Chiến Thần Bất Bại

Chương 2696:




 

“Vậy sao? Vậy ông hãy nhìn cho kỹ đi!”

 

Giọng nói vừa dứt, Tiêu Chính Văn đã vung kiếm Tần Vương lên, liên tiếp chém nhiều nhát!

 

“Ầm Ầm Ầm!”

 

Ngay sau đó lập tức vang lên một loạt tiếng động lớn!

 

Sau những đòn tấn công dồn dập như mưa của Tiêu Chính Văn, Hộ Sơn Đại Trận của Hoa Sơn vẫn không hề lay động, có điều, khí thế kinh thiên động địa này vẫn khiến cho tất cả mọi người trong nước chết lặng tại chỗ!

 

Sở Hồng Thiên nhìn cảnh tượng này từ xa, thì thầm nói nhỏ với Hỏa Long Chân Quân của Huệ Mi: “Hỏa Long Chân Quân, niệm tình Hoa Sơn của tôi và Huệ Mi của ông đã thân nhau mấy đời, nếu ông không muốn Huệ Mi có kết cục như Hoa Sơn, tôi khuyên ông…”

 

“Sở Hồng Thiên, uổng cho ông là đệ tử của Thiên Sơn!”

 

“Đừng nói là ông bị sỉ nhục ở trước mặt mọi người, còn không dám hé nửa lời, làm mất hết thể diện của Thiên Sơn, chỉ riêng cái chết của Kiếm Tiên Thiên Sơn dưới tay của Tiêu Chính Văn, thì Thiên Sơn các ông đã có mối thù chồng chất với Tiêu Chính Văn rồi!”

 

“Còn ông thì sao? Không nghĩ cách trả thù cho sư môn thì đã đành, còn chủ động đầu hàng trước Tiêu Chính Văn?”

 

“Ông làm mất hết thể diện của năm đại danh sơn rồi!”

 

Hỏa Long Chân Quân còn chưa kịp nói gì, người đàn ông trung niên ở bên cạnh đã lớn tiếng mắng.

 

Nếu bàn về thâm niên, Hỏa Long Chân Quân và Sở Hồng Thiên là cùng một thế hệ, vì vậy, ít nhất ông ta cũng phải gọi Sở Hồng Thiên là tiền bối!

 

Nhưng lúc này, ông ta lại hoàn toàn không xem Sở Hồng Thiên ra gì!

 

“Lâm Vũ Tích!”

 

Nếu bị quở trách bởi Hỏa Long Chân Quân, thì Sở Hồng Thiên còn nhịn được.

 

Nhưng ông ta chưa bao giờ ngờ rằng, một tiểu bối lại dám bất kính với mình như vậy!

 

“Cậu chẳng qua là một chấp sự nhỏ bé của Huệ Mi, lại dám vô lễ với tôi sao? Cậu đang muốn tuyên chiến với Thiên Sơn của tôi à?”

 

Sở Hồng Thiên lập tức nổi giận, giọng như sấm rền, chấn động cả núi Huệ Mi!

 

“Hừ! Tuyên chiến? Ông có thể đại diện cho Thiên Sơn sao? Cho dù là thế hệ sau như Lạc Cửu Thiên cũng mạnh hơn ông nhiều, trong Thiên Sơn còn có ai công nhận hạng người như ông?”

 

“Chỉ dựa vào thực lực của Tiêu Chính Văn, có thể đánh vào Hoa Sơn sao? Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi, Tiêu Chính Văn sẽ có lúc cạn kiệt sức lực! Đến lúc ấy, ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết đâu?”

 

Lâm Vũ Tích cười khẩy nói.

 

Hỏa Long Chân Quân bên cạnh thậm chí còn không nhấc mi mắt lên, rõ ràng cũng rất đồng tình với lời nói của đệ tử của mình.

 

“Tốt, rất tốt! Tôi chỉ niệm tình bạn thân mấy trăm năm của Thiên Sơn và Huệ Mi mới có lòng tốt nhắc nhở ông, nếu ông đã không cảm kích, còn dung túng đệ tử vô lễ với tôi, vậy thì sau này đừng trách tôi không nể tình với ông!”

 

Nói xong, Sở Hồng Thiên hít sâu một hơi, bước thẳng lên không trung của Hoa Sơn!

 

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã dừng công kích và thu lại kiếm Tần Vương!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng dừng lại, Xung Tiêu Tử thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó chế nhạo: “Tiêu Chính Văn, không phải cậu nói không để Hoa Sơn trốn thoát khỏi vòng pháp luật à? Sao không đánh nữa vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.