Chí Tôn Vô Lại

Chương 122: Nữ nhân đáng sợ





"Là ngươi làm trượng phu của ta thành như vậy sao? Được…… được lắm!"
Khi những lời này từ miệng nàng chậm rãi thốt ra, Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy trong giọng nói bình tĩnh này lại lộ ra nộ ý ngất trời.
Quả nhiên, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng phất tay, đột nhiên hai đạo kim quang từ trong túi Càn khôn của Tiểu Lôi lóe lên, bay vào tay nàng.
Tay trái của nàng là một chiếc gương phẳng đường kính chừng một thước, mặt kính mơ hồ tản ra một chút kim quang, còn tay phải cầm một cái chuông nhỏ!
"Yêu nghiệt! Loại cô hồn dã quỷ vọng tưởng đoạt nhân thể như ngươi, cũng dám ở trước mặt bản tiên tử làm càn? Vốn trời cao có đức hiếu sinh, nghĩ ngươi tu hành không dễ, ta vốn sẽ không cùng ngươi so đo, nhưng ngươi dám đả thương phu quân ta, còn muốn đoạt nữ nhân của phu quân ta, hôm nay vô luận thế nào cũng không lưu được ngươi!"
Tay phải nhẹ nhàng phất lên, Chấn thiên linh lập tức phát ra thanh âm đinh đinh đông đông trong trẻo. Chấn thiên linh vốn là pháp bảo có thể so với tiên khí, tại Vạn tiên đại hội, tên Mang Sơn quỷ vương đã dùng đến, đã khiến cho đám tu hành giả thúc thủ vô sách, huống chi giờ phút này lại nằm trong tay người được xưng là đứng đầu Ngũ Phương Cao Nhân, thiên hạ đệ nhất tiên tử "Tiên Âm" - Diệu Yên?
Với pháp lực của Diệu Yên, cũng không kém bao nhiêu so với lão quái vật Khinh Linh Tử, loại cao nhân cấp bậc này tùy thời có thể hóa thành tiên, đã thoát ly cảnh giới con người, một thân tu vi thông thiên triệt địa, xem như có thể sánh vai cùng tiên nhân.
Tiếng chuông đinh đông trong trẻo vang lên, rơi vào tai Nguyệt Hoa, tựa hồ không có gì, Chấn thiên linh này vốn chuyên môn đối phó với người có pháp lực dị năng. Trong âm ba của nó bao hàm pháp lực, chuyên môn chấn động hồn phách, mà lúc này phối hợp với pháp lực vô thượng của Diệu Yên, cho dù gặp người tu hành có tu vi cao cường, dưới sự làm phép của Diệu Yên, cũng có thể đẩy hồn phách của hắn ra ngoài!
Mà Pandora lúc này, ngay cả một cơ thể cũng không có, bằng vào hồn phách lang thang trong thần điện, một tràng tiếng chuông truyền đến, mắt thường cũng có thể nhìn thấy trong không khí một làn sóng gợn hình vòng cung chậm rãi tản ra.
Sóng gợn mặc dù thong thả, nhưng phảng phất vô cùng vô tận, lan tràn ra, muốn tránh cũng không được.
Pandora hét lên một tiếng, thân thể ả cấp tốc bay lui, nhưng là làn sóng gợn đầu tiên đã vây chặt chung quanh ả, nhân ảnh màu đen lại biến mất, nhưng là phảng phất bị một cái lưới lớn vô hình bao quanh. Dù cho ả như con ruồi không đầu bay loạn, cũng không chạy thoát được.
Từng vòng sóng gợn giống như tơ nhện từ từ bao lại, nhân ảnh màu đen trong thanh âm chấn động, mơ hồ run rẩy, Nguyệt Hoa đứng bên cạnh nhìn tới mức ngây dại.
Trong mắt Nguyệt Hoa, bóng đen trước mắt, giống như hình ảnh trong ti vi, giống như tín hiệu bị nhiễu, dần dần trở nên mơ hồ, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng kêu của Pandora, trong tiếng kêu bao hàm sự sợ hãi và kinh ngạc.
Thân thể Pandora đã bị từng vòng sóng gợn bao phủ. Nhân ảnh màu đen càng ngày càng mờ, phảng phất tùy thời cũng sẽ tiêu tan, Pandora rốt cuộc hét lên một tiếng, trên người ả bùng lên một tia lửa màu đen, tia lửa cực kỳ yếu ớt, nhưng lại tựa hồ rất quỷ dị, vốn sóng gợn đang bao quanh ả tiếp xúc với tia lửa lập tức bị thiêu đốt thôn phệ. Pandora dùng tia lửa màu đen, cố gắng kháng cự, cuối cùng lui lại, bay lên một góc trên đỉnh thần điện.
"Ngươi…… ngươi là ai?" Thanh âm của Pandora lộ vẻ hoảng sợ, giờ phút này đã không cách nào che dấu sự hư nhược, ngọn lửa màu đen vừa rồi ả thả ra mặc dù quỷ dị lợi hại, nhưng lúc thi triển, thanh âm của ả phát ra lại càng yếu đi, hình dáng của hắc ảnh phảng phất như phiêu tán bất định, thân thể cũng rút nhỏ rất nhiều, màu sắc phai nhạt không ít.
"Hừ!" Diệu Yên cười lạnh một tiếng: "Nguyên lai là hư trương thanh thế. Ngọn lửa vừa rồi, không phải là sức mạnh của ngươi sao?"
"Kẻ to gan! Không ngờ ngươi dám tiết độc thần linh vĩ đại, đó là thần lực mà Zeus vĩ đại ban cho ta!"
"Thần lực?" Diệu Yên sắc mặt càng khinh thường: "Zeus? Zeus là cái gì vậy? Không nghe nói qua, ngươi nói thần lực…… hừ, vậy xem thần lực còn có thể cứu ngươi hay không!"
Diệu Yên đưa tay cầm Càn khôn kính chậm rãi xoay một vòng, trên người tản mát ra ngũ sắc quang hoa, một ống tay trường bào màu đen của nàng bay lên, rung động như thần nhân, chỉ thấy ngũ sắc quang hoa trên người nàng tỏa ra, phản xạ trên vách băng chung quanh.
Lớp băng trong suốt phản xạ lại những ánh sáng này, Diệu Yên lại xuất ra một động tác càng thêm kỳ quái!
Nàng trong nháy mắt thu lại cái chuông bên tay trái, tay không vung lên!
Động tác đó, tựa như là….thiếu nữ hái hoa tươi.
Nhưng trong mắt Nguyệt Hoa, ánh mắt của nàng đã không phải là kinh dị nữa, mà là…… không thể tưởng tượng!
Bởi vì, Diệu Yên hái không phải là hoa tươi, không phải là đồ vật gì.
Mà là, ánh sáng!
Giống như đã phá vỡ bất kỳ quy luật gì trên thế giới, ánh sáng phản xạ từ lớp băng chung quanh được bàn tay thon thả của Diệu Yên dẫn động, đồng thời tụ lại. Vẻ mặt Diệu Yên bình thản, động tác ưu nhã như tiên tử, cánh tay vung lên, từng đạo ánh sáng được nàng tụ tập toàn bộ lên trên mặt Càn khôn kính!!
Càn khôn kính lập tức sáng lên, sau đó một cột sáng thật lớn xuất hiện phóng xạ ra ngoài, cột sáng đó giống như một cái kính tham chiếu, cột sáng cực lớn trong nháy mắt chiếu lên Pandora ở trên nóc đại điện. Pandora bạo phát ra một tiếng thét chói tai đầy thống khổ, trên bóng đen của ả lập tức bốc lên làn khói đen nhè nhẹ, theo khói đen phát ra, thân thể hắn chậm rãi tiêu tán đi.
Pandora phảng phất một con chim con hoảng loạn trốn tránh trong thần điện, nhưng cho dù ả tránh né thế nào, Diệu Yên chỉ cần chuyển động chiếc kính trong tay, cột sáng lại lập tức chiếu lên người ả.
Vài giây sau, Diệu Yên đột nhiên cười nói: "A! Ta xem ra, ngươi né qua lại, cũng không dám chạy ra khỏi đại điện này, nguyên lai là ngươi ra không được!"
Cũng quả nhiên như Diệu Yên nói, vừa rồi vài lần cột sáng của Diệu Yên đuổi tới, Pandora không cách nào tránh né, dù rõ ràng đã tới bên cạnh đại điện, nhưng là ả thủy chung không bay ra bên ngoài đại điện. Thậm chí chấp nhận xoay người đón cột sáng chứ không chịu bay ra đại điện một bước.
Pandora đã suy yếu, ngay cả giọng nói cũng không phát ra đầy đủ: "Ngươi…… ngươi dám…… tiết độc…… trừng phạt…… ngươi."
"Trừng phạt?" Diệu Yên đột nhiên thu hồi kính, lạnh lùng nói: "Trong thiên hạ, trên trời dưới đất, còn không có ai có thể trừng phạt Diệu Yên ta! Từ trước không có, bây giờ lại càng không có! Ngay cả Đại La Kim Tiên ở trước mặt ta, cũng phải cúi đầu xưng thần!"
Diệu Yên hạ kính trong tay, phất phất tay, ống tay áo xuất hiện một cái túi nhỏ, trong túi bắn ra một đạo ánh sáng, cuốn lấy hắc sắc nhân ảnh của Pandora, "ào" một tiếng, cuốn ả vào trong túi.
Diệu Yên làm xong hết thảy, tiện tay vung lên, Càn khôn kính, Chấn thiên linh toàn bộ thu vào trong túi của Tiểu Lôi. Đôi môi anh đào của nàng tựa hồ nhếch lên, cười lạnh: "Đây là thực lực của đám thần linh man di ở đây sao? Hừ……"
Xoay người lại, Diệu Yên nhìn Nguyệt Hoa từ trên xuống dưới vài lần, Nguyệt Hoa trong đầu đã hoàn toàn trống rỗng.
Tao ngộ ngày hôm nay đối với nàng mà nói, đã vượt khỏi hết thảy chân lý hai mươi năm nhân sinh ngắn ngủi của nàng. Đầu tiên là gặp quái vật trong thần thoại, sau đó có Pandora muốn chiếm cứ thân thể của mình, rồi Tiểu Lôi dùng thực lực cơ hồ đánh bại quái vật này nhưng Pandora trong thần thoại, không ngờ vẫn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình
Đương nhiên, mang đến cho nàng nhiều rung động nhất, là Diệu Yên!
Cô gái đột nhiên xuất hiện này, xinh đẹp không giống như con người…… đúng, hoặc giả thuyết nàng căn bản là người, nàng đẹp kinh người, nhưng bản lĩnh thể hiện ra lại càng dọa người! Thật sự giống như tiên tử trong thần thoại Trung Quốc.
Diệu Yên chăm chú nhìn Nguyệt Hoa một lúc lâu, trong mắt mới lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, bước tới kéo nhẹ tay nàng, vươn một ngón tay nhẹ điểm một chút lên trán Nguyệt Hoa, một đoàn kim quang đi vào trán Nguyệt Hoa. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng hiện ra một ý niệm ấm áp, lúc này mới từ từ trấn định.
"Quả nhiên là một ý trung nhân xinh đẹp, khó trách tên gia hỏa đó dám bỏ qua lời nói của ta……" Diệu Yên khe khẽ thở dài: "Thôi thôi, thiên hạ nam tử, tam thê tứ thiếp cũng không phải là hiếm, phu quân của Diệu Yên ta sao có thể là thường nhân…… nhưng chỉ là lúc này, lúc khác không có tiền lệ." Nàng kéo tay Nguyệt Hoa, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Tên của nàng là Nguyệt Hoa sao? Rất tốt, tên này rất dễ nghe, tên hay, người cũng đẹp, ta nói cho nàng, tên của ta là Diệu Yên, nói về tuổi, lớn hơn nàng một chút…… đúng, lớn một chút. Ta là thê tử của Tiểu Lôi, sau này nàng và ta cùng thị phụng phu quân, chuyện ngu xuẩn giống như hôm nay, không được phạm phải lần nữa."
Nguyệt Hoa sửng sốt một hồi, đột nhiên run giọng nói: "Cô…… cô nói gì? Cô là… thê tử của anh ấy?"
Sắc mặt nàng trong nháy mắt tái nhợt, ngón tay chỉ vào Diệu Yên run rẩy không thôi.
Diệu Yên có chút nhíu mày, thấp giọng nói: "Cái gì cô cô ta ta, từ hôm nay bắt đầu, nàng phải gọi ta là tỷ tỷ mới đúng."
Diệu Yên là thân phận tiên tử, từ khi tu luyện thành người, vẫn ở Tiên sơn phái tu luyện, trừ một lần tham gia tỷ Thí Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân, cho tới bây giờ không hề bước vào nhân gian một bước, không chỉ nàng, ngay cả Tiên sơn phái đều là như thế, loại người tu hành này, sao quản nhân gian thế tục biến hóa? Cho tới bây giờ đều là "Người ở trong núi, mây đậm không trông rõ."
Trong lòng bọn họ, nhân gian sợ rằng vẫn còn thời cổ đại, cho nên tại trong mắt Diệu Yên, nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp, loại chuyện này là rất bình thường.
Nhưng trong lòng Nguyệt Hoa, đã không thể nghĩ như vậy. Nàng dù sao vẫn là nữ tử hiện đại, trong thế giới văn minh hiện nay, xã hội hiện đại đều là chế độ một chồng một vợ. Vốn Nguyệt Hoa và Tiểu Lôi nảy sinh tình cảm trong hoạn nạn, dĩ nhiên là lấy thân báo đáp, làm sao có thể nghĩ đến bây giờ lại có thể xuất hiện một "thê tử" của Tiểu Lôi?"
Diệu Yên biết tâm tư của Nguyệt Hoa như vậy, chỉ là lôi kéo nàng ngồi xuống, đột nhiên nhìn thoáng qua người khổng lồ cùng cự long bên ngoài đại điện, nhíu mày nói: "
Ở đâu tới nhiều quái vật thế này, khiến cho người ta khó chịu."
Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ hơi bực bội, trầm ngâm một hồi, từ trong áo lấy ra một nắm hạt đậu, tiện tay rải trên mặt đất, trong miệng khe khẽ niệm vài câu tiên gia diệu quyết, ngón tay điểm một cái, một đoàn kim quang bắn ra, mười hạt đậu trên mặt đất lập tức rời đi, từng mầm non mọc lên, ảo hóa thành mười mấy kim giáp võ sĩ.
Diệu Yên nhìn cũng không thèm nhìn, tiện tay trỏ ra, mười mấy kim giáp võ sĩ lập tức giương đại đao, phóng ra ngoài.
Nguyệt Hoa còn đang ngẩn người, Diệu Yên đã lại kéo tay nàng, vui vẻ nói: "
Muội muội xinh đẹp, chúng ta ngồi ở đây xem náo nhiệt đi."
Mười mấy võ sĩ chạy ra khỏi đại điện, người khổng lồ và cự long lập tức rống lớn lên một tiếng, băng chùy của người khổng lồ đập xuống, ba bốn kim giáp võ sĩ đồng thời giơ trường đao lên chặn, kim giáp võ sĩ phảng phất như võ sĩ cổ đại, tiến thối có quy luật, phân công rõ ràng, chỉ thấy ba võ sĩ hợp lực chặn băng chùy của người khổng lồ, hai người khác một tả một hữu hai đao chém xuống, người khổng lồ hô lên một tiếng, trên đùi đồng thời bị khảm xuống hai khối thịt, có điều hắn là quái vật bị đóng băng không biết bao nhiêu năm, không có máu chảy ra.
Cự long bên cạnh lại bị ba bốn võ sĩ hợp lại ôm lấy đuôi ghì chặt, võ sĩ bên cạnh đã nhắm chuẩn hai đao bổ trúng đầu nó.
Chỉ là trên đầu cự long có nón sắt, cũng không biết dùng kim loại gì chế tạo, đao kiếm không gây thương tích. Nhưng kim giáp võ sĩ đó khí lực rất lớn, hai đao bổ xuống, cự long mặc dù không bị ngoại thương, nhưng đầu chấn động mạnh, hiển nhiên bị đập đến ngây người. Cự long rống to một tiếng, quay đầu lại phun ra một đạo hàn khí hình trôn ốc, lập tức đóng băng một kim giáp võ sĩ.
Nguyệt Hoa không nhịn được kinh hãi kêu một tiếng, tựa hồ có chút bất an, Diệu Yên thần sắc lại thản nhiên như không, nói: "
A, nguyên lai con thằn lằn to này còn có bản lĩnh như vậy, ta lại xem nhẹ nó, còn tưởng rằng nó chỉ là thân thể, khí lực mạnh một chút mà thôi."
Nàng nhẹ nhàng mở miệng, chậm rãi phun ra một tia bạch khí, tiện tay phất một cái, bạch khí biến thành một đoàn sương trắng tản ra ngoài, nhất thời bao quanh kim giáp võ sĩ đang chiến đấu.
Mười mấy kim giáp võ sĩ đồng thời phát ra một tiếng hét lớn, thân thể rung động một hồi, đột nhiên lớn gấp bảy tám lần, vẻ mặt dữ tợn uy vũ, khải giáp tỏa sáng, nhìn qua uy phong lẫm lẫm!
Diệu Yên vỗ tay cười nói: "
Muội xem bọn họ đánh nhau náo nhiệt như vậy, không giống xem trò vui sao?"
Hình thức này lập tức nghịch chuyển, nguyên người khổng lồ và cự long ỷ vào thân thể to lớn, mặc dù đấu với mười mấy kim giáp võ sĩ, nhưng vẫn còn có thể chiếm thượng phong, nhưng bây giờ tùy tiện chọn ra một kim giáp võ sĩ, thể tích vóc người cũng chỉ thấp hơn người khổng lồ một chút mà thôi. Lập tức nghe thấy người khổng lồ kêu thảm một tiếng, xoát xoát hai ánh đao, băng chùy trong tay hắn đã tứ phân ngũ liệt, theo sau một cái đầu lâu đầy lông bay lên cao, chính là một võ sĩ từ phía sau, dùng một đao chém đứt đầu hắn.
Người khổng lồ ngã ầm xuống. Diệu Yên cười lạnh lùng, quay đầu liếc mắt nhìn Nguyệt Hoa: "
Hảo muội muội, ngươi xem hí pháp này của tỷ tỷ có vui không?"
Nguyệt Hoa sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt có chút sợ hãi: "
Nhưng cũng đã chết mấy võ sĩ."
Diệu Yên thản nhiên nói: "
Sợ cái gì, loại kim giáp võ sĩ này, ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tùy tiện đến quân đội của đương kim hoàng đế bắt mấy hồn phách quân binh luyện chế một chút, là có thể cho ra vài người."
Nguyệt Hoa sợ hãi, cảm thấy cùng cô gái tuyệt sắc bên cạnh nói chuyện thật sự kinh khủng, nói không nên lời, trong lúc nói chuyện có một loại khí chất áp đảo vạn vật chúng sinh, trong lòng nàng đột nhiên phát lạnh.
"
Đám kim giáp võ sĩ này, không phải là do chị dùng hồn phách người sống làm ra chứ……"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.