Diệu Yên phất tay áo một cái, một đạo kình phong cuồn cuộn nổi lên, chỉ thấy ở dưới tượng thần Zeus lập tức lóe lên một đạo quang ba, ngay lúc đó mơ hồ như có một vật gì hiện ra. "Hừ, chút tài mọn, thì ra chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi." Diệu Yên cười lạnh nói: "Chỉ không biết là tàng trữ vật gì đây." Nguyệt Hoa nhìn thoáng qua, tựa như chú thỏ bị hoảng sợ, nhảy dựng lên: "Là chiếc hộp Pandora" Chỉ thấy phía dưới tượng thần Zeus lộ ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, phải chăng là chiếc hộp kỳ quái mà mấy ngày hôm trước Nguyệt Hoa đã tìm thấy ở nơi này không? "Hộp Pandora là cái gì vậy?" Diệu Yên nhíu mày. Nguyệt Hoa sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch, bởi vì chuyện này trước sau dường như là một cơn ác mộng không buông tha cho nàng. Nhất là khi chiếc hộp này xuất hiện, dòng chữ kia ở mặt trên hộp, mơ hồ như chứng minh nàng chính là Pandora, hơn nữa chiếc hộp này chỉ có mình nàng tìm thấy, sau đó lại lập tức biến mất. Loại hiện tượng thần bí huyền diệu này thật khiến người có chút lo sợ. Ngữ khí Nguyệt Hoa mang theo vài phần khẩn trương khi kể lại một lần chuyện chính mình đã từng phát hiện chiếc hộp này. Sắc mặt Diệu Yên lập tức tỏ ra hứng thú: "Ồ? Còn có chuyện như vậy sao?" Diệu Yên suy nghĩ một chút, cẩn thận quan sát chiếc hộp này, nhíu mày một cái, đột nhiên cúi người xuống, xoắn tay áo lên, một lớp đá vụn trên mặt sàn bị nàng quét bay đi. "Hừ, nguyên lai là như thế." Diệu Yên chỉ trên mặt đất rồi cười nói: "Muội xem, đây là tại sao lần trước muội xem qua mà lại không tìm ra nguyên nhân của nó." Nguyên lai ở dưới chân tượng thần Zeus, ngay chỗ đặt chiếc hộp Pandora, trên mặt đất có điêu tạc một cái đồ án lục mang tinh có đường kính ước chừng khoảng một thước. "Ta mặc dù nhìn không rõ đây là vật gì, nhưng nghe muội nói, cái loại chuyện này nói thẳng ra không đáng nhắc tới, đại khái cũng chỉ là một trận pháp nhỏ bình thường mà thôi. Nói toạc ra, bất quá là một thủ thuật chướng nhãn pháp (pháp thuật che mắt) đơn giản. Đại khái là sử dụng pháp thuật gì đó." Diệu Yên giải thích: "Dưới một điều kiện đặc thù, có thể khiến một vật gì ẩn mình bên trong trận pháp hiện ra một lần, sau đó lại bị trận pháp giấu nó đi một lần nữa. Người bên ngoài dù nhìn vào cũng không thấy nó. Nghe ra thì kỳ quái nhưng bất quá cũng chỉ là pháp thuật cấp thấp mà thôi, cái loại thủ thuật che mắt này đừng nói là ta, ngay cả phu quân chúng ta cũng có thể làm ra được, chẳng qua là trò giang hồ thuật sĩ gạt người mà thôi." Diệu Yên tay áo phất một cái, khiến cái gọi là "hộp Pandora" tự động mở ra. Quả nhiên bên trong lộ ra một tấm gương một mặt kỳ quái. Diệu Yên cười hì hì, đưa tay cầm lấy chiếc gương kia soi qua soi lại. Lập tức trong gương hiện ra bộ dáng của Diệu Yên. "Muội xem, hình dáng của ta thế mà gương này cũng có thể chiếu ra nè, chẳng lẽ nói rằng ta là Pandora?" Diệu Yên đắc ý cười, có chút khinh thường, lại tới bên cạnh Tiểu Lôi chiếu vào hắn, gương cũng y như vậy xuất hiện hình dạng Tiểu Lôi: "Chẳng lẽ phu quân chúng ta cũng là Pandora hay sao? Hừ … chút tài mọn! Cố tình giả thần giả quỷ làm trò mà thôi." Nguyệt Hoa nửa tin nửa ngờ nói: "Nhưng vì sao … lúc đầu chỉ có ta có thể tìm thấy chứ?" Diệu Yên cười giải thích: "Cái trò này, chỉ là pháp thuật thôi. Nhưng phàm là trận pháp gì, luôn có một chỗ trọng yếu, chỉ có những người có điều kiện đặc biệt phù hợp mới có thể giải khai chỗ trọng yếu này. Ví dụ có một loại ngũ hành thiên hỏa đại trận mà ta biết, chỉ có người mạng ngũ hành chúc hỏa mới có thể tiến nhập chỗ trọng yếu chủ trì đại trận. Còn lý do tại sao, sợ rằng nhất thời trong chốc lát giải thích với muội cũng không được rõ ràng lắm. Ta đoán đại khái là bởi vì muội ngẫu nhiên phù hợp với điều kiện đặc thù của trận pháp này." Diệu Yên kéo nhẹ tay Nguyệt Hoa, nhẹ nhàng án lên kinh mạch ở cổ tay nàng ta, tâm tư có chút trầm xuống, rồi đột nhiên lại kéo Nguyệt Hoa lại gần mình. Hai tay không ngừng ở bên hông Nguyệt Hoa dò xét tới lui, từ eo trở lên, thẳng lên tới nách rồi vuốt trước ngực nàng. Sắc mặt Nguyệt Hoa đỏ lên, rụt người ra đằng sau, sẵng giọng: "Chị làm cái gì thế …" Diệu Yên mỉm cười nói: "Muội yên tâm đi, không phải sợ ta lại chiếm tiện nghi của muội chứ? Ta chỉ xem xương cốt cho muội thôi." Sau đó tiện tay kéo một cái, thân thể Nguyệt Hoa không có sức kháng cự, ngã ngay vào lòng Diệu Yên. Diệu Yên một tay dứt khoát nắm lấy một chân của Nguyệt Hoa giơ lên cao, rờ nắn từ đầu ngón chân của nàng cho đến bắp đùi trên. Nguyệt Hoa lộ ra vẻ mắc cỡ, vẻ mặt đỏ rựng lên, không kềm được vẻ xấu hổ. Chỉ là trong tay Diệu Yên phảng phất có một tia nhiệt lưu quái dị, phàm là nơi nào bị nàng vuốt qua, đều có được một cảm giác kỳ dị, toàn thân chết lặng, không cách nào nhúc nhích được. "Chị, chị mau thả ta ra … chị … " Nguyệt Hoa vội vàng hô nhỏ. Diệu Yên cười cười nói: "Được rồi, xem muội xấu hổ ra cái cái bộ dạng gì kìa." Nàng buông lỏng Nguyệt Hoa ra, chắp tay cúi đầu suy nghĩ một lúc, khi khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang theo nụ cười: "Nguyên lai là như thế." Lập tức lại ngấm ngầm thở dài: "Nghĩ đến vị phu quân này của chúng ta, tạo hóa của hắn quả không nhỏ a …" "Chị nói cái gì?" "Hừ hừ … " Trên mặt Diệu Yên tựa cười nhưng không phải cười nói: "Ta hỏi muội, muội từ nhỏ thân thể đã yếu nhược phải không?" Nguyệt Hoa thở dài: "Cũng coi như là yếu nhược lắm, chỉ là gia tộc ta đều là người tập võ, nhưng ta từ nhỏ tư chất đần độn, không cách nào tập võ được. Bất quá thân thể không khác so với người bình thường." "Ài, thế là được rồi. Cũng may là muội sinh ra trong gia tộc chuộng võ. Ta kiểm tra thấy căn cốt của muội, muội … ài, nói thế nào nhỉ, nếu muội sinh ra trong gia đình bình thường, kiếp này e rằng muội thể nhược đa bệnh, tuổi thọ không quá ba mươi. Bất quá cũng may là muội sinh trong gia đình chuộng võ, xem ra thân thể phụ mẫu muội tráng kiện lắm phải không, cũng may là như thế, muội mặc dù số mệnh kỳ lạ, cũng may cha mẹ muội thân thể khang kiện, sinh ra muội, thân thể chỉ kém mức tiên thiên một chút, chỉ là mệnh số của muội, so với những người khác trong gia tộc yếu hơn rất nhiều." "Mệnh số của ta?" Nguyệt Hoa cau mày nói: "Mệnh số ta làm sao vậy? Ta sinh ra trong thế gia truyền thống, từ nhỏ đã được xem qua số mạng, cũng không có vấn đề gì đặc biệt." Diệu Yên khịt mũi coi thường, cười lạnh nói: "Xem số mạng? Hừ, ta có nghe sư phụ ta đã nói qua, cái đám thầy tướng số này ở nhân gian, phần lớn đều là thứ giang hồ phiến tử, chỉ biết nói hươu nói vượn mà thôi. Ta nói cho muội nghe, căn cốt của muội không phải là không tốt mà là cực tốt đó! Muội tiên thiên lục thức đã khai mở, linh khí quán đỉnh, từ một phương diện nào đó mà nói, chính là nhân tài tu hành tốt nhất. Nếu muội chịu tu tiên, tương lai khẳng định là thành tựu vô hạn lượng." "Cái gì? Nhưng … ta từ nhỏ ngay cả võ học gia truyền cũng học không xong." Diệu Yên trầm ngâm một chút nói: "Võ học muội tu không tới là bởi vì thân thể muội suy nhược, khí lực này tự nhiên là có chút không tốt rồi. Bất quá muội linh khí quán đính. Xem như là nhân tài cực tốt. Ta hỏi muội, muội mặc dù sức khỏe hư nhược, nhưng từ nhỏ thính giác- thị giác - khứu giác so với người khác lại linh mẫn hơn, hơn nữa trong lòng thường thường có thể cảm giác được một chút dấu hiệu họa phúc đúng không?""Gì? Điểm này chị cũng nhìn ra được?" Nguyệt Hoa bật thốt lên. Lập tức nhìn thấy trên mặt Diệu Yên vẻ cười mà không phải cười, Nguyệt Hoa giờ mới hiểu mình đã lỡ lời. Thấy bộ dáng nữ tử này, e là bản lĩnh kinh nhân, hơn nữa nhìn nàng vừa rồi tùy ý thi triển chân bản lĩnh, ngay cả Tiểu Lôi cũng còn kém rất xa. Câu nói này của mình, trái lại giống như không tin, đánh giá thấp nàng ta. Diệu Yên thản nhiên cười, nói: "Không cần phải ngại như vậy. Ta nói không sai chứ?" "Thật không sai" Nguyệt Hoa lập tức nói: "Ta từ nhỏ đến giờ ngũ quan nhạy cảm. Từ nhỏ tới lớn đều như vậy. Ngay cả lần trước ở chỗ này phát hiện ra Tiểu Lôi, lúc ấy còn cách rất xa, ta đã thấy phía dưới hình như có người. Hơn nữa lúc cứu Tiểu Lôi, dường như trong lòng khá rõ ràng cảm ứng được phía dưới có vật gì đó, cho nên mới tìm được nơi này." "Thì ra là vậy." Diệu Yên nghiêm mặt nói: "Đây là điểm mấu chốt, nhưng phàm là người trời sinh linh giác nhạy cảm, đối với các loại giao động của pháp thuật sẽ đều bị mẫn cảm." Nguyệt Hoa thở dài nói: "Nhưng từ nhỏ các bậc trưởng bối trong gia tộc đã nói ta trời sinh là … phế vật trời sinh, cho dù luyện võ thì cả đời cũng không có thành tựu. Võ học gia tộc cũng đều không phải là sử đao lộng kiếm, cũng có thứ võ học cao thâm hơn một chút, dưỡng khí luyện khí. Nhưng ngay cả thứ này ta học cũng không được." "Hừ, phàm phu tục tử, người phàm mắt thịt, bọn họ thật có thể xem ra được điểm kỳ quái này sao." Diệu Yên bĩu bĩu môi nói: "Chẳng lẽ không có người nào có ý kiến khác sao?" Nguyệt Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Ài, có, trước đây vài năm ta có gặp được một người. Người kia trong lúc dạy đường huynh Nguyệt Sơn của ta một bộ đao pháp, vị cao nhân kia trong lúc vô ý nhìn thấy ta, lúc ấy hình như ông ta nhìn ta thật lâu, sau đó có nói một câu, nói xong hình như là cái gì mà: "Đáng tiếc, đáng tiếc. Đáng tiếc người ngươi gặp là ta, thật không may ta không có biện pháp giúp ngươi, đáng tiếc cho một hảo nhân tài. Bất quá vị cao nhân ấy thần thần bí bí, ta lúc ấy chỉ coi là ông ta nói hươu nói vượn nên cũng không quá để ý." Diệu Yên cười cười: "Xem ra nhân gian không phải không có người có tuệ nhãn, người kia chắc là đã nhìn ra căn cốt của muội, nhưng tu vi ông ta còn quá thấp, không có biện pháp giúp muội thoát thai hoán cốt mà thôi." Nguyệt Hoa nhíu mày nói: "Thật kỳ lạ, chị nói ta căn cốt tốt, nhưng trưởng bối trong nhà đều nói ta tư chất quá kém. Bọn họ trong thiên hạ đều là những người nổi tiếng, có bản lĩnh đấy chứ. Như chị nói, nếu ta căn cốt rất tốt, như thế nào ngay cả dưỡng khí luyện khí gia truyền cũng học không được chứ?" Diệu Yên lắc đầu nói: "Chắc muội đã nghe qua một câu nói gọi là "quá nhiều không bằng vừa đủ" chứ?" Bởi vì muội tiên thiên chân khí quá mạnh mẽ, muội trong bụng mẹ trạng thái địa linh khí thịnh, ngược lại đã gây ra ứ tắc kinh mạch, mới khiến cho muội biến thành bộ dáng như hiện nay, hừ, nếu gặp được cao nhân có bản lĩnh, không ngại hao phí pháp lực đả thông kinh mạch cho muội, linh khí thông suốt, muội lập tức có thể thoát thai hoán cốt. Ta cho muội hay, cái gọi là linh khí này chính là tiên thiên chi khí, chính là nội tức mang đến của người nằm trong bụng mẹ. Người nằm trong nước ối nơi bụng mẹ đã có thể hít thở, cái này gọi là nội tức hay còn có tên là tiên thiên chí khí. Đáng tiếc người trên thế giới 99% khi sinh, vừa lúc ra khỏi bụng mẹ thì tiên thiên khí đã tán đi chín thành, chỉ còn lại không tới một thành mà thôi. Người bình thường nếu may mắn có thể lưu lại hai thành, coi như là có thể thích hợp tu hành, nếu có thể lưu lại ba thành, chính là hạt giống tu hành khó tìm, nếu có thể may mắn lưu lại bốn thành thì chính là thiên tài trăm năm khó gặp. Về phần muội … ài, muội linh khí quá thịnh, không ngờ ngay cả kinh mạch mình cũng ứ tắc, linh khí này so với những người kia còn mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù so ra còn kém bán tiên chi thể của phu quân chúng ta, nhưng cũng cực kì khó tìm. Bất quá đem tất cả số mạng trong thiên địa nhân gian trời mà nói, các ngươi là người vạn năm khó gặp, cả nhân gian cũng để các ngươi làm chúa tể. Bởi vì có được có mất, cho nên trên phương diện linh khí này, phần lớn loài người so ra tu hành kém hẳn so với các sinh linh khác. Ví như ta, ta là liên hoa tu hành hóa thành người, tiên thiên chính là do thiên địa linh khí nuôi dưỡng mà thành, nếu bàn về linh khí, tự nhiên là mạnh hơn loài người gấp trăm lần." Nguyệt Hoa nghe đến ngây người ra, những chuyện này từ trước tới giờ đều không có tiếp xúc qua, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên cười nói: "Vậy theo những điều chị nói, không nghi ngờ gì nữa ta bất quá khai mở chiếc hộp này là bởi vì trời sinh ra ta linh khí cường đại so với người khác cho nên mới có thể thấy được chiếc hộp này. Cũng không phải bởi vì ta là do Pandora chuyển thế nhập vào người?" "Đương nhiên rồi." Diệu Yên cười nói: "Chuyển thế trọng sanh đâu có đơn giản như vậy? Ngay cả thần linh chân chính, nếu đã chết, cả thần hồn đều bị tiêu diệt, làm gì còn nói tới chuyện chuyển thế trùng sanh? Dựa theo những gì ta thấy, nơi này căn bản là một cái bẫy, một cái bẫy mà thôi. Người bố trí ra trận pháp này bất quá là một cô hồn dã quỷ muốn tìm thân thể phó thác, nhưng lại muốn tìm một thân thể linh khí cường hãn, cho nên với loại thủ thuật che mắt bố trí như vậy chỉ có phàm nhân linh khí cường hãn mới có thể nhìn thấy nơi này. Tự nhiên là chọn lựa những thân thể tốt rồi." Nguyệt Hoa giờ phút này đối với Diệu Yên đã tín nhiệm trăm phần: "Nguyên lai là như thế, làm ta mấy ngày nay lo lắng không thôi." Nói xong thở phào một cái rồi lấy tay vuốt vuốt ngực. Diệu Yên gật đầu nói: "Nhưng ta còn có vài điểm nghĩ không ra. Người bố trí ra cái loại chướng nhãn pháp này chẳng lẽ không có tính qua hay sao chứ? Nếu nhìn thấy trận pháp này, không phải là phàm nhân thì sao? Nếu là cao nhân pháp lực cao cường, chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn thấu chướng nhãn pháp này. Tỷ như hôm nay, ta nhìn qua đã xem thấu chiếc hộp này. Nếu ngày đó là ta đến được nơi này trước, tìm được liền mở chiếc hộp này ra thì bằng vào tên cô hồn dã quỷ nhỏ nhoi đó làm sao có thể làm khó dễ ta được chứ? Vậy một phen bố trí kia không phải uổng công sao?" Diệu Yên nhíu mày một chút, thoáng liếc qua nhìn Nguyệt Hoa thì thấy vẻ mặt Nguyệt Hoa cũng mờ mịt, trong nhất thời cả hai người con gái đều nghĩ không ra. Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một người cười nói phía sau hai người: "Hai cô khờ kia, nếu không nghĩ ra, sao không tìm người hỏi một chút chứ? Không phải có sẵn một tù binh ở đây hay sao?" Diệu Yên chợt quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt đất Tiểu Lôi không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, một tay xoa ót, trên mặt còn mang theo vài phần cười khổ. "A, ngươi tỉnh rồi à?" Diệu Yên cười rồi lập tức đi tới. Nàng đối với bản lĩnh của Tiểu Lôi rất rõ ràng, tự nhiên đã sớm an tâm biết rằng hắn tuyệt đối không có gì đáng ngại. Chỉ là không nghĩ ra hắn tỉnh lại nhanh như thế. Còn Nguyệt Hoa lại hoan hô một tiếng rồi thả người chạy vội tới, thế nhưng vừa mới bước tới được hai bước đột nhiên lại dừng lại. Nguyên lai trong lòng nàng mặc dù cực kỳ yêu Tiểu Lôi, nhưng hiện bên cạnh hắn còn có một cô vợ chính thức đứng kế bên, tự nhiên là có điều cố kỵ Tiểu Lôi mỉm cười, kéo Nguyệt Hoa ôm vào lòng, nhưng lại đưa ánh mắt áy náy ra sau hướng về phía Diệu Yên. Diệu Yên bĩu bĩu môi, nghiêng đầu quay đi. Quý vị độc giả hãy chuẩn bị tinh thần, thể lực để chống đỡ đợt boom bắt đầu từ ngày mai. Tối nay có một chương mừng Giáng sinh sớm một chút.