện, hắn tìm được một cây chiến phủ hai lưỡi màu máu không biết làm bằng chất liệu gì. Lúc ấy Đằng Phi vừa thấy liền nhìn ra đây là một kiện thần binh lợi khí, không biết đã bao nhiêu năm tháng, nhưng mặt trên không có một chút rỉ sét.

Chiến phủ hai lưỡi này nặng hơn tám mươi cân, cán búa màu vàng lợt dài hơn một thước, mặt trên có khắc đồ hình thần bí cổ xưa, nằm ở trong tay vừa lúc thích hợp.

Cây chiến phủ hai mặt màu máu này, có một cái tên là hai chữ vô cùng uy mãnh, tên là “Luyện Ngục”, trên có khắc đồ hình cổ xưa giống như trên cán búa, Đằng Phi cũng phải phân biệt hồi lâu mới nhận ra được.

Cùng lúc với Luyện Ngục được phát hiện, còn có một bộ phủ pháp đầy đủ, tên là Lôi Sát. Trên tấm quyển trục mỏng manh không biết bằng chất liệu gì, chỉ có ba thức, nhưng ba thức này lại có thể biến hóa hàng vạn hàng nghìn.

Thức thứ nhất là Kinh Lôi Hàng Thế; thức thứ hai là Nô Lôi Bào Hạo; thức thứ ba là Vạn Lôi Tuyệt Sát.

Trước mắt Đằng Phi chỉ học xong thức thứ nhất Kinh Lôi Hàng Thế, bổ ra một búa, trên búa sẽ phun bắn ra ánh sáng của lôi điện, chấn nhiếp hồn phách người ta, uy thế kinh người, có thể thoải mái chém nứt đối tảng đá lớn.

Đằng Phi không biết cấp bậc của bộ đấu kỳ phủ pháp này, nhưng có một điểm có thể xác nhận, đây tuyệt đối là thuộc tính đấu kỹ.

Đồng dạng, khi bổ ra một búa này, tất cả năng lượng trong cơ thể Đằng Phi bất luận là chân nguyên hay là đấu khí, đều hoàn toàn bị hút hết sạch, toàn thân trở nên hư thoát.

Cho nên Đằng Phi chỉ học được thức thứ nhất, còn hai thức kia vốn hắn không dám học. Bởi vì học sẽ không kiềm nổi muốn thử xem uy lực của nó, nhưng sau đó lực lượng trong thân thể bị rút sạch, cái loại cảm giác suy yếu này, quả thực khó mà chịu nổi.

Hơn nữa Đằng Phi rõ ràng cảm giác được, cho dù là thức thứ nhất, mỗi lần thi triển ra, sau đó tuy rằng toàn bộ năng lượng trong thân thể bị rút sạch, nhưng vẫn không có đạt tới hiệu quả mạnh nhất của thức thứ nhất.

Cho nên, nếu muốn thi triển bộ phủ pháp này hoàn toàn, cần phải đợi thời điểm thực lực của hắn tăng lên tới cảnh giới rất cao mới có thể.

Nói đến cũng kỳ quái, trong tám tháng này, Thanh Long lão tổ cũng không có ra mặt một lần nào, nhưng mỗi ngày Đằng Phi lại có thể tiến vào Hồn Vực của nó,

bên trong chém giết lịch lãm. Sau tám tháng, Đằng Phi đã tấn chức chủ tướng có thể chưởng quản ba ngàn quân, ở trong quân đoàn Huyết Sắc cũng có được uy danh hiển hách, có thể nói là một viên mãnh tướng.

-----o0o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.