Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1858:




Chương 1858:

Trong mắt Tạ Thanh Hử dâng đầy lửa giận, ông ta căn bản không tin nửa câu của Lưu Danh Khoa, cũng không muốn thừa lời tốn nước bọt thêm nữa.

“Gia chủ nhà họ Lã, ông cứ chậm rãi chơi đùa tên nhóc này đi, tôi vào trong lôi tên kia ra ngoài, giao cho ông xử lý một lượt!” Tạ Thanh Hử trầm giọng nói.

“Làm phiền ông Tạ rồi!” Gia chủ nhà họ Lã gật gật đầu.

“Nên như vậy nên như vậy, chỉ là, gia chủ nhà họ Lã, chuyện tôi nhờ ông đã đáp ứng lúc trước…”

“Ông yên tâm! Ông Tạ đã nói rồi, làm sao tôi có thể lề mề chứ? Chẳng lẽ lại để cho các vị Đông Hoàng Giáo xem thường nhà họ Lã tôi hay sao?”

“Ha ha ha, tôi biết ngay gia chủ nhà họ Lã là một người sảng khoái! Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, bây giờ tôi lôi tên nhóc kia ra cho ông, giúp ông báo thù cho cậu chủ nhà họ Lãt”

Tạ Thanh Hử cười ha ha, tâm tình vô cùng tốt, bay thẳng về phía cửa lớn nhà họ Dương.

Nhưng ông ta vừa đi chưa được vài bước, vài thân ảnh quỷ mị đột nhiên xuất hiện ở cửa lớn, trực tiếp ngăn chặn đường đi của Tạ Thanh Hử.

Bước chân của Tạ Thanh Hử khựng lại, nhìn về phía những người kia.

Nhưng chỉ vừa liếc qua Tạ Thanh Hử đã giật mình.

“Mấy người các cậu… là… là Giáo Vệ Đội sao?”

Tạ Thanh Hử nhận ra mấy người kia, bọn họ là thành viên trong nhóm người của Thái Thượng Trưởng Lão Nguyên Tinh, là cao thủ bậc nhất trong Đông Hoàng Giáo!

Đến Đại trưởng lão Lý Mạc Vân gặp những người này cũng phải nể mặt vài phần.

Nhưng vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ nào… Thái Thượng Trưởng Lão Nguyên Tỉnh cũng tới chỗ này?

Không phải chứ?

Thái Thượng Trưởng Lão đã hơn chín mươi rồi mài!

Chẳng lẽ ông ta muốn trâu già gặm cỏ non, cũng muốn lấy Dương Tuyết Mai làm vợ ư?

Tạ Thanh Hử cảm giác suy nghĩ này có chút hoang đường.

Nhưng một giây sau, chung quanh đột nhiên vang lên từng tiếng kinh hô.

Ngay sau đó người của nhà họ Lã và người của Chiến Vương Cung mà ông ta mang đến càng lui lại gần về phía ông ta.

Hô hấp của Tạ Thanh Hử run lên, vội vàng nhìn ra xung quanh.

Trong khoảnh khắc, cả người ông ta choáng váng. Không biết từ lúc nào, vô số thân ảnh xuất hiện khắp bốn phía.

Những người này tất cả đều là người của Đông Hoàng Giáo!

Có người của Phong Nguyên Đường.

Tử Trúc Đường.

Cả Tam Giang Đường.

Thậm chí ngay cả người của Sát Vương Cung, Lệ Vương Cung cũng đến!

Đầu óc Tạ Thanh Hử nháy mắt trống rỗng.

Ông ta nhớ rất rõ những phân đường này tranh quyền đoạt thế đến chém giết lẫn nhau không chết không ngừng.

Vì sao hôm nay… thành viên của các phân đường này lại đứng chung một chỗ.

“Lưu Danh Khoal Bọn họ… Bọn họ đều là người do ông mang đến?” Tạ Thanh Hử mãnh liệt quay đầu, trừng mắt nhìn về phía Lưu Danh Khoa.

“Bọn họ không phải người do tôi mang đến!”

“Vậy bọn họ… Là ai mang đến?”

“Bọn họ do Giáo chủ tân nhiệm của Đông Hoàng Giáo mang đến đấy!” Lưu Danh Khoa nhàn nhạt nói đáp.

“Cái gì? Tân… Tân nhiệm giáo chủ?”

Tạ Thanh Hử sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi bịch xuống dưới đất.

Người của nhà họ Lã càng kinh hồn bạt vía.

“Đông Hoàng Giáo đã có giáo chủ từ lúc nào vậy?” Gia chủ nhà họ Lã cũng khiếp sợ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.