Chiến Thần Biến

Chương 119: Ta về rồi!




Đằng Phi lấy Luyện Ngục ra, nắm trong tay, chiến phủ nặng trịch, không biết đã bao nhiêu năm không nhìn thấy ánh mặt trời rồi, trong nháy mắt lấy ra, không a biết có phải là phải giác hay không, Đằng Phi vậy mà lại cảm nhận được từ trong

Luyện Ngục một cảm giác hưng phấn.

- Là nó... Đúng thật là nó... Trong đầu Đằng Phi truyền đến thanh âm cảm khái của Thanh Long lão tổ.

Đằng Phi cầm Luyện Ngục trong tay, bày ra thức mở đầu của Lôi Sát, mười bảy chỗ Đấu mạch trong thân thể nháy mắt vận hành đến mức mức cực hạn, chân nguyên trong đan điền cũng sôi trào theo.

- Kinh Lôi Hàng Thế!

Đằng Phi hét to một tiếng, nơi này lập tức giống như có một tiếng sấm sét vang lên.

Luyện Ngục trong tay vẽ trên không trung một đường màu máu, vài tia chớp u lam quấn quanh Luyện Ngục, từ lưỡi búa đến cán búa có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Một luồng phủ khí này trực tiếp đánh nát mặt đất, phát ra một tiếng nổ to.

Mặt đất tràn đầy tuyết đọng giống như nổ tung, lực lượng khổng lồ đã chém mặt đất ra một khe khá sâu.

Khí thế trên người Đằng Phi hình thành một khí tràng cường đại, phạm vi tấn công đạt trên mười trượng, tuyết đọng bay tán loạn bốn phía, nhìn qua làm cho người ta phải cực kỳ sợ hãi.

Đằng Phi thở phào một cái, may mà hiện tại đã thi triển được Kinh Lôi Hàng Thế, tuy rằng vẫn rút hết lực lượng trong thân thể hắn, nhưng trải qua hơn hai năm tu luyện, hắn đã không còn hư thoát giống như trước nữa.

Ret... ret...

Tia chớp màu u lam chạy quanh Luyện Ngục, phát ra thanh âm làm cho người ta phải sợ hãi.

- Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cục ta lại được nhìn thấy người thi triển Lôi Sát...

Thanh âm Thanh Long lão tổ có vẻ tràn ngập đau thương, lập tức hắn lại thì thào tự nói:

- Chẳng lẽ đây đúng thật là thiên ý ư?

- Rốt cuộc là chuyện gì? Đằng Phi không kiềm nổi hỏi.

- Chuyện gì ư? Chuyện của ta mà thôi, được rồi, ta đã nhìn thấy rõ rồi, tốt lắm, người tiến bộ rất lớn, hiện tại ngươi có thể về Hải Uy Thành rồi.

Thanh Long lão tổ giấu biệt việc hắn vừa mới thất thố, không thèm nói câu nào về việc này nữa.

Mặc cho Đằng Phi “cưỡng bức lợi dụ như thế nào, thì Thanh Long lão tổ cũng không nói lại chuyện này, chỉ là Đằng Phi lại thấy, Thanh Long lão tổ dường như đã trầm mặc hơn trước rất nhiều, dường như có tâm sự gì đó vậy.

Nghĩ lại thì cũng không khó đoán, lĩnh vực không gian này khẳng định có chút quan hệ sâu xa với Thanh Long lão tổ, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp như vậy được, Bát Bộ Thiên Long Quyết mà Thanh Long lão tổ truyền cho hắn, tại sao trong lĩnh vực không gian này cũng có?

Dựa theo lời của Thanh Long lão tổ khi trước là: Đây là một bộ tuyệt thế công pháp, cho dù những kẻ của Thánh địa mà thấy, thì cũng sẽ đỏ mắt, thậm chí còn nổi lên sát khí.

Nhưng Thanh Long lão tổ không muốn nói, Đằng Phi cũng lười đi hỏi lại, dù sao, khi hắn muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, nếu hắn không muốn nói, thì ai cũng không bắt buộc được.

- Đúng rồi, ta có thể lại tiến vào Hồn Vực một lần nữa hay không, ta muốn đi... chào tạm biệt những người đó!

Đằng Phi do dự đưa ra yêu cầu.

- Trọng tình trọng nghĩa là chuyện tốt, tuy nhiên vấn đề là, những kẻ đó đều là do lão tổ ta chế tạo ra, sau khi người hoàn thành nhiệm vụ thì sứ mệnh của bọn họ cũng đã hoàn thành, ta đã thả bọn họ về Minh giới rồi.... Thanh Long lão tổ nói xong, dường như nhận thấy mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

- Minh giới? Ngươi đang nói tới U Minh địa phủ ư? Những người đó... chẳng phải đều là do người chế tạo ra hay sao? Chẳng lẽ bọn họ đều là người thật ư?

Đằng Phi vô cùng kinh ngạc.

- Giả, đương nhiên là giả, lão tổ ta cũng sẽ chỉ thuận miệng nói thôi, trước kia ngươi cũng không đáng ghét như hiện tại, người rất tò mò a!

Thanh Long lão tổ đả kích Đằng Phi, ý đồ dời đi lực chú ý của hắn.

- Quên đi, ta cũng lười hỏi, tuy nhiên một ngày nào đó, việc này ta sẽ biết hết! Đằng Phi tràn đầy tin tưởng nói.

Lại bước vào truyền tống trận, Đằng Phi còn nhớ rõ tọa độ của Hồng Phong cổ thành, dùng tinh thần lực trực tiếp khắc vào truyền tống trận, luồng lực lượng mênh mông kia lập tức bao phủ lây Đăng Phi.

Trong một mảnh ánh sáng bảy màu huyễn lệ, Đằng Phi đã quay về tới Hồng Phong cổ thành.

Từ trong truyền tống trận đi ra, hai năm rồi, Đằng Phi nhận ra tòa cổ thành này có biến hóa rất lớn, xem ra, tên Bạo Long kia đúng là không thích hợp làm Thành chủ.

Nhớ tới Bạo Long, Đằng Phi không kiềm nổi có chút cảm khái, không biết tên vô lại tính tình táo bạo kia hiện tại ra sao rồi. Có lẽ, sau khi cho rằng hắn đã chết, tên này đã trở lại Hồng Phong cổ thành cũng nên, tuy nhiên theo tính cách của Bạo Long, rất có thể hắn sẽ đi Hải Uy Thành.

Cho nên, Đằng Phi cũng không định tìm kiếm tung tích của Bạo Long ở Hồng Phong cổ thành này, mà trực tiếp đi thuê một chiếc xe ngựa, lập tức cl Uy Thành.

Hải Uy Thành Đằng gia, hiện giờ đã lại trở thành gia tộc buôn bán nổi danh khắp toàn bộ Hải Uy Thành.

Trong hai năm này, dưới sự cố gắng chung của đám người Trần Phương, Đằng Vân Trác, Ngô Dụng và Bạo Long, sinh ý của Đằng gia không ngừng phát triển. Mặc dù có rất nhiều người thèm muốn tài sản của Đằng gia, nhưng chuyện xảy ra hai năm trước thiếu chút nữa đã khiến cho những hào môn của Hải Uy Thành tập thể hộc máu mà chết, từ đó về sau, rốt cuộc đã không còn ai tới tìm Đằng gia gây phiền toái nữa.

Nguyên nhân của sự việc, nói cho cùng thì cũng phải nói tới Đằng Phi.

Hai năm trước, tại yến hội ở Thành chủ phủ, Đằng Phi đã trở mặt với Nam tước Giang Hàn, sau đó Nam tước Giang Hàn tìm tới một tên Đấu Tôn bậc bảy, muốn trả thù Đằng Phi, nhưng lại bị Đằng Phi dùng tư thái cường ngạnh hơn mà đánh cho tên Đấu Tôn phải chạy trốn, từ đó về sau, Giang Hàn đã trở thành trò cười của Hải Uy Thành, không ngẩng đầu lên được.

Vì thế, hắn cũng hoàn toàn ghi hận Đằng Phi, đối với Giang Hàn mà nói, cừu hận này quả thực chính là khắc cốt minh tâm, tuyệt sẽ không vì Đằng Phi biến mất mà giảm bớt nửa phần nào.

Cho nên, sau khi đám người Đằng Phi rời đi không lâu, Giang Hàn bắt đầu đánh chú ý tới sinh ý của Đằng gia, khi đó, Đằng gia bỗng nhiên có hơn hai mươi mấy hán tử tới, không ai biết rõ lai lịch của những hán tử này, dường như bọn họ đột nhiên xuất hiện trong Đằng gia vậy, nên cũng không khiến cho người ngoài chú ý.

Thừa dịp Đằng Phi không ở, Giang Hàn âm thầm liên hợp với một số lượng lớn con cháu các hào môn tại Hải Uy Thành, ý đô phá đô sinh ý của Đằng gia. Ngàn vạn đừng xem thường khả năng của những tên ăn chơi trác táng này, một hai tên có lẽ không thành được đại sự, nhưng nếu nhiều con cháu quyền thế tụ tập cùng một chỗ, vậy thì lực lượng sinh ra cũng cực kỳ khổng lồ.

Sinh ý của Đằng gia lại gặp phải chèn ép, hơn nữa thủ đoạn của đối thủ lại vô cùng cao minh, cũng không lưu lại chứng cớ gì. Tuy nhiên trên đời này, rất nhiều chuyện cũng không cần chứng cớ.

Trần Phương dẫn theo đám hán tử mới đến Đằng gia không lâu kia, tập kích Giang Hàn và đám con cháu hào môn đang mưu đồ bí mật tài sản của Đằng gia trong một tửu lâu, đánh cho chúng sợ chết khiếp, tuy rằng không có tử vong, nhưng gãy tay gãy chân thì là chuyện quá mức bình thường, thậm chí có một tên phản kháng mạnh nhất còn bị đánh cho phải nằm trên giường suốt nửa năm.

Lần này, Hải Uy Thành chấn động lớn, ngay cả Thành chủ và Hạ Hầu Tử tước, cùng với Hội trưởng Ai Lý của Công hội thợ rèn cũng không thể áp chế được.

Lập tức có người từ đế đô Huyền Vũ Thành của Hoàng triều Huyền Vũ tới điều tra chuyện này, nhưng trong quá trình điều tra, đám người có vẻ cực kỳ thô bỉ mới tới Đằng gia kia, nhìn qua không khác gì một đám hạ nhân, nhưng mà ai cũng đều có thân phận quý tộc cả.

Hơn nữa, thân phận quý tộc của bọn họ thì lại dùng được trên toàn bộ đại lục.

Ngoài hoàng tộc ra, cũng chỉ có chiến sĩ đi từ trong Vực ngoại chiến trường ra thì mới có thể được hưởng đãi ngộ này.

Cho nên, tuy rằng tước vị của đám hán tử này cũng không cao là Nam tước, cao nhất cũng chỉ là Tử tước, nhưng khi bọn hắn chứng minh rõ thân phận, thì gần như mọi người đều bị dọa ngây người.

Hơn hai mươi công huân quý tộc cùng nhau xuất hiện trong Đằng gia, hơn nữa xem ra, địa vị của bọn họ trong Đằng gia chẳng qua cũng chỉ ngang với hộ viện võ sự mà thôi, mẹ nó, có kiểu lừa gạt người như vậy hay sao?

Hai tên quan điều tra đến từ đế đô Huyền Vũ Thành tới đây, thiếu chút nữa đã trở mặt với đám hào môn Hải Uy Thành ngay tại chỗ, chỉ thiếu không chửi ầm lên nữa mà thôi, sau đó mặt hầm hầm bỏ về.

Lần này, toàn bộ hào môn quý tộc của Hải Uy Thành đều trợn tròn mắt, bọn họ nghĩ nát óc cũng không hiểu được làm thế nào mà Đằng gia mời chào được những người này tới.

Phải biết rằng, người có thể sống sót trên chiến trường Vực ngoại, cho dù nhìn Z thấy Hoàng đế của Hoàng triều Huyền Vũ thì cũng đều không cần phải quỳ lạy!

Bọn họ có lẽ không có tiền, có lẽ vẫn không có địa vị quá cao, nhưng kẻ nào dám đắc tội với bọn họ, vậy thì cứ chờ bị diệt môn đi, hơn nữa còn không được ai đồng tình cả.

Vực ngoại chiến trường là chỗ nào? Đó là nhân gian luyện ngục, là tu la tràng, kẻ nào còn sống từ đó mà về, chính là anh hùng của toàn bộ đại lục.

Ai dám bất kính với bọn họ?

Càng đừng nói tới việc không lâu sau, tại Đằng gia lại xuất hiện một tên thanh niên cực kỳ ngưu nhân, tính tình táo bạo, rất ít nói, tên là Bạo Long.

Người này quả thực chính là Thần thủ hộ của Đằng gia, bất kỳ kẻ nào dám có một lời bất kính với Đằng Phi và Đằng gia, lập tức sẽ rơi vào cuộc trả thù cuồng phong đẫm máu của hắn.

Có người không chịu được, liền âm thầm điều tra một chút thân phận của tên Bạo Long này, kết quả thu được khiến cho bọn họ thiếu chút nữa đã bị dọa ngất.

Bá tước thừa kế quý tộc!

Cho dù Thành chủ của Hải Uy Thành là Triệu An đại nhân thì cũng không có thân phận cao hơn hẳn a!

Cho nên, từ đó trở đi, tại Hải Uy Thành đã không còn kẻ nào dám đi tìm Đằng gia gây phiền toái nữa, vũ khí cùng được vật mà Đằng gia sản xuất vốn có chất lượng cao, sau khi loại bỏ những kẻ ngáng đường kia, sinh ý lập tức trở nên náo nhiệt.

Hiện tại Hải Uy Thành, nói đến lực ảnh hưởng cao nhất, ằng đã không phải là Thành chủ đại nhân, cũng không phải là Hạ Hầu Tử tước, mà là Đằng gia.

Đằng gia không có gia chủ này, lại có sinh ý nóng bỏng tới mức khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi.

Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, tên thiếu niên gia chủ kia đâu rồi, đã hơn hai năm trôi qua, rốt cuộc là hắn đã đi đâu? Ngay cả bóng dáng mà cũng đều không thấy được. Người của Đằng gia thì vẫn giữ bí mật tung tích của Đằng Phi kín như bưng.

Xe ngựa tiến Hải Uy Thành, một luồng khí tức náo nhiệt ập tới, hai bên đường phố vang lên đủ loại tiếng rao hàng.

Quay về đây, Đằng Phi mới cảm giác mình một lần nữa quay về thế giới loài người, loại cảm giác này làm cho tâm tình Đằng Phi có chút kích động.

- Ta về rồi! Nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, Đằng Phi thì thào tự nói.

Hiện tại là năm 3328 theo lịch đại lục, lúc này đang vào mùa xuân, mùa mà vạn vật sinh sôi nảy nở, nhưng ở phía nam, bởi vì một năm bốn mùa đều tươi mát, loại cảm giác này cũng không rõ ràng lắm, trên mặt mọi người vẫn tràn ngập nụ cười vui vẻ. Hải Uy Thành nổi tiếng về giàu có và đông đúc, đại đa số người sống trong này đều có cuộc sống rất tốt.

Xe ngựa dừng trước cửa Đằng gia, Đằng Phi từ trên xe bước xuống, đã hai năm rồi, hắn cũng đã cao hơn nhiều, cũng không còn gầy yếu như trước nữa, mà trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Bởi vì trong cổ điện không có nguồn nước, rửa mặt cũng rất phiền toái, cho nên Đằng Phi dứt khoát cắt bớt tóc, một tháng trước thì thậm chí còn dùng Luyện Ngục cạo trọc đầu, làm vậy thì sẽ sạch sẽ hơn rất nhiều. Hiện tại đã mọc ra tóc mới, nhưng cũng dài được nửa ngón tay, toàn thân nhìn qua có vẻ rất phấn chấn.

Phong tục của Hoàng triều Huyền Vũ khá là thoáng, cũng không cưỡng cầu mọi người phải để tóc dài, tuy nhiên thân thể trưởng thành, tất cả đều nhờ cha mẹ, nên đại số mọi người vẫn là giữ lại mái tóc dài, người giống như Đằng Phi, nếu không chú ý thì rất nhiều người thậm chí còn cho rằng hắn là một tăng nhân cũng nên.

Người gác cổng trong lúc nhất thời cũng không thể nhận ra Đằng Phi, thấy Đằng Phi trực tiếp đi vào, không khỏi có chút gấp gáp, vừa định đi ra chắn trước cửa, bỗng nhiên hắn sửng sốt nhận ra, mở to mắt, miệng cũng há hốc ra.

- Thiếu... thiếu gia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.