Chiến Thần Bất Bại

Chương 2697:




 

Lúc này, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm hai mắt lại, căn bản không buồn bận tâm tới Xung Tiêu Tử!

 

Không phải Tiêu Chính Văn tự biết thể lực mình không chống đỡ nổi nên từ bỏ tiến công!

 

Ban nãy anh dùng cách tiến công tập trung như vậy chính là để thăm dò nhược điểm Hộ Sơn Đại Trận của Hoa Sơn!

 

Không sai!

 

Hộ Sơn Đại Trận có mạnh tới đâu thì cũng sẽ có nhược điểm của nó.

 

Chỉ cần tìm được nhược điểm, lại lần nữa toàn lực công kích, cả Hộ Sơn Đại Trận sẽ sụp đổ chỉ trong nháy mắt!

 

Rất rõ ràng, Tiêu Chính Văn đã tìm thấy được nhược điểm của Hộ Sơn Đại Trận!

 

Lúc này, chỉ thấy vô số luồng khí trắng hình thành nên một vòng xoáy rất lớn lao về phía Tiêu Chính Văn!

 

Một luồng sức mạnh dữ dội trên đỡ trời, dưới chống đất lan toả ra bốn phía.

 

Ngay cả cây cổ thụ cao vút bên dưới cũng vì luồng sức mạnh này mà cắm sâu vào trong lòng đất gần ba mét!

 

Mặt đất dưới chân Hoa Sơn lập tức lún xuống gần một mét!

 

Một màn ánh sáng màu vàng cực lớn lập tức xuất hiện, hoá thành một con rồng lớn chỉ trong nháy mắt!

 

“Gừ!”

 

Cùng với một tiếng kêu của rồng, Tiêu Chính Văn mở to hai mắt, sau đó vung kiếm chém thẳng về phía Hộ Sơn Đại Trận của Hoa Sơn!

 

Ngay tức thì, lại một tiếng rồng ngâm vang vọng cả vạn dặm núi sông!

 

Một con rồng lớn màu vàng bay thẳng lên bầu trời!

 

Gần như tất cả người dân Hoa Quốc đều nhìn thấy rồng thần màu vàng đang uốn lượn giữa muôn tầng mây trên bầu trời kia!

 

“Mẹ, đó… đó là rồng!”

 

“Thật sự là rồng!”

 

“Tôi… tôi không nhìn nhầm đấy chứ, trên thế giới này lẽ nào thật sự có rồng sao?”

 

Lúc mọi người đang không ngừng dụi mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt thì một màn ánh sáng màu trắng lại dâng lên từ dưới chân của Tiêu Chính Văn!

 

“Gừ!”

 

Lại một tiếng rồng ngâm nữa vang khắp vạn dặm!

 

Một con rồng lớn màu trắng lại bay lên vòm mây!

 

Chỉ là khác với con rồng màu vàng kia, con rồng lớn màu trắng này không hề uy nghiêm nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được sát khí cực kỳ nồng đậm!

 

Hai con rồng lớn lượn vòng khắp không trung, ngay cả Xung Tiêu Tử cũng sợ ngu người!

 

Rồng!

 

Thứ này đương nhiên đã từng tồn tại, thế nhưng cũng đã tuyệt chủng từ hàng vạn năm trước rồi mà!

 

Sao Tiêu Chính Văn có thể kế thừa ý chí của rồng?

 

Thậm chí còn biến hoá ra được cả rồng lớn?

Không để cho Xung Tiêu Tử hoàn hồn trở lại, tiếng rồng ngâm thứ ba đã lập tức truyền tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.