"Grừ!!!" Cự long đột nhiên gào lớn, hóa ra là do đao của một kim giáp võ sĩ đâm vào sườn trái của nó, thanh đao đâm thẳng vào trong, chỉ còn cán đao lòi ra bên ngoài. Nó kêu gào thảm thiết, lắc lư hai cái rồi ngả xuống. Thân hình to lớn run lên. Diệu Yên lúc đó mới mỉm cười, phất tay, mấy kim giáp võ sĩ lần lượt hóa thành kim quang biến mất. Diệu Yên chậm rãi bước ra khỏi thần điện, đi tới bên cự long. "Con vật này thật là cổ quái, sau lưng lại có thêm đôi cánh? Là chim sao?" Nguyệt Hoa ở phía sau lên tiếng: "Là rồng". "Rồng?". Diệu Yên ngẩn người một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái: "Thứ này có thể gọi là rồng sao? Nó chỉ là một con thằn lằn lớn có cánh mà thôi, nhìn kỹ thì thấy giống con rắn bốn chân hơn, nó mà gọi là rồng gì chứ? Hừ… Rồng chính là thần vật trên trời, một con thần long tu luyện đắc đạo có thể "thông thiên triệt địa", "phiên vân phúc vũ". Cho dù là ta, còn tự nhận là chưa đủ sức đấu với một con thần long. Con quái vật này, ngay cả mấy con rối mà ta tung ra còn đấu không lại, mà cũng dám gọi là rồng?" Thần sắc Diệu Yên có chút khinh thường. Thân hình mảnh khảnh của nàng đang đứng trước cự long, nhìn kỹ quả thực thật xinh xắn. Con rồng kia đang nằm sấp, đầu ngả trên đất, hơi thở thoi thóp, máu tươi không ngừng chảy ra từ mũi, miệng. Diệu Yên nhìn nó rất lâu, ánh mắt lộ rõ nét hiếu kỳ, cười nói: "Con vật này toàn thân còn có khôi giáp? Ý? Sau lưng nó còn có thứ gì đó, giống như là yên ngựa. Dùng để cho người ta ngồi sao?" Diệu Yên cười hi hi, bay lên, ngồi lên "long yên" trên lưng cự long, thò tay kéo hai cái dây xích giống như là dây cương, mỉm cười nói: "Thú vị, thú vị. Có thứ thú vị như thế này, ta không thể để cho ngươi chết được". Diệu Yên nói nhỏ một câu, giơ tay vuốt vuốt lên đầu con rồng, không nhịn được tò mò nói: "Ý? Sao lại quái lạ như vậy?" Trên mặt nàng lộ rõ vẻ không tin: "Ta sờ lên xương đầu nó, xem ra nó có lẽ đã hơn mấy nghìn năm tuổi rồi, mặc dù chỉ là một động vật phổ thông, tu luyện mấy nghìn năm, pháp lực khẳng định là cực kỳ cường đại. Mà sao nó lại yếu nhược như vậy?" Diệu Yên tất nhiên không biết. Con rồng này vốn bị phong ấn trong lớp băng rất lâu. Nàng trầm ngâm một lúc, đầu ngón tay phát ra một đạo thần quang, từ từ bay vào đỉnh đầu của cự long. Chiến đao của kim giáp võ sĩ không thể nào gây tổn hại lên cái mũ quái dị trên đầu con cự long này. Vậy mà dưới ngón tay mềm mại của Diệu Yên, cái mũ lại như một tờ giấy mỏng vậy, dễ dàng bị ngón tay của nàng chọc xuyên qua. "Trước hết phải lưu lại một ấn ký cho ngươi, sau này ngươi sẽ trở thành sủng vật của ta". Diệu Yên mỉm cười, nhưng sau đó trong ánh mắt lại thoáng qua một tia quái dị: "Ý? Trên người nó sao lại có một ấn ký rồi vậy?" Con rồng này vốn là thủ hộ của thần điện, tất nhiên trên người sẽ có ấn ký của thần linh Hy Lạp lưu lại. Diệu Yên hừ lạnh một tiếng, gằn giọng: "Hừ. Lưu lại ấn ký mà có thể ngăn cản ta sao?". Đôi lông mày lá liễu của nàng giương cao, lộ rõ vẻ khinh thường, mắt nàng lóe tinh mang, quang mang trên đầu ngón tay đột nhiên sáng lên. Cự long chợt kêu lên một tiếng thảm thiết, đầu ngẩng lên cao, sau đó nặng nề đập xuống mặt đất. Lần này nó đau đến nỗi cả hô hấp cũng ngừng lại. "Uhm, ta đã xóa ấn ký cũ trên người ngươi, lưu lại tiên thuật độc môn của ta. Từ nay về sau ngươi phải nghe lời ta, làm tọa kỵ của ta". Diệu Yên cười nhạt, lấy từ trong ngực một cái bình. Nàng đổ ra một chút chất lỏng kỳ lạ, ngẫm nghĩ một lúc, mới tự nói nhỏ: "Tiên thủy này ta kiếm được không dễ dàng gì, dùng trên người súc vật như ngươi cũng quá lãng phí a". Lại rót lại vô bình một ít, sau đó phất tay, mấy giọt nước bay thẳng vào miệng cự long…" Cự long khẽ kêu một tiếng, nhắm mắt lại. Diệu Yên tất nhiên là biết cân nhắc nặng nhẹ, mở một cái túi nhỏ trong tay áo, một đạo kim quang tỏa ra, quấn lấy cự long. Thân hình cự long nhanh chóng biến nhỏ lại, kim quang chuyển động, mang nó bay vào trong túi. Diệu Yên làm xong việc này, mới quay người đi tới bên Nguyệt Hoa đang ở trong thần điện. "Chị…". Nguyệt Hoa lắp bắp nói: "Chị, chị rốt cuộc là người hay là gì vậy?" Diệu Yên cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, mới thành thật nói: "À, ban đầu thì sư phụ nói ta đã là người rồi, nhưng lần này ta tỉnh lại, phát hiện ra bản thân mình giống như đã…a, có lẽ là cũng không thể coi là người được. Giờ ta rốt cuộc là gì, ta cũng không biết nữa". Sau đó, Diệu yên cười, nói tiếp: "Được rồi, muội không cần phải sợ như vậy, muội rõ ràng là nữ nhân của hắn, ta tất nhiên không thể làm hại muội". Nàng chậm rãi kéo tay của Nguyệt Hoa, bàn tay của Nguyệt Hoa lạnh buốt, hiển nhiên là trong lòng vẫn đang sợ hãi đến cực độ. Do Diệu Yên nói cười xinh đẹp, thần thái hòa nhã, thân thiện, nàng là hoa sen hóa thành nhân hình, trên người tự nhiên có mùi hương thoang thoảng. Trong lòng Nguyệt Hoa còn không kìm được chút mơ màng, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh giống như một người vừa bước từ trong tranh ra, thực sự làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. "Thực ra, muội không cần phải sợ ta. Ta mặc dù không phải là người, những không phải là loại yêu quái ăn thịt người. Ta chính là liên hoa trên Tiên sơn tu luyện thành người. Do Tiểu Lôi có ơn cứu mạng ta, cho nên ta luôn nhớ ân tình của hắn, tự nguyện coi hắn là phu quân của ta. Trước kia, do một nguyên nhân đặc biệt, cho nên ta cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vì vậy mới hóa thân thành liên hoa. Tiểu Lôi trong lòng không yên tâm, luôn mang ta bên người. Ta mặc dù hóa thân thành liên hoa tĩnh tu, nhưng không phải là không biết gì về bên ngoài, ta thỉnh thoảng có thể tỉnh lại trong chốc lát. Cho nên, cảnh ngộ của các ngươi mấy ngày này, ta ít nhiều cũng biết một chút…Ày…". Diệu Yên thở dài, từ từ ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng vỗ lên má của Tiểu Lôi, trong ánh mắt lộ ra mấy phần thâm tình, nhìn Tiểu Lôi vẫn còn đang hôn mê, than thở: "Cũng may mà ta đã kết thúc lần bế quan bảy bảy bốn chín ngày, cũng may mà Tiểu Lôi mở túi càn khôn, nếu không, dù cho ta tỉnh lại, muốn thoát khỏi túi càn khôn, cũng không dễ dàng như vậy". Nguyệt Hoa nhìn Tiểu Lôi, trong lòng nảy sinh mấy phần quan tâm, lại nhìn Diệu Yên một cái, rồi mới dám thò tay ra vuốt vuốt mặt Tiểu Lôi, hỏi nhỏ: "Anh ấy, thế nào rồi?" "Hắn tất nhiên không sao". Diệu Yên cười nhẹ, "Có ta ở đây, cho dù là tiểu quỷ của Diêm Vương muốn câu linh hồn của hắn đi, ta cũng dám xuống Âm ty địa phủ đòi hắn về!". Lời nói của nàng ung dung, cực kỳ kiên định, giống như một câu nói ra cũng là một đạo lý hết sức giản đơn, lọt vào tai của người bên cạnh, tạo ra sự rung động rất lớn. Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy trong lòng ngày càng trở nên phức tạp. Tâm tư của cô gái này vốn rất nhiều, hai ngày nay lại vừa thần bí vừa quái dị, Nguyệt Hoa nhìn Tiểu Lôi, sau đó lại nhìn Diệu Yên, trong lòng mơ hồ có chút không yên tâm, nhịn không được cảm giác lo sợ. Diệu Yên là cô gái thông minh đến cỡ nào chứ, nhìn Nguyệt Hoa thoáng qua, thấy nét mặt của nàng, lập tức suy nghĩ trong lòng nàng cũng biết được bảy tám phần, mỉm cười nói: "Muội không cần sợ như vậy. Tên gia hỏa này mặc dù… ờ, mặc dù lúc nào cũng thích đùa cợt, nhưng về cơ bản mà nói, có thể coi là một người có tình có nghĩa. Hắn đã tốt với muội, thì hắn nhất định không để mặc muội. Nếu như muội có khó khăn, cứ nói với ta. Nhìn cả thiên hạ này, những việc mà ta không thể giải quyết được, cũng không có bao nhiêu. Nguyệt Hoa do dự nói: "Nhưng mà chị, chị là vợ của hắn, hắn làm sao có thể cùng với ta…" Diệu Yên ngẩn người một lúc, sau đó cười đùa: "Hả? Không lẽ muội định tranh lớn nhỏ với ta sao? Ha ha…" Nguyệt Hoa giật thót người, lập tức xua xua tay nói: "Không phải, không phải… ta không có ý đó". Diệu Yên nhíu mày: "Không lẽ trong lòng muội không thích hắn? Nhưng mà lúc nãy ta đã nghe muội thậm chí còn tình nguyện đổi lấy tính mạng cho hắn mà…" Mặt Nguyệt Hoa đỏ bừng, lí nhí nói: "Cũng không phải…ta…". Nàng đành phải cắn răng thú thật: "Trong lòng ta tất nhiên là yêu anh ấy". Diệu Yên liền cười to, nói: "Như vậy thì, muội còn băn khoăn gì nữa?" Trong ánh mắt của Nguyệt Hoa thoáng qua chút bối rối: "Nhưng anh ấy đã có thê tử rồi. Chúng ta làm sao có thể… Không lẽ chị muốn ta làm tình nhân của anh ấy? Nguyệt Hoa ta mặc dù không là gì cả… nhưng tuyệt đối không phải là loại nữ nhân muốn làm người tình của người khác, không làm con chim hoàng yến thấp hèn trong bóng tối!". "Sao? Tình nhân? Ta nói muội làm tình nhân của hắn lúc nào? Nam tử đại trượng phu, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, muội làm sao lại nghĩ ra như thế chứ?". Nguyệt Hoa khổ não cười không nổi, chỉ thấy mỹ nữ trước mặt bản lĩnh cao cường, nhưng đối với những vấn đề cực kỳ đơn giản lại như không biết gì cả, chỉ có thể ngao ngán nói: "Nhưng mà đây là chuyện một nam nhân và hai lão bà… Hơn nữa, nhà ta cũng có thể diện, tuyệt đối không cho phép ta làm việc này đâu…". Diệu Yên mỉm cười, nói vu vơ: "Sao? Trong nhà muội có ai phản đối sao? Vậy thì đơn giản thôi…". "Sao mà đơn giản… Nếu như phụ mẫu trưởng bối nhà ta lên tiếng phản đối…". Trong lòng Nguyệt Hoa cũng có chút rung động. Những thiếu nữ mới biết yêu như nàng, một khi lửa tình nhen nhóm, thì sẽ mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì, tất cả đều không để ý. Vả lại, trong lòng nàng lúc này đã rất yêu Tiểu Lôi, có thể ở cùng một nơi với Tiểu Lôi, thế thì còn gì bằng. Những chuyện khác, nhất thời còn có thể nghĩ gì nhiều chứ? Có lẽ cho dù biết là như con thiêu thân bay vào lửa, nàng giờ đây cũng không hề phản đối. Nhưng mà nghe câu nói tiếp theo của Diệu Yên, nàng liền giật nảy người. "Ồ? Trưởng bối trong nhà muội phản đối ư? Vậy thì đơn giản, ta sẽ đến tận của, một chưởng giết sạch bọn họ. Như vậy sẽ không có người phản đối nữa đúng không?" "Chị nói cái gì??". Nguyệt Hoa nhảy phắt dậy. Diệu Yên mở to mắt, vẻ vô tội nhìn Nguyệt Hoa, ngạc nhiên hỏi: "Ý? Sao cô lại tức giận vậy?" Nguyệt Hoa tức giận nói: "Chị! Chị làm sao lại có thể nói ra những lời như vậy chứ!". Diệu Yên im lặng một lúc, bống nhiên bật cười, nàng đứng dậy, nắm lấy tay của Nguyệt Hoa, nói: "A, ta quên mất, sư phụ năm xưa đã nói qua, nhân tình thế thái trong nhân gian ta không hiểu biết, sau này ít xuống núi là hay nhất". Cho nên cũng khó trách Diệu Yên lại có thể nói ra những lời ngốc nghếch như vậy. Con người luôn lấy phụ mẫu đạo hiếu, cương thường luân lý làm trọng, nhưng Diệu Yên là ai chứ? Nàng vốn chính là một đóa liên hoa hóa thành người, không cha không mẹ, có thể nói nàng là sinh linh do trời đất sinh ra, nào có biết cha mẹ có ý nghĩa như thế nào? Theo cách nhìn nhận của nàng, những người mà bình thường hay gặp, chỉ có hai loại, một loại là có có quan hệ với mình, loại còn lại là những người không có quan hệ. Mà cũng theo cách nhìn nhận của nàng, sát sinh giết người cũng không phải là việc đại nghịch bất đạo gì, dạng yêu tinh trời sinh này vốn coi nhẹ sinh mệnh, cũng không thể nói nàng tà ác, chỉ là tính tình sinh ra đã vậy rồi. "Được rồi, Nguyệt Hoa muội muội không cần phải tức giận như vậy, là ta nói sai rồi". Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm vào Diệu Yên mấy giây, nhưng ánh mắt của Diệu Yên trong sáng, không có vẻ giả tạo, cho nên mới từ từ ngồi xuống trở lại. Diệu Yên dường như ngẫm nghĩ gì đó, vỗ tay cười: "A! Ta nghĩ ra rồi! Muội sợ người nhà muội không cho phép, vậy cũng rất đơn giản, từ giờ trở đi muội không gặp người nhà nữa là được thôi. Bọn họ không gặp muội, cho dù muốn phản đối, cũng vô pháp phản đối a". Thần sắc của Nguyệt Hoa phức tạp, trong ánh mắt thoáng tia đau khổ, không kìm được lại nhìn Tiểu Lôi đang nằm trên mặt đất. Mặc dù trong lòng nàng rất yêu Tiểu Lôi, nhưng nàng từ nay về sau sẽ đoạn tuyệt với người nhà, nhất thời trong lòng cũng không thể chọn lựa. Từ nhỏ cô đã không thích học võ, không được sự thương yêu của trưởng bối trong nhà, nhưng mà tình cảm với ca ca, muội muội vẫn rất tốt. Lúc này trong lòng trăm mối tơ vò, không quyết định được. Diệu Yên thở dài: "Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Lời ta nói cô đều thấy không tốt, vậy thì đợi tên gia hỏa này tỉnh lại rồi tính. Hắn rất giảo hoạt, có lẽ sẽ nghĩ ra đối sách hay ho". Nguyệt Hoa gật đầu, mấy ngày hôm nay, đều nhờ Tiểu Lôi chiếu cố bảo vệ, trong lòng nàng đã nảy sinh chút tâm lý ỷ lại vào Tiểu Lôi, mấy lần ở ranh giới sinh tử, đều là do Tiểu Lôi nghĩ ra biện pháp. Ngắm nhìn Tiểu Lôi vẫn đang nhắm mắt nằm đó, Nguyệt Hoa bất giác nói: "Nhưng mà anh ấy… đến lúc nào thì anh ấy mới có thể tỉnh lại đây?". Diệu Yên ngẫm nghĩ, nói: "Nhiều nhất là một canh giờ nữa, chỉ là pháp lực của hắn yếu đi rất nhiều, ta cũng không dám chắc. Nhưng mà với thể chất của hắn, cho dù bị thương không nhẹ, khoảng một canh giờ là có thể tỉnh lại". Ngừng một lúc, Diệu Yên bỗng nhiên như nghĩ ra một cái gì đó: "A, tí nữa thì ta quên mất một việc lớn". Nàng lập tức đứng dậy, nhìn xung quanh, nghiêm nghị nói: "Đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Mấy ngày hôm nay ta chỉ thỉnh thoảng tỉnh lại mấy phiến khắc, nghe các ngươi nói chuyện, nhưng quá nửa thời gian ta đều ngủ say. Mấy pho tượng này là gì vậy? Không lẽ là mấy thần linh của người man di?". Diệu Yên chậm rãi bước đi một vòng quanh tượng thần Zeus, tò mò hỏi: "Mấy tượng thần của man di này thật kỳ lạ, sao lại không mặc quần áo chứ? Thân trên quấn một mảnh vải là được sao? Đúng là văn hóa man di!". Nàng lại đi thêm một hồi nữa, ánh mắt bất chợt thoáng một tia kinh ngạc: "Ý? Đây là cái gì?"