Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1857:




Chương 1857:

Những người này lên đến gần trăm người, thực lực đều không hề đơn giản.

“Sao vậy? Ông đã móc nối quan hệ cùng nhà họ Lã rồi hả?”

Lưu Danh Khoa quét mắt nhìn những người xung quanh, nhíu mày hỏi.

“Lý trưởng lão muốn tôi phát triển thế lực bên ngoài, tôi đã tìm được gia chủ nhà họ Lã, cùng ông ấy có chung quan điểm, đến lúc Lý trưởng lão hành động, gia chủ nhà họ Lã sẽ cùng chúng tôi nội ứng ngoại hợp, ủng hộ trưởng lão ngồi lên vị trí giáo chủ! Nhất thống Đông Hoàng Giáo! Chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác lẫn nhau, sao có thể nói hai từ cấu kết?” Tạ Thanh Hử hừ lạnh đáp.

“Nếu chỉ là quan hệ hợp tác, vậy vì sao ông không báo cáo chuyện hợp tác cùng nhà họ Lã cho Lý trưởng lão của ông? Vì sao thời gian dài như vậy, không thấy ông liên hệ với Đông Hoàng Giáo?” Lưu Danh Khoa nhìn ông †a, trực tiếp chất vấn.

Tạ Thanh Hử nhướng mày: ‘Lưu Danh Khoa, ông có ý gì? Làm sao ông biết tôi có báo cáo hay không?”

“Nếu như ông có báo cáo, vậy ông nên biết, Lý trưởng lão của ông cả đời này cũng ngồi không được vào vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo đâu!”

“Ông… Dựa vào đâu mà dám buông lời ngông cuồng như vậy? Khốn nạn! Chiến Vương Cung Lý trưởng lão dĩ nhiên là tồn tại có một không hai trong giáo, ai dám chống lại ông ấy chứ? Có chúng tôi phối hợp tương trợ, việc nhất thống Đông Hoàng Giáo chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Đến lúc đó nếu như Lưu Danh Khoa ông không thần phục!

Cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi!”

Tạ Thanh Hử nói.

“Nhất thống Đông Hoàng Giáo?” Lưu Danh Khoa lắc đầu: “Ông nói xem một người đã chết làm thế nào nhất thống Đông Hoàng Giáo?”

Tạ Thanh Hử và gia chủ nhà họ Lã đồng thời khế giật mình.

“Ông nói cái gì? Ông nói là…. Lý trưởng lão… Đã chết?” Tạ Thanh Hử trợn lớn mắt.

“Hừ, ông Tạ, tôi thấy ông ta đang muốn giả thần giả quỷ để lừa gạt chúng ta thôi!

Đừng phí lời với ông ta làm gì, ông hãy tránh ra đi, để cho tôi đánh chết ông ta, báo thù cho con trai tôi!” Gia chủ nhà họ Lã không thể nhãn nại được nữa, trong mắt lộ thần sắc hung dữ, trầm giọng quát.

“Được thôi, gia chủ nhà họ Lã, ông muốn giết ông ta cũng không sao cải! Loại người này có sống hay chết tôi cũng không quan tâm!”

Tạ Thanh Hử lạnh lùng nói.

“Vậy tôi nên cảm ơn ông rồi!” Gia chủ nhà họ Lã âm trầm đáp, nhanh chân bước tới chỗ Lưu Danh Khoa.

“Tạ Thanh Hử, ông đang muốn cõng rắn ngoài đồng vào cắn gà nhà đấy à?” Lưu Danh Khoa nhàn nhạt hỏi.

“Người ngoài? Gia chủ nhà họ Lã là đồng minh của tôi, cũng là khách quý của Đông Hoàng Giáo! Mà ông chẳng qua chỉ là phản đồ của Đông Hoàng Giáo mà thôi! Hiện tại gia chủ nhà họ Lã muốn thay mặt cho tôi trừng phạt tên khốn kiếp nhà ông, có vấn đề gì đâu?” Sắc mặt Tạ Thanh Hử không chút thay đổi nói.

“Tôi không phải phản đồ của Đông Hoàng Giáo, chuyện này ông có nói cũng không được xem là đúng.” Lưu Danh Khoa lắc đầu.

“Hừ, tôi nói không đúng, vậy ai nói mới đúng? Chẳng lẽ là tên ở bên trong kia?” Tạ Thanh Hử khẽ cười hỏi.

“Đúng, là do người nọ định đoạt!” Lưu Danh Khoa trịnh trọng nói.

Lời này vừa dứt, hiện trường lập tức vang lên tiếng cười nắc nẻ.

“Do kẻ ngu xuẩn bên trong đó định đoạt?

Ha ha ha ha, tên đó là cái thá gì chứ?”

“Chẳng lẽ ông không biết, chúng tôi giải quyết ông xong sẽ đến lượt tên ngu kia à?

Ông cảm thấy tên đấy có thể chạy thoát được không?”

Mọi người ôm bụng cười.

Trên mặt Tạ Thanh Hử toàn là ý cười mỉa mai giễu cợt, ông ta híp mắt, cười nói: “Nếu không phải tên nhóc kia đang ở trên lôi đài, tôi đã sớm lôi cậu ta ra đây chung với ông rồi! Ông cảm thấy cậu ta còn có thể kiêu ngạo được bao lâu? Quả thật là chuyện cười của năm!”

“Tạ Thanh Hử, kẻ đang làm trò hề chính là ông đấy, đến bây giờ ông cũng không nhận rõ tình thế, thậm chí cũng không biết Lý trưởng lão của ông đã chết từ lâu rồi! Đông Hoàng Giáo hiện tại đã không còn Đông Hoàng Giáo của trước kia nữa rồi!” Lưu Danh Khoa không ngừng lắc đầu, nhìn về phía Tạ Thanh Hử, ánh mắt tràn đầy thông cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.